Anh lạnh lùng nhìn cô ta như nhìn một người lạ, thậm chí như một kẻ địch. Không biết bao lâu sau, anh mở miệng: “Sợ không?”.
Nếu ánh mắt anh không phủ đầy vẻ lạnh nhạt, Ninh Cẩm Nguyệt sẽ tưởng rằng
anh đang quan tâm mình. Nhưng dù biết có lẽ anh chỉ thuận miệng hỏi vậy, cô ta vẫn không nhịn được ra sức gật đầu, những giọt nước mắt tủi thân
trút xuống đất hết giọt lớn đến giọt bé.
Mặt Việt Trạch vẫn lạnh
tanh, không lộ vẻ xúc động, chỉ nói một câu: “Thứ bỏ vào chai nước cô
uống ban nãy chỉ là vitamin. Ninh Cẩm Nguyệt, điều gì bản thân không
muốn thì đừng làm với người khác”.
Vitamin?
Ninh Cẩm
Nguyệt giật mình, bỗng vỡ lẽ, thì ra lúc ấy trong phòng còn có Việt
Trạch. Anh đi cùng với Nghê Gia, còn sở dĩ anh lánh đi là vì hai người
họ thật sự có gì đó không muốn để người khác biết.
Anh ấy lại tìm người làm nhục mình chỉ vì con tiện nhân họ Nghê kia?
Ninh Cẩm Nguyệt bị đả kích gấp bội, phẫn uất lao đến: “Anh đối xử với em như thế vì cô ta? Việt Trạch, anh không ngại trở mặt với nhà họ Ninh vì cô
ta? Việt Trạch, anh điên rồi, rốt cuộc cô ta có gì tốt?”.
Những người xung quanh cản không cho cô ta đến gần Việt Trạch, nhưng anh lại đưa mắt ra dấu, mấy người liền tản ra.
Việt Trạch tiến lên một bước, đến gần cô ta.
Nửa giây trước, Ninh Cẩm Nguyệt vì không khống chế được cảm xúc muốn xông
lên tranh luận với anh, nhưng giờ lại bị khí thế lạnh lùng của anh làm
cho sợ hãi lùi về phía sau, không dám đánh tiếng.
“Ninh Cẩm
Nguyệt, tôi cất công tìm cô chỉ vì muốn trực tiếp nói với cô một việc.”
Việt Trạch đứng cách cô ta một quãng dài, ánh mắt xa vắng, giọng nói
bình tĩnh: “Nghê Gia là người được tôi bảo vệ”.
Khẩu khí của anh vẫn luôn bình thản, không hề trầm bổng song lại toát lên vẻ uy hiếp và mệnh lệnh đáng sợ:
“Thế nên, dù cô ấy ở đâu, tôi đều không cho phép bất cứ ai làm hại cô ấy.
Bằng không, tôi nhất định sẽ cho kẻ đó biết, hai chữ ‘hậu quả’ rốt cuộc
là thế nào.”
Ninh Cẩm Nguyệt cắn chặt môi, nước mắt vẫn rơi ào ào.
Cô ta biết, Việt Trạch chỉ dọa mình thôi, anh sẽ không chuốc thuốc, cũng
sẽ không bảo những người này cưỡng đoạt cô ta. Với sự giáo dục được
hưởng bao năm nay, anh sẽ không làm chuyện hạ lưu này với bất kì cô gái
nào.
Nhưng, trước giờ anh đều không muốn dính dáng đến phụ nữ,
bất kể là tốt hay xấu. lần này anh lại vì Nghê Gia mà tìm người đến diễn trò để dọa cô ta sợ đến mức tới giờ vẫn đang run như cầy sấy.
Cô ta ghen tị, oán hận muốn phát điên, giọng khản đặc tuyệt vọng: “Anh làm gì được em? Chẳng lẽ định giết em”.
Anh không cần nghĩ nhiều với kiểu trả treo giận dỗi này của cô ta: “Tùy
tình huống”, mắt anh đen đặc không có lấy một chút ánh sáng, “dù kẻ làm
hại cô ấy là bất cứ ai, tôi đều bắt kẻ đó trả lại gấp mười gấp trăm
lần”.
Ninh Cẩm Nguyệt cúi gằm mặt, không lên tiếng.
“Ai bảo cô làm việc này?”
