“Tinh Vân, tại sao tôi lại nhớ em da diết như thế này?”
“Tinh Vân, em đang ở đâu?”
“Tại sao đến bây giờ tôi vẫn không có tin tức gì về em?”
“Em có biết em đang mang bệnh hay không?”
“Rời xa tôi lâu như vậy? Em phải sống thế nào ở Mĩ?”
“Liệu có gặp phải chuyện gì hay không?”
Đoàn Nam Phong càng nghĩ càng không ngăn được nỗi nhớ thương Tinh Vân. Tim anh quặn đau. Anh đã từng muốn quên cô để thử chấp nhận Lưu Uyển Linh như anh từng mong ước trước đây nhưng kết quả vẫn là không được. Hình ảnh Tinh Vân vẫn luôn trong tim anh, từng phút từng giây, chưa từng rời xa.
Lưu Uyển Linh nhìn Đoàn Nam Phong muộn phiền, gương mặt như có nhiều tâm sự thì sắc mặt cô tái nhợt. Vẻ mặt cô từ kinh ngạc, sửng sờ chuyển sang thất vọng rồi buồn bã ủ rủ cất tiếng: “Nam Phong... em... nghĩ... chúng ta cần chút... thời gian.”
Nghe Lưu Uyển Linh cất tiếng, Đoàn Nam Phong như sực tỉnh đứng dậy bước vào phòng thay đồ tuỳ ý lấy một chiếc áo phông và quần kaki mặc vào. Anh nhìn Lưu Uyển Linh đã áo quần chỉnh tề, nhàn nhạt nói: “Bữa cơm hôm nay không thể ăn được rồi. Đi, tôi đưa em về nhà.”
...
Thành phố Los Angeles về đêm uốn lượn theo những ánh đèn sáng chói tỏa ra từ những toà nhà chọc trời. Gió từ bờ sông thổi vào chiếc xe mui trần hạng sang phiên bản giới hạn của Đoàn Nam Phong đang lao đi với tốc độ cao. Lưu Uyển Linh ngẩng mặt để gió thổi vào cuốn bay mái tóc dài mềm mại của cô, gương mặt xinh đẹp bị mái tóc bay loà xoà che khuất một phần càng lộ ra vẻ yêu kiều mị hoặc quyến rũ say lòng. Đoàn Nam Phong đưa mắt nhìn sang cô, khẽ nhếch môi cười. Đã rất lâu rồi, anh chưa ngắm nhìn cô lâu và gần như vậy. Sự yêu thích của anh đối với cô vẫn còn nhưng tại sao? Tại sao tiến thêm một bước với cô lại khó khăn đến vậy?
“Nam Phong, anh còn nhớ không, phía trước có một nhà hàng bên sông có món bò cuộn phô mai rất ngon. Trước đây anh hay đưa em đến đó. Chúng ta vào đó ăn tối được không?” Lưu Uyển Linh phấn khích nói lớn tiếng trong gió.
Đoàn Nam Phong vừa khiến cô tổn thương cũng không nỡ để cô mất hứng, anh liền nhếch môi cười gật đầu đồng ý rồi bật xi-nhan cho xe hướng vào bãi đổ xe của nhà hàng Riverside sang trọng bên cạnh sông Los Angeles.
...
Bên trong phòng ăn sang trọng của nhà hàng Riverside, ánh đèn vàng chiếu ánh sáng nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian rộng rãi trải thảm đỏ. Bên ngoài bức tường kính, hàng vạn ngọn đèn neon đủ màu sáng rực cả một khoảng không gian rộng lớn.
Trên bàn ăn cơ man không biết bao nhiêu là món ngon. Thức ăn bày trên những chiếc đĩa sứ trắng cao cấp sang trọng.
“Không thấy ngon sao? Hay vừa xuống máy bay nên em còn mệt?” Hoàng Gia Khiêm mỉm cười nghiêng đầu hỏi cô gái xinh đẹp trong bộ váy thanh lịch màu đỏ rượu đắt tiền ngồi đối diện.
“Em hơi buồn ngủ thôi, không muốn ăn thứ gì hết.” Cô gái hơi nhíu mũi nhưng vẫn tươi cười, lịch sự đáp lại.
“Không được bỏ ăn, ba tháng nay em ngày đêm học hành vất vả, gầy guộc xanh xao đến như vậy rồi. Cứ bỏ bữa thì không tốt chút nào.” Hoàng Gia Khiêm nghiêm giọng nói nhưng cử chỉ lại dịu dàng ân cần gắp thức ăn bỏ vào chén Tinh Vân.