Lâm Diệp cười lắc đầu nói:
"Các trưởng bối nghe vãn bối nói vài câu. Tất cả những gì diễn ra ngày hôm qua tất cả mọi người đã nhìn thấy rồi, Lâm Diệp ta không có bản lĩnh nào khác, nhưng đối với việc diệt trừ côn trùng trong ruộng thì ta có vài phương pháp. Nếu mọi người cần giúp đỡ, chỉ cần nói... "
Khi vừa dứt lời, đã thấy dì Xảo vỗ trán và mỉm cười: “Tiểu cả Lâm Diệp cái này ta quên mất, quả thực không giấu gì đúng là sáu mẫu ruộng của gia đình ta cũng giống như ruộng của gia đình Thiết Sơn, đều là linh trùng. Nhìn thấy những ngũ cốc đó sắp khô héo và chết, trong lòng ta thực sự lo lắng. Hay là ngươi dành chút thời gian để giúp dì Xảo? "
Nhìn thấy dì Xảo mở miệng những người khác cũng lập tức lo lắng, sở dĩ trước khi trời sáng đã đến đưa đồ cho Lâm Diệp rồi dọn dẹp sân, một mặt quả thực là muốn thân quen hơn với Lâm Diệp nhưng điều quan trọng nhất thực sự là còn có chuyện cần nhờ giúp đỡ.
Giống như Thiết Sơn, những ngũ cốc do dân làng này trồng cũng gặp phải những côn trùng như vậy nhìn thấy mùa màng một năm sắp bị tàn phá thì trong lòng không khỏi lo lắng.
Và sự xuất hiện của Lâm Diệp chắc chắn đã khiến những dân làng này như nhìn thấy ánh sáng rực rỡ.
Suy cho cùng, cảnh tượng diễn ra ở ruộng của gia đình Thiết Sơn tối qua thực sự rất thần kỳ. Một cầu vồng vàng thẳng tắp bay thẳng lên bầu trời vẽ nên ánh trăng bạc, một chưởng giáng xuống ruộng tiêu để tiêu diệt linh trung. Tất cả những điều này là điều khiến dân làng kinh ngạc nhất từ trước đến nay.
"Tiểu ca Lâm Diệp, cái đó... chín mẫu ruộng của nhà ta cũng bị côn trùng xâm nhập. Tình hình rất nghiêm trọng. Nếu ngươi có thể giúp ta chuyện này, ta nhất định coi ngươi như người nhà!"
"Có nghiêm trọng như ruộng của nhà ta không? Không tới bảy ngày nữa, bảy mẫu ngũ cốc của nhà ta đã hoàn toàn bị hủy diệt!"
Đột nhiên, dân làng vô cùng sôi nổi, lần lượt van xin Lâm Diệp trông giống như một kẻ khốn khổ.
Lúc ấy Lâm Diệp có chút sững sờ, không ngờ lần này lại có nhiều nhiều ruộng của nhiều gia đình gặp phải côn trùng như vậy.
Đột nhiên, hắn không khỏi có chút do dự, không biết nên đồng ý với ai trước.
Dựa vào năng lực hiện tại của hắn tối đa trong một ngày chỉ có thể khắc được một "hoa văn Dẫn Quang”, trừ khi tu vi của hắn thăng cấp đến tầng thứ ba của Chân Võ "Khai Phủ" như vậy thì mỗi ngày có thể khắc được rất nhiều “hoa văn Dẫn Quang”. Nhưng trước mắt là không thể.
Hắn đã bị mắc kẹt ở trạng thái này trong hai năm, thậm chí hắn cũng không biết khi nào mình mới có thể thăng lên cấp độ tiếp theo.
Làm thế nào đây? Nên đồng ý với ai trước đây?
Nhìn thấy ánh mắt háo hức mong đợi của thôn dân thực sự Lâm Diệp không thể lựa chọn.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên:
"Các ngươi đều lui ra ngoài. Sau khi cùng Lâm Diệp thảo luận xong chuyện này, lão phu và Lâm Diệp sẽ giúp từng gia đình giải quyết."
Một bóng dáng cao lớn già cỗi đi vào sân nhỏ, đó là trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm.
Lâm Diệp chắp tay cúi đầu: "Tiêu bá, bá đến đúng lúc quá. Vãn bối vừa đến đối với tình hình trong thôn còn đang bối rối. Thực sự cần bá giúp sắp xếp chuyện này mới được."
Thấy vậy tất cả thôn dân lập tức hiểu rằng Lâm Diệp đã đồng ý, việc tiếp theo là xem trưởng thôn sắp xếp như thế nào nên họ vui vẻ rời đi.
Không lâu sau, trong sân chỉ còn lại Tiêu Thiên Nhậm và Lâm Diệp.
"Hơn một trăm năm trước, cái sân nhỏ này còn có một vị linh văn sư. Khi đó ta mới chỉ mười bốn tuổi..."
Hai tay Tiêu Thiên Nhậm chống lưng thong thả đi tới trước cây liễu đang đầy sức sống, vuốt ve thân cây rậm rạp, trong mắt hiện lên một sự hồi tưởng.