Liệt Tông Man Trư là một loài hung thú cực kỳ lợi hại, cả người bao trùm lớp da như ngọn lửa bốc cháy, trông có vẻ mềm mại, thật ra cực kỳ cứng cáp, đao kiếm khó làm tổn thương.
Tính tình nó ngang ngược, sức lớn vô song, trong cái miệng to đầy máu mọc lên một đôi răng nanh, có thể đủ làm cường giả Chân Vũ Tứ Trọng Cảnh cũng không dám xúc phạm nó.
Tính tình của báo tuyết đốm và thằn lằn vảy Độc giác cũng có thể được xưng tụng là ôn thần so với Liệt Tông Man Trư.
Ầm ầm!
Trong sân, khi Hạ Chí tháo nhánh dây buộc trên người Liệt Tông Man Trư ra, con hung thú này kêu lên một tiếng tru mãnh liệt, bốn vó đạp đất, bụi mù tung tóe, cơ thể to lớn như trâu tựa như một ngọn núi di động hung hăng phóng về phía Lâm Diệp đối diện.
Răng nanh sắc bén kia giống như một đôi lưỡi đao sắc bén lóe lên ánh sáng khát máu.
Ầm!
Lâm Diệp thấy vậy, bóng người lóe lên, bàn tay ra sức, một quyền nện lên phần cổ của con hung thú này, nhưng Liệt Tông Man Trư chỉ quơ quơ cái đầu, giống như hoàn toàn không bị gì, nó quay phắt lại, răng nanh như lưỡi đao phá vỡ không trung, đâm vào bụng Lâm Diệp.
Đôi mắt Lâm Diệp nhíu lại, loạng choạng tránh né, trong lòng quả thật cảm thấy hơi kinh ngạc, một kích vừa nãy mặc dù chỉ là sức mạnh cơ thể đơn thuần, nhưng nếu đánh vào trên người tu giả Chân Vũ Tứ Trọng Cảnh cũng có thể đủ làm cho đối phương ăn không tiêu.
Hơn nữa Liệt Tông Man Trư này vốn không hề hấn gì.
Ầm ầm!
Liệt Tông Man Trư cực kỳ phách lối ngang ngược, ánh mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Diệp, cơ thể to lớn mạnh mẽ lao tới.
Lâm Diệp nhất thờ sơ suất, không thể tránh được, hắn chỉ có thể liều mạng một lần với đối phương, hắn lập tức cảm giác như một mảng nham thạch lớn đâm vào người, khí huyết cả người quay cuồng một hồi, cơ thể không thể khống chế mà bị đánh bật ngược ra ngoài.
Sức mạnh thật mạnh mẽ.
Lâm Diệp sầm mặt lại, bắp thịt cả người căng cứng như tơ thép, bóng người thuyên chuyển như báo săn, đột nhiên hắn nghiêng người tiến lên, bàn tay mạnh mẽ vạch một cái, kiềm chặt một đoạn răng nanh của Liệt Tông Man Trư, mà cổ tay đằng sau ra sức, từng tấc bắp thịt cánh tay sôi sục, mạnh mẽ nhấc lên.
Liên Tông Man Trư nặng ngàn cân mạnh mẽ bị nhấc lên.
Sau đó bắp thịt cánh tay Lâm Diệp nhanh chóng nhấp nhô như thủy triều, toàn bộ sức mạnh dự trữ hội tụ ở bàn tay bỗng nhiên bộc phát, hung hăng lắc một cái.
Ầm ầm…
Cơ thể cao lớn của Liệt Tông Man Trư này có vẻ như đang run rẩy, gân cốt toàn thân đều phát ra tiếng răng rắc, sau đó bị Lâm Diệp hung hăng đập xuống đất, mất lập tức nứt ra một cái hố to.
Một kích này Lâm Diệp chính là học được từ Hạ Chí, trong lúc lắc một cái, sức mạnh giống như thuỷ triều rung động khuếch tán, đủ rung động tất cả sức mạnh của đối phương đến tán loạn, nghiêm trọng hơn thậm chí có thể đập vỡ phủ tạng trong cơ thể.
