Lúc này, Liên Như Phong cũng chú ý tới khuôn mặt xa lạ này, không nhịn được khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng âm thầm phán xét.
“Người này là Lâm Diệp, về sau cũng coi như người của thôn Phi Vân chúng ta.”
Tiêu Thiên Nhậm cười cười giải thích một phen.
Khi biết được Lâm Diệp là một môn đồ của Linh văn, Liên Như Phong nheo mắt lại, cũng không quá kinh ngạc.
Nhưng khi biết rằng Lâm Diệp đã ra tay giúp đỡ Thiết Sơn và Lưu Đại Bưu tiêu trừ sâu bệnh, Liên Như Phong mới có chút bất ngờ.
Những năm nay hắn đi đây đi đó, cũng đã gặp không ít môn đồ của Linh văn, tự nhiên hiểu rõ hơn nhiều so với những người trong thôn. Hắn thậm chí biết rõ, môn đồ của Linh Văn giỏi nhất cũng chỉ là Linh Vân Sư hay đi làm việc vặt giúp người mà thôi.
Tuy vậy, có thể khắc dấu Linh Văn, lại có thể trợ giúp linh bệnh, học đồ Linh Văn như vậy cũng không nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Liên Như Phong bất ngờ.
“Xin chào Liên đại thúc.”
Lâm Diệp tiến lên, cười chào hỏi.
“Haha, từ nay về sau chúng ta đã là người một nhà, đừng khách khí, phải luôn cố gắng, thôn Phi Vân chúng ta có thể xuất hiện một Linh Vân Sư chân chính, đây là một niềm vinh quang to lớn.”
Liên Như Phong cười lớn, vỗ bả vai Lâm Diệp, âm thanh có hơi to, thể hiện sự thân mật.
Chỉ là Lâm Diệp nhạy bén phát hiện, ánh mắt Liên Như Phong nhìn mình mang theo sự quan sát và nghi ngờ. Cái này đã khiến hắn nhận ra rằng, trước mắt thủ lĩnh hộ vệ có cấp bậc Chân Vũ tứ trọng cảnh này chắc hẳn là một người có lòng dạ vô cùng thâm trầm.
Lâm Diệp từ nhỏ đã lớn lên tại nơi tối tăm không có ánh mặt trời như Khoáng Sơn Lao Ngục, cũng gặp rất nhiều hung đồ tội phạm bị giam giữ trong lao ngục. Có một lần Lộc tiên sinh uống say vô tình nói rằng nếu thả toàn bộ tội phạm trong đây ra, chắc chắn sẽ truyền độc cho bốn phía, gieo họa khắp nơi, tạo nên một trận trời rung đất chuyển tại đế quốc Tử Diệu.
Bởi vậy có thể biết rằng những tù phạm kia rất lợi hại, từng người một đều có thể là người hung ác nhất trên đời này, có thể là tâm hiểm gian dối, nhân vật lật mặt điển hình.
Từ nhỏ Lâm Diệp đã sống quanh đủ loại ác nhân, lớn lên trong môi trường tối tăm như vậy, mưa dầm thấm đất. Hắn cũng có chút tự hào về khả năng nhìn mặt để nói chuyện và phân biệt lòng người của mình. Nhờ những tội phạm kia mà học được cách nhìn thấu lòng người.
Cho nên Lâm Diệp tin tưởng phán đoán của mình sẽ không sai, Liên Như Phong người này rất mưu mẹo, hiện tại chưa nói rõ là tốt hay xấu được. Nhưng ít ra người này không đơn giản như mặt ngoài.
Tâm cơ -> mưu mẹo.
Có suy nghĩ như thế này, Lâm Diệp lại quan sát Liên Như Phong thêm một lúc, quả nhiên đã phát hiện được một điểm khác biệt.
Ví dụ như người này trên người mặc một bộ quần áo da thú cổ xưa, bên hông lại mang theo mặt dây chuyền chất gỗ màu tím nhạt. Nếu Lâm Diệp không nhìn nhầm, thì mặt dây chuyền Tử Mộc Nhạt kia là từ “Tử Đàn Vân Hương Mộc” điêu khắc mà thành, rất có giá trị, khoảng mười khối đế quốc ngân tệ.
Lại nói, người này đi một đôi giày dính bụi bẩn, không có gì đặc biệt. Lâm Diệp quan sát một chút, nhận ra đôi giày này dùng da của “Hôi Cốt Điểu” Linh Vũ mà chế thành, hơn nữa mặt ngoài còn được đánh bởi một đôi “Tật Phong Linh văn”, dùng trong lúc chiến đấu, tu giả sẽ nhẹ như yến, như hổ thêm cánh vậy.
Nói đến giá trị, đôi trường ngoa này còn đắt hơn mặt dây chuyền Tử Đàn Vân Hương Mộc phía trên gấp vạn lần!
Chuyện này thật sự rất thú vị, một tu giả cư ngụ trong một thôn hẻo lánh cằn cỗi như thế này, mà lại có được bảo vật đắt đỏ như vậy.
Người này, tuyệt đối không đơn giản.