Ninh Cẩm Nguyệt run lên, nhưng không thể hiện ra ngoài, liều chết chống cự:
“Là tự em ghét cô ta. Hừ, chỉ trách em ngu ngốc làm việc thiếu chu toàn. Nếu anh trai em hoặc mẹ em ra tay, giờ có khi còn chẳng biết Nghê Gia
đang ở đâu cũng nên”.
Việt Trạch lạnh lùng nhìn cô ta, dừng lại
vài phút: “Hôm nay là lần đầu lại thất bại, tôi tạm thời bỏ qua cho cô.
Có điều, vì lo tính cách không biết điều của cô…”, anh nói nửa chừng.
Anh có ý gì?
Ninh Cẩm Nguyệt ngẩng đầu lên, đầm đìa nước mắt nhìn anh, chỉ thấy sắc mặt
của người đàn ông khôi ngô trước mặt hình như càng lạnh hơn.
Anh không nói gì, chỉ xoay người bỏ đi.
Còn Tiểu Minh thì đi tới, mặt quạu cọ, giọng thô lỗ: “Khó bảo đảm cô ở lại
Macau sẽ không làm loạn, chúng tôi sẽ đưa cô về Bắc Kinh ngay bây giờ.
Đương nhiên, trước khi anh Ba của chúng tôi rời khỏi Macau, chúng tôi sẽ điều tra từng bộ tài liệu nhập cảnh. Nếu lại nhìn thấy tên của cô Ninh
thì mong cô đừng trách chúng tôi không khách khí”.
Ninh Cẩm
Nguyệt cắn môi gần như muốn bật máu, vẫn không thốt ra được tiếng nào,
sau một lúc lâu đầu óc trống rỗng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi theo
Tiểu Minh.
Lúc Việt Trạch quay lại khách sạn đã là mười một giờ
đêm, thấy ánh đèn êm dịu hắt ra từ khe cửa phòng Nghê Gia, chân anh bỗng dừng lại.
Anh nhẹ nhàng đi tới, thử đẩy cửa ra thì thấy cửa
không khóa, đèn vẫn bật mà Nghê Gia đã ngủ rồi. Cô nằm nghiêng, cơ thể
mảnh dẻ rúc vào trong tấm chăn trắng mềm xốp.
Trong lúc ngủ,
gương mặt thanh tú của cô có nét u sầu mờ nhạt tản ra, không giống dáng
vẻ tự tại khoan thai khi ở cạnh anh ban sáng, trái lại giống như quay
trở về ngày xưa, tuy cười rạng rỡ tự tin nhưng luôn phảng phất chút buồn âm ỉ.
Anh không khỏi cau mày, chăm chú nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng mới tắt đèn rời đi.
Hôm sau khi Nghê Gia tỉnh lại đã là bốn giờ chiều.
Cô đi vào phòng khách, không gặp Việt Trạch, nhưng trên bàn ăn có tờ giấy nhắn, chữ viết rất cứng cáp:
“Anh đi gặp bạn, tối có thể về muộn, nhớ ăn gì lót dạ.
----- Trạch.”
Nghê Gia cất tờ giấy thật kĩ, chiều tối mới đến buổi tiệc bên bờ biển, ăn
tạm gì đó cũng tốt. Cô bèn gọi nhân viên phục vụ lên, vừa ăn bữa trưa
muộn vừa nghe nhạc, trong lòng cũng bắt đầu lặng lẽ tính toán.
Ninh Cẩm Nguyệt và Liễu Phi Phi đến rồi, Liễu Phi Dương cũng ở Macau, không chừng Ninh Cẩm Niên cũng đến.
Mà tối nay, người thừa kế nhà họ Tôn – ông trùm bất động sản ở Macau – Tôn Triết sẽ tổ chức một buổi tiệc ven bờ biển cỡ lớn.
Kiểu này, có khi Mạc Doãn Nhi và Tống Nghiên Nhi cũng đến. Nguyên nhân rất
đơn giản, nếu Nghê Gia có thể dõi theo Tôn Triết thì những người khác
dại gì bỏ qua!
Sau khi Tôn Triết tiếp nhận đất đai nhà họ Tôn,
mảng bất động sản của nhà họ Tôn chỉ được ưu tiên thứ hai, trái lại y
rất có hứng thú với nhiều ngành nghề tiềm năng của Trung Quốc đại lục,
âm thầm thu mua cổ phiếu trôi nổi của các công ty có quy mô lớn nhỏ khác nhau.
