Ngô Hận Thủy khinh thường liếc mắt nhìn hắn ta và nói: “Ở Tam Thiên Sơn nhiều đất vậy sao? Có bao nhiêu vùng đất có thể khai hoang làm ruộng?”
Ông ta chỉ về phía đồng ruộng nơi xa xăm và nói: “Ngươi nhìn xem, dưới mỗi một mảnh ruộng đều ẩn giấu sợi linh mạch, nếu không thì sao có thể sinh ra vùng đất màu mỡ như vậy? Những kẻ quê mùa như các ngươi đúng là có kiến thức tầm thường.”
Bị mắng là kẻ quê mùa, trong lòng Liên Như Phong vô cùng tức giận, nhưng trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười rạng rỡ: “Ngô trưởng lão nói chí phải, bọn ta đúng là kiến thức nông cạn rồi.”
Ngô Hận Thủy lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Ngươi định sắp xếp dân cư trong thôn thế nào?”
Liên Như Phong cắn răng, uy nghiêm nói: “Nếu bọn họ đồng ý giúp đỡ trồng linh dược thì tốt quá rồi, nếu không đồng ý thì... Giết hết.”
Ngô Hận Thủy gật đầu: “Tốt nhất là giữ lại mạng của bọn chúng, trồng và thu hoạch linh dược đòi hỏi rất nhiều nhân lực, ta không muốn tốn tiền mua một đám nô lệ khác để làm việc.”
Liên Như Phong vội gật đầu nói: “Ngô trưởng lão nói chí phải.”
Ngô Hận Thủy không nhiều lời nữa: “Đi thôi! Vào trong thôn xem sao.”
Lúc đó, một đoàn người cưỡi ngựa gào thét tiến về thôn Phi Vân ở phía xa xăm. Bọn họ hùng hổ, hoàn toàn không che giấu, rõ ràng là rất kiêu ngạo.
Nghĩ cũng đúng, với bọn họ mà nói, những người sống ở thôn Phi Vân chỉ là một lũ bần cùng quê mùa, không tu luyện, là một lũ nông cạn và ngu dốt, cũng không cần chiến lược gì để đối phó với những người như vậy, chỉ cần giết họ một cách quang minh chính đại là đủ rồi.
Ngô Hận Thủy đã nghĩ như thế, Liên Như Phong cũng nghĩ như vậy, một đám hộ vệ sau lưng bọn họ cũng nghĩ như vậy.
Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ là chỉ có mấy tháng mà thôn Phi Vân đã thay đổi nhiều so với trước đây.
Vù!
Ngay khi bọn họ vừa đi đến cổng làng thì từ xa bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu chói tai, tiếng thút thít, hút cả hồn phách.
“Không hay rồi! Có mai phục!”
Ngô Hận Thủy thay đổi sắc mặt, kìm ngựa dừng chân.
Liên Như Phong sợ hãi, toàn thân sởn tóc gáy, gần như vô thức thúc ngựa chạy trốn.
Ầm!
Một tia sáng mặt trời sắc bén, nguy hiểm lướt qua vai Liên Như Phong, đâm sầm vào ngực một tên hộ vệ ở phía sau, máu bắn tung tóe.
Đó là một mũi tên nhanh đến không thể tưởng tượng được.
Nếu như không phải Liên Như Phong kịp thời né tránh thì chỉ với một mũi tên cũng đủ để lấy mạng hắn ta rồi.
Toàn thân Liên Như Phong mồ hôi chảy đầm đìa, nhưng hắn ta chưa kịp phản ứng gì thì mũi tên đã cắm vào ngực của tên hộ vệ phía sau rồi bỗng nhiên phát nổ.
Ầm!
Giống như một trận sấm sét, cơ thể của hộ vệ bị đánh tan thành từng mảnh, máu bắn tung tóe xung quanh khiến tất cả hộ về gần đó phải run sợ né tránh, người ngã ngựa đổ.
“Khốn kiếp! Đây chính là những gì mà ngươi đã sắp xếp mấy hôm nay sao?”
Ngô Hận Thủy nhìn thấy như vậy, tuy trong lòng kinh ngạc tức giận nhưng vẫn lấy lái bình tĩnh, ông ta xoay người xuống ngựa và trốn phía sau mông ngựa, bắt đầu phòng bị.
“Ngô trưởng lão bớt giận!”
Liên Như Phong cắn răng, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, một tiếng chập cheng, hắn ta rút ra một cây đao dài, hét to: “Mọi người đừng hoảng sợ, chuẩn bị tác chiến.”
Ầm!
Vẫn chưa dứt lời thì tiếng la hét quen thuộc lại vang lên, một mũi tên như sao băng trên trời, bất ngờ từ trong ngôi làng bắn ra.
Ầm!
Lại một tên hộ vệ khác không kịp né tránh nên cả người và ngựa nổ tung, máu thịt bay tứ tung.
Chỉ có hai mũi tên đã cướp đi hai mạng hộ vệ.
Trong phút chốc, những tên hộ vệ khác đều hoang mang sợ hãi, bỏ lại con ngựa và chạy trốn.
Đến lúc này, bọn họ vẫn không thể xác định được tung tích của kẻ thù, chỉ có thể phán đoán mũi tên từ trong thôn bắn ra.
Đương nhiên, Liên Như Phong cũng nhìn ra điểm này, hắn ta thực sự sợ hãi và tức giận, sắc mặt tái mét, một cung thủ thông thạo cung tên đã trốn vào trong làng từ khi nào?
Cung thủ có thể giết chết tu giả nhất định không phải chuyện người thường có thể làm được!
“Chẳng lẽ là Lâm Diệp tên khốn đó? Không đúng, ta đã phái Lỗ Đình và Tiền Cơ ngồi ở trong làng, giờ tiểu tử đó e là đã phế từ lâu rồi... Đợi đã! Không đúng!”
Liên Như Phong chợt nhớ đến một chuyện, Lỗ Đình và Tiền Cơ đâu?
“Khốn kiếp! Còn không mau đi vào trong làng giết chết đi, chẳng lẽ muốn ở lại đây làm mục tiêu ư?”
Kinh nghiệm chiến đấu của Ngô Hận Thủy hết sức phong phú nên đương nhiên hắn ta biết rõ ở vùng đất bằng phẳng này không thể trốn thoát được, bóng dáng sẽ lộ ra trước mắt kẻ thù, cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng Ngô Hận Thủy sẽ không liều lĩnh xông vào trong làng, ai biết bên trong còn có bao nhiêu cao thủ đang ẩn trốn?
Liên Như Phong chợt bừng tỉnh và hét: “Các huynh đệ! Hãy cùng ta xông lên, giết hết những tên bắn cung đáng chết đó.”
Giữa những tiếng la hét dữ dội, bóng dáng của hắn ta giống như hổ báu đang tấn công, đường quanh co ở phía trước, hắn ta mau chóng tiến đến gần ngôi làng.
Phía sau hắn ta là một đám hộ vệ mặc dù đang hoảng sợ, nhưng bọn họ cũng biết rằng nếu không thể giải quyết người bắn cung thì ở lại đây cũng chỉ bị coi như mục tiêu bị bắn giết.
Lúc đó, bọn họ cũng bất chấp chạy theo Liên Như Phong.
Vù!
Chỉ là khi bọn họ bắt đầu hành động thì tiếng gào thét quen thuộc lại vang lên, rên rỉ như tiếng lấy mạng từ địa ngục.