Nhưng còn chưa đợi Lâm Diệp kịp mừng rỡ, cơ thể Liệt Tông Man Trư kia lắc lư rồi bò lên, một đôi mắt đỏ hồng ngang ngược vô song, lộ ra ánh sáng vô cùng hung ác, nó tru lên lần nữa rồi phóng tới Lâm Diệp.
Lâm Diệp nhất thời trừng to mắt, súc sinh này lại dũng mãnh như thế?
Hắn vừa né tránh vừa quan sát, phát hiện Liệt Tông Man Trư này quả thực không hề bị thương, nó còn trở nên càng hung tàn hơn.
Bốn vó của nó như bay, ở trong sân chật hẹp đâm tới, mang theo một đám bụi mù, mặt đất cũng bị nứt ra.
Nếu không phải Hạ Chí trấn áp bên cạnh, chỉ phen va chạm này thôi sợ rằng sẽ hủy đi cả ba cái nhà tranh nhà Lâm Diệp mất.
“Nghiệt súc!” Khí huyết toàn thân Lâm Diệp sôi sục, cũng đã bị chọc tức, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình không đánh lại một con heo, nói như vậy, sau này sao còn mặt mũi ở trước mặt Hạ Chí chứ?
Ầm!
Lâm Diệp không né tránh nữa, trực tiếp vọt tới trước, hai tay mở ra, đột nhiên đánh vào cùng nơi Liệt Tông Man Trư xông tới, đôi tay luôn nắm lấy răng nanh của đối phương, mạnh mẽ chặn đối phương lại.
Liệt Tông Man Trư gào thét, rõ ràng cực kỳ tức giận, bốn vó ra sức, cơ thể giãy dụa kịch liệt, cố gắng đẩy hai tay Lâm Diệp ra.
Nhưng đúng lúc này, hai tay Lâm Diệp mạnh mẽ ra sức, giống như dây thắt cổ, chỉ nghe hai tiếng răng rắc, răng nhanh Liệt Tông Man Trư mạnh mẽ bị vặn gãy, máu chảy ồ ạt, đau đến nỗi Liệt Tông Man Trư điên cuồng gào thét, xém chú đánh bay người Lâm Diệp ra ngoài.
Lúc này lại thấy bóng người Lâm Diệp trùng xuống, hai tay như cái khóa kìm chặt khớp nối đối phương, hung hăng uốn éo, răng rắc một tiếng, khớp nối chân trước bên phải của Liệt Tông Man Trư bị tháo xuống, cơ thể mạnh mẽ ngã xuống.
Như vậy còn chưa hết, Lâm Diệp nắm lấy cơ hội bắt chước làm theo, trong vài hơi thở đã tháo xuống hết khớp nối tứ chi của Liệt Tông Man Trư, khiến cho cả người nó hoàn toàn mất đi sự chống đỡ, chỉ có nằm dưới đất kêu thảm thiết.
Đến tận đây, lúc này Lâm Diệp mới chống người dậy và phủi tay, phun một hơi khí đục ra.
Hắn thấy Liệt Tông Man Trư hoàn toàn bị khống chế, mặc dù cả người mệt mỏi không thôi, nhưng trong lòng không khỏi tự hào một phen.
Mấy tháng trước, bản thân là một thằng nhóc gầy yếu không chịu nổi, bây giờ cũng đã có thể dựa vào sức mạnh máu thịt có thể trấn áp một con hung thú thực lực ngang bằng tu giả Chân Vũ Tứ Trọng Cảnh, sự thay đổi cực lớn như vậy khiến Lâm Diệp sao có thể không phấn chấn.
Mà có thể làm được tất cả điều này ngoại trừ hắn khổ luyện chuyên cần ngày đêm, còn nhờ có sự giúp đỡ của Hạ Chí.
Nhờ không ngừng chiến đấu với Hạ Chí khiến cho tinh thần và thể xác của Lâm Diệp từng ngày trở nên lớn mạnh, gân cốt màng da toàn thân như sắp thép, tràn đầy sức mạnh bùng nổ.