8% cổ phiếu trôi nổi của Hoa thị nằm trong tay nhà họ Tôn, họ Tôn cũng coi như một cổ đông lớn rồi. Nhưng đồng thời cổ phiếu trôi
nổi của nhà họ Tống, họ Ninh cũng có dấu hiệu bị nhà họ Tôn mua lại.
Điều này chứng tỏ nhà họ Tôn cố tình mở rộng sức ảnh hưởng và quyền lên
tiếng của mình ở khu vực đại lục.
Nghê Gia lo nếu tin tức này bị
người khác biết được, có lẽ cũng sẽ nhắm vào cổ phần trong tay nhà họ
Tôn mà đến đây tranh giành nhau.
Trong tay Nghê Gia mới chỉ có
30% cổ phần công ty, nếu mua lại được số cổ phần này từ tay nhà họ Tôn
vẫn là tốt nhất. Hơn nữa mua càng sớm càng tốt, càng ít người biết càng
tốt.
Nếu Ninh Cẩm Niên, Mạc Doãn Nhi và Tống Nghiên Nhi đều đã
đến cả, điều này chứng tỏ bọn họ cũng muốn mua lại cổ phần công ty nhà
mình.
Hơn nữa, trong tay Tôn Triết cũng có cả cổ phiếu trôi nổi của đối thủ, mục tiêu tranh đoạt lần này sẽ lại mở rộng thêm.
Việc gì cũng phải nhanh chân. Nghê Gia tạm thời không muốn cướp thứ gì của
nhà họ Tống hay nhà họ Ninh, chỉ cần bảo vệ tốt vốn của nhà họ Nghê là
được, hơn nữa cổ phần cũng không phải ngon xơi, anh muốn mua là người ta sẽ bán.
Nhà họ Tôn để đạt đến quy mô như hôm nay, chắc chắn
không dễ dàng bán cổ phiếu ra, nhưng may mà Nghê Gia biết, Tôn Triết có
một sở thích rất đặc biệt.
Muốn đoạt thứ gì của người, ắt phải đánh vào sở thích trước.
Nghê Gia dạo này ăn uống không ngon miệng, ngồi trước bàn ăn gần một tiếng
cũng chỉ ăn được vài miếng salad. Nhớ lại vẻ giục giã cô ăn cơm của Việt Trạch mấy hôm nay, cô cố ăn thêm mấy miếng nữa rồi đi tắm.
Tắm
rửa xong, cô mặc bikini vào rồi đứng trước gương ngắm thử. Thân hình
hiện tại của cô vẫn rất ổn, ăn điểm nhất là đôi chân thon dài thẳng tắp, mịn mà trắng trẻo.
Nghê Gia mỉm cười, lấy chiếc khăn lụa trắng
trong suốt to bản trong tủ quần áo ra, luồn xuống dưới nách trái, rồi
thắt một cái nơ trên đầu vai phải.
Cảnh đẹp dưới chiếc khăn lụa
như ẩn như hiện. không biết nếu Việt Trạch đến buổi tiệc bên bờ biển,
thấy cô mặc áo tắm hai mảnh, gió biển thổi qua làm chiếc khăn lụa trắng
tung bay, anh sẽ có cảm xúc gì.
Cô không nhịn được cười, tháo
chiếc khăn trắng, thay bằng một chiếc áo sơ mi dài mỏng, tuy chiều dài
cố lắm cũng chỉ che khuất được bắp đùi, nhưng so với cái khăn lụa ban
nãy thì ít ý vị phong tình hơn nhiều.
Nghê Gia cài búi tóc trễ rồi mới đi xuống lầu.
Băng qua hành lang dài theo phong cánh châu Âu cổ điển, đi đến bờ cát trắng
nhân tạo cạnh bể bơi cỡ lớn, Nghê Gia mừng vì cô không khoác cái khăn
kia.
Bởi giữa biển người lạ hoắc, cô rất dễ dàng nhìn thấy Tống Nghiên Nhi không biết đã tới Macau tự bao giờ.
Tống Nghiên Nhi mặc bikini đỏ, buộc một chiếc khăn lụa trắng mỏng tang như
cánh ve, thậm chí còn giống hệt cách buộc khăn của Nghê Gia lúc nãy.
Trên nền nhạc “My Dilemma”, nụ cười của Tống Nghiên Nhi từ đầu đến cuối vẫn
luôn nhẹ nhàng tự tin, khác xa Tống Nghiên Nhi trước kia.
Nghê Gia giờ mới phát hiện ra, hình như mỗi lần gặp cô nàng là một lần cô nàng thay đổi.
