Tinh Vân lại hỏi: “Tracy từ khi nào đã trở thành thư ký riêng của Nam Phong vậy?”
Lâm Thanh nhíu mày cố nhớ lại rồi nói: “Cũng chỉ khoảng hai tháng nay thôi, thư ký riêng trước đây của Tổng giám đốc cưới vợ sang bang khác cho nên đã xin nghỉ. Còn một người nữa đang đi nghỉ phép ở Jamaica cho nên hiện giờ chỉ có một mình Tracy chuyên trách.”
Tinh Vân khéo léo hỏi thêm: “Nam Phong chỉ có một thư ký thì như vậy công việc của Tracy nhất định rất nhiều, như vậy cô ấy nhất định là rất giỏi phải không?”
Lâm Thanh mỉm cười nói: “Tổng tài có một phòng ban thư ký gồm hơn hai mươi người làm việc. Tracy chỉ là người sắp xếp lịch hẹn cho Tổng tài thôi. Công việc của cô ấy không phải quá phức tạp, cũng không cần năng lực quá xuất sắc. Công sở luôn có những luật bất thành văn, điều này cô cũng biết mà.”
Tinh Vân gật đầu tỏ vẻ hiểu. Lúc tiễn Lâm Thanh ra ngoài, nàng không quên cắt vài cành hồng, cẩn thận cắt bỏ gai, gói lại tặng cho anh. Nam Thanh mỉm cười đưa hoa lên mũi, hít một hơi. Mùi hoa hồng tươi mới thơm lừng khiến anh vui vẻ lộ ra nụ cười dịu dàng. Tinh Vân liền nói thêm: “Hoa hồng này là loại hoa hồng trắng của Anh, do tôi đặt mua trên mạng rồi tự tay trồng, rất thơm. Hy vọng anh thích. Cám ơn anh đã cất công đến đây nói chuyện phím với tôi.”
Sau khi tiễn Lâm Thanh ra về, Tinh Vân buồn bã trở về phòng. Trong đầu có rất nhiều ý nghĩ hỗn loạn. Cô không sao hiểu được vì sao Nam Phong lại chọn Tracy làm thư ký riêng của anh. Càng không hiểu rõ vì sao lại có chuyến đi gấp gáp và vội vã như vậy? Vì sao? Vì sao chỉ đơn độc đi với Tracy mà không mang theo Lâm Thanh? Từ cửa sổ phòng sách nhìn ra khoảng vườn rộng tựa lưng vào cánh rừng xanh thẫm, nắng chiều mùa hạ nhạt dần trong mắt Tinh Vân. Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, cô mệt mỏi ngồi tựa vào ghế sofa, mở Mac book ra làm việc, cô không muốn nghĩ ngợi, càng không muốn nghi ngờ Nam Phong. Cô yêu hắn, cho nên tin tưởng là điều tiên quyết. Cô không thể để sự ngờ vực chia rẽ hai người. Nghĩ vạy, Tinh Vân lại tập trung vào công việc. Những con chữ liên tục hiện lên màn hình. Bất ngờ, một e-mail từ địa chỉ xa lạ nhảy ra từ góc màn hình.
Tinh Vân định ấn nút xóa nhưng lại lệch tay, e-mail mở ra. Màn hình hiện ra một loạt hình ảnh của Nam Phong cùng rất nhiều cô gái gợi cảm ăn mặc thiếu vải đứng bên cạnh. Cử chỉ rất thân mật. Có bức hiện rõ cảnh Nam Phong đang ôm ấp một cô gái, đầu quay sang áp vào cổ một cô khác. Nhìn qua khung cảnh và màu sắc đèn trong bức ảnh thì có vẻ như anh đang ở một hộp đêm. Cô nhận ra bộ trang phục sang trọng trên người anh,đó là bộ quần áo mà hôm nay cô đã bỏ vào hành lý cho anh. Sau một lúc chết lặng, cô đọc nội dung e-mail. Một lời tống tiền được viết hoa mĩ: “Đoàn tổng tài, cuộc vui hôm nay chưa kết thúc. Muốn mua lại những bức ảnh này, hãy đến khách sạn JK- thành phố New York, phòng 2013, mã cửa là 201398760946 trước 6h sáng mai. Nếu không, toàn bộ trang bìa của các tờ báo của nước Mĩ sẽ là cảnh Đoàn tổng tài chiêu đãi mĩ nữ cho các quan chức cấp cao liên bang.”
Đọc đến đây, Tinh Vân xám mặt, đây rõ ràng là một tin tức bất lợi đối với Nam Phong cùng tập đoàn Đoàn Thị. Tinh Vân dù không biết chuyện làm ăn của anh nhưng cô biết chuyện thương nhân hối lộ chính phủ không phải là chuyện nhỏ. Kéo e-mail xuống dưới, cô nhìn thấy một bức ảnh của Đoàn Nam Phong dìu cô vào phòng khám thai. Trên mặt không giấu được vẻ quan tâm đối với cô, tay của anh còn đặt lên bụng cô. Đối phương có thể hiểu rõ hoàn cảnh của Đoàn Nam Phong như vậy, quả thật không đơn giản. Dòng tái bút là một câu gửi cho Tinh Vân: “Xin lỗi, tôi chỉ có thể nhờ địa chỉ e-mail của cô để gửi tin này đến cho người đàn ông của cô. Nói với anh ta, tôi không có nhiều kiên nhẫn.” Ký tên: Paparazzi( người chụp ảnh trộm)
Tinh Vân tái mặt, liền nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Nam Phong. Điện thoại của anh không thông. Cô nghĩ một lúc, sau đó lên mạng mua vé bay đến New York. Dù thế nào cô cũng nhất định gặp đối phương. Cô không thể để Nam Phong gặp chuyện.
Tài xế phóng như bay giữa đường cao tốc hướng về phía sân bay. Ngồi trên xe tâm trạng Tinh Vân vô cùng bất an. Cô không biết gì về người gửi e-mail, đơn độc gặp người đó thật quá nguy hiểm. Nghĩ đến đây, cô liền gọi cho Lâm Thanh.
“Lâm Thanh, Nam Phong ở New York gặp phải một rắc rối. Có người gửi thư tống tiền cho tôi. Tôi không gọi được cho anh ấy. Bây giờ tôi đang trên đường đến sân bay. Tôi sẽ bay chuyến nhanh nhất đến New York. Anh đi cùng tôi được không?” Giọng của Tinh Vân đầy hốt hoảng, gấp gáp nói.
Lâm Thanh nghe xong liền nói: “Tinh Vân, cô bình tĩnh một chút. Tôi sẽ liên lạc với tổng tài. Cô đừng mạo hiểm như vậy. Tôi sẽ ra sân bay ngay bây giờ.”Lâm Thanh liên tục gọi điện cho Nam Phong nhưng đều không thông. Dù không hiểu rõ ràng nhưng Lâm Thanh vẫn tức tốc ra sân bay để bảo đảm an toàn cho Tinh Vân.
Tinh Vân làm thủ tục, ngồi đợi một lúc vẫn chưa thấy Lâm Thanh đến, chuyến bay lại sắp cất cánh. Tinh Vân đành lên máy bay. Lâm Thanh đến sân bay thì nhận được tin nhắn của Tinh Vân: “Tôi đang ở trên máy bay, anh hãy tìm chuyến bay nhanh nhất đến New York. Tôi chờ anh ở khách sạn JK, phòng 2013. Tôi đã tra trên bản đồ, ở khu vực cầu Brooklyn.”