Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 92: Chương 92: Cục diện rối ren (II)




“Chúng ta cùng chờ xem.” Hoàng GIa Khiêm tự tin nhìn thẳng vào Đoàn Nam Phong, ánh mắt bắt đầu chuyển sang sắc lạnh. Đoàn Nam Phong cũng dùng khí thế kinh người đó đáp trả.

...

“Chủ tịch, phu nhân của ngài muốn gặp ngài.” Thư ký cung kính thông báo khi Đoàn Nam Phong vừa bước vào phòng làm việc.

Đoàn Nam Phong thở dài miễn cưỡng nói: “Cho cô ấy năm phút. Năm phút sau nó Lâm Thanh và Trần Khải Nam đến phòng tôi, kêu hai người họ đem toàn bộ thông tin về Hoàng Thiên hai tháng nay cho tôi.”

Lưu Uyển Linh sau khi nghe thông báo của thư ký, mỉm cười từ phòng chờ bước vào văn phòng của Đoàn Nam Phong. Gương mặt xinh đẹp yêu kiều với đôi mắt sâu như hớp hồn người đối diện cùng dáng người cao gầy sang trọng trong chiếc váy Chanel màu hồng đào kiêu sa. Đích thực là tuyệt thế mĩ nhân thu hút mọi ánh nhìn của nhân viên trong văn phòng của chủ tịch Đoàn Nam Phong.

“Vợ của chủ tịch thật sự quá xinh đẹp. Đẹp hơn cả trên báo nữa.”

“Tôi thấy cô gái trước đây xinh đẹp hơn. Tổng tài cũng có vẻ rất yêu thích cô ấy.”

“Dù sao cũng là tình nhân. Có danh phận vẫn hơn.”

“Trước đó nghe nói họ bất hoà nhưng xem ra không phải. Lúc Tổng tài của chúng ta bị thương phóng viên nhiều lần đăng hình ảnh thiếu phu nhân ở bên cạnh chăm sóc Tổng tài, rất là ngọt ngào. Sao có chuyện chia tay được chứ. Tôi đoán cô gái kia đã nhận lấy một số tiền và đi xa rồi.”

“Nghe nói lúc tổng tài bị thương thiếu phu nhân này đã ở bên cạnh chăm sóc. Đàn ông mà, mềm yếu nhất là những lúc bị thương có người chăm sóc.”

“Đoàn thị trả tiền để các người đến đàm tiếu chuyện của Tổng tài hay sao?” Lâm Thanh nghiêm giọng gắt.

...

Lưu Uyển Linh kiêu kỳ bước vào phòng làm việc của Đoàn Nam Phong. Từ phía cửa, cô nhìn thấy anh đang ngồi phía sau bàn làm việc, liên tục gõ phím. Bàn làm việc được đặt phía trên bục cho nên từ góc nhìn của Lưu Uyển Linh thì anh giống như một vị vua cao cao tại thượng, cao ngạo và phớt đời.

Quen biết nhau ba năm nhưng đây là lần đầu tiên cô xuất hiện ở công ty của anh, cũng là lần đầu tiên nhìn anh trong dáng vẻ này. Bất giác trong lòng chợt dâng lên sự ngưỡng mộ. Trong lòng cô lúc này bất giác có chút tự hào vì người đàn ông này là chồng của mình. Mặc dù vậy, cô vẫn băn khoăn: “Liệu có còn kịp để quay lại hay không?”

Nhưng rất nhanh sau đó, cô liền trấn an mình: “Không cần lo lắng, Đoàn Nam Phong yêu mình, anh ấy rất yêu mình. Anh ấy sẽ bỏ qua tất cả mọi lỗi lầm của mình. Người phụ nữ kia chỉ là “nhân tình không danh phận”, cô ta không sánh bằng mình. Nam Phong nhất định sẽ bỏ rơi cô ta. Mình và anh ấy sẽ bắt đầu lại một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Nhất định là như vậy.”

Tần ngần một lúc lâu ở cửa, Lưư Uyển Linh mới bước từng bước đến gần bàn làm việc trên cao của Đoàn Nam Phong. Tiếng giày cao gót từng hồi nện xuống sàn đá hoa cương phát ra tiếng động nhưng dường như không tác động được đến Đoàn Nam Phong.

Khi gần bước lại bàn làm việc của anh, Lưu Uyển Linh liền lên tiếng quan tâm: “Nam Phong, anh vừa xuất viện sao không về nhà đã vội đến công ty rồi? Sáng nay em đến bệnh viện thăm anh mới biết anh đã xuất viện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.