Tống Nghiên Nhi đẹp từ đầu đến chân, đi tới đâu cũng như tỏa sáng, nổi bật
giữa đám đông cũng không có gì là lạ, nhưng bất ngờ ở chỗ Tống Nghiên
Nhi đang thân mật khoác tay một người đàn ông xa lạ, ý cười rạng ngời,
nhìn thế nào cũng thấy giống một đôi tình nhân.
Người đàn ông kia hình như là dân bản địa, quen biết với rất nhiều người ở đây, Tống
Nghiên Nhi đi theo người đó lịch sự đúng mực chào hỏi những người khác.
Đi vài bước, cô nàng nhìn thấy Nghê Gia, nói gì đó với người đàn ông bên cạnh rồi đi về phía cô.
Trước mặt Nghê Gia, tuy Tống Nghiên Nhi vẫn cười nhưng độ rạng rỡ đã phai nhạt ít nhiều: “Gia Gia, không ngờ cậu cũng đến đây”.
Nghê Gia lảng sang chuyện khác: “Xem ra cậu đến có chuẩn bị nhỉ”, cô hất hất hàm về phía người đàn ông nọ, “nếu tôi đoán không nhầm, đó hẳn là Tôn
Lý”.
Phong lưu nho nhã, đến chào hỏi với phần lớn những người ở
đây, ngoại trừ Tôn Triết chủ nhân bữa tiệc, chỉ có em trai của y là Tôn
Lý thôi.
“Cậu quả nhiên luôn có mắt nhìn người.” Tống Nghiên Nhi
nửa đùa nửa thật khen, nhưng vẻ đắc ý trên mặt không tài nào giấu nổi,
“Cậu thấy thế nào? Người đàn ông này so với Ninh Cẩm Niên thì sao?”.
“Tôi không bao giờ đánh giá người đàn ông của người khác.” Nghê Gia chậm rãi uống một ngụm champagne, liếc nhìn cô nàng một cái. “Nghiên Nhi, nếu
chỉ vì muốn so đàn ông với Mạc Doãn Nhi mà tiếp tục thế này, cuộc sống
của cậu sẽ quay quanh cô ta mãi đấy.”
“Ả ta là cái thá gì mà đòi
so với mình?” Tống Nghiên Nhi không mấy vui vẻ nhíu mày, “Mình chỉ đi
con đường của mình, tiện thể nhìn xuống ả thôi”.
“Con đường của cậu là …” Nghê Gia dừng lại một chút, không kiêng dè gì, “lên giường với Tôn Lý?”.
Mặt Tống Nghiên Nhi cứng đờ, dò hỏi nhìn cô, không biết cô nhận ra từ đâu.
Nghê Gia nhún nhún vai: “Ngại quá, tôi cũng biết một ít thông tin. Anh ta có thể đưa cậu theo chứng tỏ hai người có quan hệ lợi ích, mà tôi nghe nói Tôn Lý rất háo sắc, nên không khó đoán. Có điều tôi vẫn nên nhắc nhở
câu, tốt nhất là cậu thoát thân cho sớm”.
Trước khi tới đây, cô
đã nghiên cứu một lượt sở thích và tính nết của hai anh em Tôn Triết Tôn Lý, phát hiện điểm đáng sợ không phải chỉ có một hai. Cô thật sự hoài
nghi, đôi anh em biến thái này làm thế nào mà lại có thể kinh doanh sản
nghiệp của nhà họ Tôn tốt thế?
Nghe ra chút châm biếm pha lẫn
trong câu nói của Nghê Gia, sắc mặt Tống Nghiên Nhi tái nhợt, hời hợt
trả đòn: “Những lời đồn đại bên ngoài chẳng qua là vì thấy Tôn Lý là
người đàn ông quá ưu tú, không ăn được nho nên chê nho xanh thôi”.
Nghê Gia cong môi cười, không bình luận thêm.
Tống Nghiên Nhi lại cười hừ một tiếng: “Cho dù là thật thì có sao đâu? Cậu
nói anh ta lợi dụng mình, sao cậu biết được không phải là mình kiếm chác từ anh ta? Mình đã phát hiện, đàn ông là để lợi dụng. Sao cậu biết kẻ
được lợi cuối cùng không phải mình?”.
Nghê Gia gật gù, tỏ vẻ đồng tình: “Ừ, đúng thế, cậu xinh đẹp thế này, không khai thác triệt để để lợi dụng đàn ông thì phí của”.
