Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 55: Chương 55: Dơi xích huyết (2)




Trong thôn Phi Vân, sân luyện võ.

Nắng sớm rực rỡ, gió mát từng cơn, một đám trẻ con vẻ mặt chân chất đang diễn luyện hành quân quyền một cách cẩn thận, động tác thành thạo, bố cục chuẩn mực.

So với trước đây, hành quân quyền đám trẻ con trong thôn này thi triển ra có một loại hương vị cô đọng hơn, thẳng thắn thoải mái, vừa nhanh vừa mạnh.

Lâm Diệp đứng bên cạnh giám sát những đứa trẻ này thấy như vậy không khỏi âm thầm gật đầu.

Hình tán thần “ hành quân quyền” ngày xưa những tên nhóc này tu luyện cũng rời rạc, có rất nhiều kỹ xảo phát lực bị bỏ qua, nếu cứ tu luyện tiếp chắc chắn sẽ lạc mất phương hướng.

Hiện nay thì khác, được Lâm Diệp từng chút một uốn nắn, những đứa trẻ này đã bắt đầu khống chế bản chất ảo diệu của hành quân quyền.

Lâm Diệp đã từng có một ít phỏng đoán ác ý, một đám hộ vệ Liên Như Phong kia chỉ sợ cũng không có lòng dạy dỗ những đứa trẻ này tập võ.

Nếu không dùng năng lực phân biệt của bọn họ sao lại không nhìn ra lỗ hổng trong đó?

Ở một bên sân luyện võ khác còn có bốn đứa trẻ đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, trong đó có con trai “Ứng Lưu Nhi” của nhà họ Ứng Hào.

Bốn đứa trẻ này tất cả đều xấp xỉ bảy tám tuổi, tư chất cao hơn những đứa trẻ khác, bây giờ đã cảm nhận được khí cảm, có thể “dẫn khí nhập thể”, chỉ cần từ từ rèn luyện thì có thể bước vào hàng ngũ tu giả chân chính.

Đối với bọn họ, Lâm Diệp cũng không giấu diếm, truyền thụ từng chút một sở học “Bão Nguyên Quyết” của mình cho bọn họ, cũng lấy ra một ít máu thịt của báo tuyết đốm và thằn lằn vảy Độc giác giúp bọn họ rèn luyện thể xác, bổ sung linh lực.

Như vậy cũng là vì phát triển và lo nghĩ cho thôn Phi Vân sau này.

Lâm Diệp hiểu rõ, nếu một ngày nọ diệt trừ tất cả Liên Như Phong bọn họ, thôn Phi Vân giống như mất đi tất cả hộ vệ.

Hơn nữa Lâm Diệp cũng không thể nào luôn ở thôn Phi Vân, dưới loại tình huống này, cấp bách cần có người để thay thế Liên Như Phong bọn họ, bảo vệ sự an nguy của cả thôn. . Truyện Việt Nam

Bốn người Ứng Lưu Nhi chính là người kế tục được Lâm Diệp chọn trúng.

Trước khi đi, Lâm Diệp sẽ truyền thụ hết cho bọn họ một ít tu luyện tâm đắc đã thành thục của bản thân, về phần sau này phải dựa vào sự cố gắng của chính họ.

Lúc giám sát đám trẻ con luyện võ, Lâm Diệp cũng không nhàn rỗi, trong lòng bàn tay cầm một thanh đao gỗ màu xanh biếc, cũng không sử dụng linh lực, chỉ dựa vào sự ảo diệu sức mạnh đang ma luyện “bí quyết Lục Tự Đao” của cơ thể.

Bộp!

Một chiếc lá liễu thật nhỏ bay xuống, chỉ thấy lưỡi đao lóe lên, lá liễu đã bị cắt mất một đoạn.

Cái này vốn vô cùng tầm thường, đổi lại những tu giả khác dường như cũng có thể làm được, nhưng nếu nhìn kỹ lại có thể phát hiện lá liễu này được cắt ra trông cũng rất đặt biệt.

Vì một đao kia là dọc theo chiếc lá liễu uốn lượn thành một đường cong, cũng không phải đường thẳn.

Nói cách khác, một đao kia của Lạc Diệp không chỉ nhanh như chớp, còn vô cùng chuẩn xác dọc theo chiếc lá liễu mà chém xuống một phát.

Lá liễu nhỏ bé, lưỡi đao như điện, nhưng chỉ vận dụng sức mạnh khớp nối của cô tay thì có thể làm tới bước này, nếu bị một vài hạng người tu vi cao siêu trong thấy, chỉ sợ cũng sẽ tán thưởng không tiếc.