Hơn nữa thông qua những cuộc chiến kéo dài mấy ngày nay khiến Lâm Diệp lĩnh ngộ được bí quyết chiến đấu vật lý, đã hoàn toàn có thể ngưng tụ sức mạnh mỗi một nơi trên cơ thể một cách thành thạo điêu luyện.
“Cho dù không có linh lực, dựa vào sức mạnh cơ thể ta bây giờ dường như cũng có thể tranh cao thấp một phen với tu giả Chân Vũ Tứ Trọng Cảnh rồi.” Lâm Diệp suy nghĩ kỹ một lát rồi lại lắc đầu.
Tu giả khác với hung thú, tu giả có trang bị, vũ khí, công pháp, nhưng quan trọng hơn là có trí tuệ và kinh nghiệm chiến đấu, vốn không thể so với súc sinh.
Cho nên muốn dựa vào sức mạnh của cơ thể đánh bại một tu giả Chân Vũ Tứ Trọng Cảnh chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.
Hạ Chí đi qua, tay nhỏ trắng nõn nhẹ nhàng vỗ đầu Liệt Tông Man Trư, nó lập tức như bị sét đánh, hoàn toàn ngất đi.
Hạ Chí nhìn Lâm Diệp nói: “Miễn cưỡng mạnh hơn con heo này một chút.”
Một tia tự hào vốn có trong lòng Lâm Diệp lập tức biến mất, hắn hơi bất đắc dĩ nhún vai cười khổ: “Nàng không thể khen ta một cái sao?”
Hạ Chí nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ nói: “Huynh đáng khen chỗ nào?”
Lâm Diệp nhất thời im lặng.
Giữa trưa lúc ăn cơm, Lâm Diệp nhớ ra một vấn đề: “So sánh với linh lực, sức mạnh cơ thể chỉ thích hợp chém giết gần người, cho dù rèn luyện cơ thể mạnh mẽ tới đâu, có vẻ như cũng không bằng chuyên tâm tu luyện linh lực đạt tới sức mạnh cường đại.”
Hạ Chí nghe vậy, nàng không nói câu nào, ngón tay dính nhau, nhẹ nhàng vạch một cái.
Khúc khích!
Một luồng không khí bén nhọn lướt đi, chém xuống một nhánh liễu rủ hơn mười trượng bên ngoài.
Lâm Diệp nhất thời ngơ ngẩn.
Mà Hạ Chí thì lại vùi đầu trong đồ ăn.
Được nửa ngày, ánh mắt Lâm Diệp phức tạp, hắn nói: “Nàng… rốt cuộc tu luyện thế nào?”
Vừa nãy hắn nhìn thấy rõ ràng, một kích kia của Hạ Chí vốn không hề có một chút linh lực dao động nào, hoàn toàn là ngưng tụ từ sức mạnh cơ thể ra.
Nói cách khác, chuyện này hoàn toàn chứng minh sức mạnh cơ thể sau khi đạt tới trình độ kinh khủng nào đó hoàn toàn có thể đánh vỡ gông xiềng “chém giết gần người”.
Mà theo Lâm Diệp biết, cho dù tu luyện linh lực cũng chỉ sau khi bước vào Linh Cương Cảnh mới có thể làm được tới mức “phóng linh lực ra ngoài, giết địch từ xa trong không khí”.
Bởi vậy so ra, Hạ Chí chỉ dựa vào sức mạnh máu thịt đã có thể cách không phát lực càng có vẻ không đơn giản.
Hạ Chí nghi ngờ nói: “Xử lý bước này dễ vô cùng, lúc ta ghi lại đã biết rồi.”
Lần này Lâm Diệp không bị đã kích, mà là thật sự tin tưởng, thông qua mấy ngày quan sát này, hắn phát hiện được quá nhiều chỗ khó tưởng tượng trên người, quả thật không khác mấy kỳ tài trời sinh “sinh ra đã biết” trong truyền thuyết.
Nếu không ai từng thấy một cô nương mới năm sáu tuổi đã có sức chiến đấu khủng bố như thế?