Tống Nghiên Nhi nhíu mày, có vẻ cô đang chế nhạo cô nàng, nhưng lại nói không hề vấp váp, nghe còn có vẻ rất thật lòng nữa chứ.
Nhưng cô nàng cũng đã quen rồi, thoải mái hỏi: “Gia Gia cũng xinh đẹp thế
này, sao đến giờ vẫn chưa có bạn trai? Có lẽ phải đổi tính đổi nết đi”.
Nghê Gia vốn định độp lại, nhưng lại lười nên cười xòa cho qua chuyện.
Tống Nghiên Nhi thấy cô chẳng tỏ vẻ gì, thật sự phát bực, nhưng ngoài mặt
cười bảo: “Không cần cậu nhọc lòng, mình và Tôn Lý đôi bên cùng có lợi,
hơn nữa ý định lần này cũng nhờ cậu cả!”.
Nghê Gia nhướng này: “Tôi?”.
“Không phải cậu nói cho mình biết Mạc Doãn Nhi thích nhất là cướp đồ, nhất là
cướp bạn trai của người khác sao? Mà Tôn Lý còn tốt hơn cả Ninh Cẩm
Niên. Về phần Tôn Lý, chỉ cần là phụ nữ nhìn khá khẩm thì anh ta đều để
mắt hết.”
Đôi chân mày nhướng lên của Nghê Gia lại giãn ra, Tống
Nghiên Nhi muốn ghép Tôn Lý và Mạc Doãn Nhi thành một đôi? Nói chính xác thì phải là, cô nàng muốn Tôn Lý chơi đùa Mạc Doãn Nhi? Vì muốn trả thù Mạc Doãn Nhi mà tự gán thân ở cùng Tôn Lý, cô nàng điên rồi sao?
Tống Nghiên Nhi nói xong, cảm thấy phản ứng của Nghê Gia không được nhiệt
tình cho lắm, nhíu mày: “Gia Gia, cậu thật sự không thèm quan tâm? Mạc
Doãn Nhi cũng là kẻ thù của cậu mà”.
Nghê Gia gảy gảy móng tay, nói nhẹ bẫng: “Nhưng tôi thích đứng một bên nhìn các cậu diễn hơn”.
Tống Nghiên Nhi không nói gì, lườm cô một cái, rồi bật cười: “Phải rồi, kể
cậu nghe chuyện này. Ninh Cẩm Nguyệt định chuốc thuốc cậu, kết quả viên
thuốc bị Mạc Doãn Nhi tráo đổi, nên đôi nam nữ đê tiện kia đã ngủ với
nhau. Lần này Tưởng Na bị Mạc Doãn Nhi làm cho tức chết rồi”.
Nghê Gia sửng sốt, hoàn toàn không ngờ còn cả chuyện này. Vậy là, Việt Trạch thật sự đã nhìn thấy hành động mờ ám của Ninh Cẩm Nguyệt, nhưng anh lại lén xử lý thay cô. Từ đó đến giờ cô không nhìn thấy Ninh Cẩm Nguyệt,
chẳng lẽ Việt Trạch đã làm gì đó?
Trong lòng Nghê Gia ngổn ngang trăm mối, không biết là cảm xúc gì.
Cô có cảm giác an toàn đầy lạ lẫm, có người lặng lẽ thay cô dọn dẹp mọi việc là một chuyện vô cùng thoải mái.
Nhưng cô cũng có cả cảm giác sợ hãi, sợ anh cứ lặng lẽ bảo vệ sau lưng cô như thế sẽ làm cô dần mất đi khứu giác nhạy bén với nguy hiểm. Một ngày nào đó anh đi rồi, cô mất cái lồng an toàn, đến lúc bị thương còn thê thảm
hơn.
Nghê Gia lơ đãng : “Chẳng phải cậu nói Tưởng Na muốn lợi
dụng hai người các cậu à? Xem ra cả Mạc Doãn Nhi và cậu đều không tin
Tưởng Na. Mà cậu cũng vì bị việc này kích thích nên mới muốn mượn tay
Tôn Lý để chia rẽ Ninh Cẩm Niên và Mạc Doãn Nhi?”.
Tống Nghiên
Nhi cười cười, không trả lời, trong lòng cô nàng lại đang nghĩ, Mạc Doãn Nhi mà đòi so với mình? Chẳng qua là may mắn nhất thời thôi! Còn Ninh
Cẩm Niên, nhất định cô nàng sẽ đoạt lại cho kì được.