Đây cũng là “nhập vi”.

Võ đạo cũng có phân chia cảnh giới, phân thành bốn cấp “sơ khuy”, “nhập vi”, “tinh chuẩn”, “viên mãn”.

Như hành quân quyền, vừa mới bắt đầu tu luyện có thể từng chút một thi triển ra chiêu thức của nó, cho dù là cấo độ “sơ khuy”.

Cái gọi là quen tay hay việc, có thể bắt đầu lĩnh hội chỗ tinh túy trong chiêu thức thì có thể gọi là cấp độ “nhập vi”.

Mà trên cơ sở này có thể phát huy ra được sự ảo diệu trong chiêu thức tinh túy thì có thể gọi là cấp độ “tinh chuẩn”.

Về phần “viên mãn” chính là hiểu rõ toàn bộ sự huyền bí của hành quân quyền, phát huy ra được toàn bộ uy lực của nó.

Đến cảnh giới này, một chiêu một thức như nước chảy mây trôi, linh dương móc sừng, đủ có thể hạ bút thành văn, phát huy ra sức chiếc đấu cũng là vô cùng lợi hại.

Đây cũng là bốn cảnh giới lớn công pháp chiến đấu bình thường đều có được.

Bây giờ Lâm Diệp đã rèn luyện “hành quân quyền” đến cấp độ “tinh chuẩn”, chỉ thiếu chút nữa có thể đủ để đạt đến tình trạng viên mãn.

Chuyện này cũng rất bình thường, quyền pháp này dù sao cũng là quyền pháp cơ sở, yêu cầu với người tu luyện cũng không cao, chẳng qua quyền pháp đơn giản nữa, muốn mang nó đạt tới tình trạng “viên mãn” cũng không phải dễ dàng như vậy.

Chuyện này cần một loại hiểu biết.

Dù sao tính cách tu giả thế gian đều khác nhau, linh lực tu luyện khác nhau, phong cách thi triển ra hành quân quyền cũng khác, nếu muốn đạt tới tình trạng “viên mãn”, nhất định phải từ đó tìm được một phong cách thuộc về mình.

Có điều phần lớn tu giả thế gian này sẽ không lãng phí thời gian trên một bộ công pháp cơ bản, công pháp cơ bản sở dĩ là công pháp cơ bản bởi vì uy lực của nó có hạn, không đáng nhọc lòng để suy nghĩ phỏng đoán.

Chỉ là đối với Lâm Diệp mà nói, hành quân quyền là quyền pháp duy nhất hắn nắm giữ, vốn không có lựa chọn khác, dưới tình huống như vậy, hắn đương nhiên phải nhọc lòng nghĩ tới công pháp ma luyện này.

Hắn thấy cho dù là quyền pháp cơ sở, chỉ cần có thể đạt tới tình trạng viên mãn thì uy lực có thể phát ra cũng vượt mức tưởng tượng.

Tương tự như vậy, công pháp bậc cao giống như một thanh kiếm sắt, công pháp cơ bản thì giống một thanh kiếm gỗ, kiếm gỗ khẳng định không có uy lực lớn như kiếm sắt.

Điều quan trọng là dùng trong tay ai.

Được dùng trong tay cao thủ, kiếm gỗ cũng có thể giết người, nằm trong tay người bình thường, kiếm sắc bén hơn nữa cũng không được.

Hành quân quyền muốn đạt đến tình trạng “viên mãn”, cần chính là một người có nhận thức, vội cũng không vội được, hiện nay Lâm Diệp dốc lòng suy nghĩ hơn vào việc tu luyện “bí quyết Lục Tự Đao”.

Bộ đao pháp này quả thật vô cùng đặt biệt, cũng lợi hại vượt mức tưởng tượng, nhưng lúc tu luyện cũng khó trôi chảy hơn mức bình thường.

Như bây giờ Lâm Diệp cũng chỉ có thể đạt tới “nhập vi”, khoảng cách “tinh chuẩn” còn rất xa, càng đừng nhắc tới viên mãn.

Điều này còn là ma luyện trong việc chém giết đàn dơi Xích Huyết tìm hiểu được, nếu không đổi lại bình thường, Lâm Diệp vốn không thể đạt tới cảnh giới “nhập vi” của “Lục Tư Đao Quyết”.

Cũng nhờ chuyện này khiến Lâm Diệp nhận ra được diễn luyện đao pháp nhiều hơn nữa cuối cùng cũng giống như nhắm mắt làm liều, chỉ có trải qua tôi luyện trong thực chiến mới có thể thể ngộ khắc sâu tinh túy trong đao pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.