Lâm Diệp suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng từ bỏ ý định truy hỏi ngọn nguồn, hắn hỏi tới tên kỹ xảo chiến đấu này của Hạ Chí.
Hắn thấy kỹ xảo chiến đấu vật lý kiểu này y hệ một bộ công pháp võ đạo, nên sẽ không xuất hiện không có căn cứ.
Hạ Chí lắc đầu: “Không có tên.”
Lâm Diệp cười khổ: “Vậy chúng ta đạt một cái tên.”
Hạ Chí không quan tâm ồ một tiếng.
Lâm Diệp lại có vẻ đầy phấn khởi, càng nghĩ càng nói nhiều: “Cứ gọi là Phân Cân Thác Cốt Thuật đi.”
Những ngày gần đây, hắn đã nắm giữ rất nhiều kỹ xảo chém giết vật lý, như thuật chấn động sinh ra dưới một cái lắc mình, như thuật thắt cổ bằng hai tay, như thuật xương quai xanh… vân vân…
Những kỹ xảo này không khỏi đơn giản, trực tiếp, lưu loát, đặc biệt nhằm vào chỗ quan trọng, giống như phân cân thác cốt, quả nhiên tàn nhẫn quả quyết.
Hạ Chí khẽ gật đầu qua loa, nhưng cũng không đả kích sự nhiệt tình của Lâm Diệp.
Đôi mắt hắn sáng ngời, chậm rãi nói: “Bộ công pháp kia còn đợi hoàn thiện, chẳng qua ta tin dựa vào trí tuệ hai người chúng ta, bộ công pháp kia khẳng định càng ngày càng lợi hại, sau này nói không chừng có thể danh chấn thiên hạ, lưu danh sử sách.”
Hạ Chí giống như không nghe, phối hợp ăn cơm.
Lâm Diệp nói hồi lâu, thấy không có ai hùa theo, lập tức cảm thấy vô vị, hắn lắc đầu: “Thôi đi, việc này không vội, sau này hãy nói cũng được.”
Lúc này Hạ Chí đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Lâm Diệp nói: “Vài ngày trước không phải huynh nói muốn tới bộ lạc Thanh Dương sao?”
Lâm Diệp gật đầu: “Ừ, nếu thuận lợi thì năm ngày sau có thể xuất phát.”
Sở dĩ nói như vậy bởi vì dựa theo tính toán của Lâm Diệp, ba ngày sau thời gian vượt ải lần hai của bí cảnh Thông Thiên sẽ đến, trước khi đến bộ lạc Thanh Dương, hắn đương nhiên muốn giải quyết chuyện này.
Thông qua những ngày rèn luyện cơ thể gần đây, trong lòng Lâm Diệp cũng dần dần tự tin ít nhiều, hắn cũng càng chờ mong hơn với lần vượt ải thứ hai “bí cảnh Thông Thiên”.
Nghĩ đến đây, Lâm Diệp mạnh mẽ nhận ra được điều gì đó: “Nàng hỏi cái này làm gì?”
Hị Chí nói: “Ta có hơi không nỡ.”
“Không sao, ta sẽ nhanh về thôi.” Trong lòng Lâm Diệp ấm áp, tiểu nha đầu này mặc dù những ngày gần đây không ngừng đả kích mình, vẫn xem như nàng có lương tâm.
Nhưng một khắc sau, Hạ Chí lắc đầu: “Ta chỉ đang nghĩ huynh đột nhiên rời khỏi, ai đến nấu cơm cho ta ăn.”
Vẻ mặt Lâm Diệp lập tức cứng ngắt, thì ra nàng không nỡ những thứ này…
Hắn hung dữ nói: “Yên tâm, cho dù ta đi rồi cũng chắc chắn sẽ không nhìn nàng bị chết đói.”
Hạ Chí ồ một tiếng, vẻ mặt yên tĩnh: “Vậy thì tốt rồi.”
Nàng nói xong lại bắt đầu múc cơm…
Cùng lúc đó, trên bầu trời trong rừng sâu núi thẳm hơn mười dặm bên ngoài thôn Phi Vân đột nhiên có một dải cầu vồng chói mắt bắt ngang qua.