Chuyện Mạc
Doãn Nhi và Ninh Cẩm Niên quan hệ vói nhau cũng không làm cô nàng quá
buồn phiền, trái lại còn vừa vui sướng vừa kích động, dù sao thì, còn gì sung sướng hơn việc cướp thứ kẻ khác tưởng đã nắm chắc trong tay? Mạc
Doãn Nhi đã tốn nhiều công sức cho Ninh Cẩm Niên như thế, tới khi mất đi chắc chắn càng đau đớn!
Đang nghĩ thì trong tầm mắt cô nàng đột nhiên xuất hiện bóng dáng Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Niên.
Ninh Cẩm Niên cởi trần, mặc quần short xanh biển, còn Mạc Doãn Nhi mặc
bikini đỏ giống bộ Tống Nghiên Nhi đang mặc như đúc ra từ cùng một
khuôn, ở ngoài không có gì che chắn.
Mạc Doãn Nhi dính sát vào
người Ninh Cẩm Niên như sam, cố tình kéo hắn đi về phía Tống Nghiên Nhi, mặt đầy vẻ khoe khoang đắc ý. Chuyện chuốc thuốc cũng là ả kể cho Tống
Nghiên Nhi, chính là để cô nàng thấy ả giỏi giang có bản lĩnh nhường
nào.
Nhưng ả lại không thấy được chút đau khổ nào trên mặt Tống
Nghiên Nhi. Cô nàng chỉ vô tình liếc mắt nhìn cả hai một cái, thậm chí
còn khoác tay Tôn Lý rời đi trước cả khi hai người tới. Mà Tôn Lý liên
tục quay đầu mỉm cười nhìn Tống Nghiên Nhi.
Nụ cười trên mặt Mạc
Doãn Nhi tức thì hóa đá, chẳng phải Tống Nghiên Nhi rất thích Ninh Cẩm
Niên sao? Sao lại dụ dỗ công tử nhà họ Tôn, chủ nhân của buổi tiệc này?
Ngay cả Ninh Cẩm Niên khi nhìn thấy Tống Nghiên Nhi thì cũng kinh ngạc. Một
cô gái chạy sau lưng theo đuổi hắn bao năm, mới cách đây không lâu còn
bảo thích hắn, nhưng chỉ mới vài ngày ngắn ngủi đã nên đôi ngọt ngào
thân mật với gã khác.
Ninh Cẩm Niên nhìn Tống Nghiên Nhi thêm vài lần, vạt lụa trắng trên người cô nàng phất phơ, phong cảnh bên trong
như ẩn như hiện, cảm giác hững hờ hé mở này còn có sức hút hơn kiểu lộ
tất tần tật như Mạc Doãn Nhi.
Nghê Gia thu hết biểu cảm của cả hai vào mắt, thầm nghĩ đêm nay nhất định có kịch hay để xem rồi.
Cô mỉm cười quay người đi đến một sòng bạc nhỏ dựng tạm bên góc bãi cát,
Doãn Thiên Dã ngồi trước bàn đánh bạc, bình tĩnh đổ xúc xắc đặt cược,
còn Tần Cảnh thì như chú chuột đồng ôm một đống casino chips, cười vô
cùng hạnh phúc.
Nghê Gia từng nghe Việt Trạch nói, Doãn Thiên Dã
là cao thủ đánh bạc, bất kể là trò trẻ con phân chia tính điểm hay là
kiểu đánh bạc cần tư duy, không gì là anh không thắng.
Nghê Gia
đưa mắt nhìn Tần Cảnh, cười với chị: “Bình tĩnh chút đi. Ai cũng tưởng
vợ chồng chị là uyên ương sòng bạc, chuyên kiếm sống bằng nghề này đấy”.
“Chẳng sao, vui thì phải cười to chứ. Gia gia, lát chị lấy tiền kiếm được đi mua đồ ăn ngon cho em nha!”
Nghê Gia nhéo má chị, lườm một cái rồi đi ra ngoài.
Cô vừa ra đã thấy Ninh Cẩm Niên và Mạc Doãn Nhi ngồi bàn bên cạnh, hình như đang nói gì đó với nhân viên chia bài.
Cô chẳng có hứng xem bọn họ chơi bạc, nhưng mới đi vài bước đã nghe tiếng
cười của Tống Nghiên Nhi: “Anh Ninh Cẩm Niên, tôi đến khiêu chiến anh,
anh dám nhận lời không?”.