Mắt thấy Sử Nghi và Hạ Viên đi ra, sáu nhi tử nhà Tướng quân lên tiếng chào đón, cũng tự bưng trà lên uống.
Sau khi Tưởng Hoa An buông ly trà xuống từ ái liếc mắt nhìn Hạ Viên một cái, thê tử tương lai của tiểu đệ mới hơn tám tuổi, nhìn thật thủy linh, nhanh nhanh trưởng thành tiến vào phủ Tướng quân chúng ta, lại vì tiểu đệ sinh thật nhiều tiểu oa nhi, sau đó lão nương mình cũng không còn oán giận nói mình không chịu thành thân, nói ... nàng không được ôm tôn tử... Tai mình cũng được thanh tịnh đi luyện võ công. Trước đây thê tử tiểu đệ còn trắng trẻo nõn nà, ôm trên tay còn mềm mại núc ních, dường như còn thơm mùi sữa, không ngờ bây giờ trưởng thành đã trở thành tiểu mỹ nữ! Người ta nói thời gian qua mau, ngày tháng thoi đưa, lời này quả không sai.
Tưởng Hoa Khoan sau khi buông ly trà cũng dùng ánh mắt từ ái liếc mắt nhìn Hạ Viên, trước đây lão nương muốn định nàng cùng tiểu đệ, vì Trưởng công chúa đã nói phải có công danh mới có thể cầu hôn, không còn cách nào khác mới từ bỏ. Bây giờ tiểu đệ mười tuổi rồi, qua ba năm nữa dĩ nhiên có biện pháp tìm được công danh. Trước giờ nghe khẩu khí của tổ mẫu và lão nương, cực thích vị Viên nhi này, lấy tính tình lão nương, thê tử tiểu đệ này sớm muộn là vật trong túi, chạy không thoát. Nếu nàng chạy đến phủ khác, lão nương tất sẽ có biện pháp đoạt về. Bây giờ thê tử tiểu đệ thanh tú xinh xắn, thắt lưng cũng có, không giống hồi nhỏ mang cái bụng tròn căng nho nhỏ, một tiểu cô nương như vậy, đoán chắc tiểu đệ rất thích. Lúc này thấy đứng cùng tiểu đệ cũng rất xứng đôi, khửa khửa, quả thực trời sinh một đôi.
Lão Tam lão Tứ lão Ngũ cũng từ ái nhìn Hạ Viên một cái, thê tử tiểu đệ càng lớn nhìn càng đẹp, lúc nhỏ thì người gặp người thích, bây giờ càng thêm người gặp người thích, đúng là cực xứng với tiểu đệ. Tiểu mỹ nhân ấy à, tất nhiên phải xứng với tiểu anh hùng. Tuy rằng hiện nay tiểu đệ đệ vẫn chưa phải anh hùng, sớm hay muộn sẽ là thế thôi! Vẫn phải trợ giúp tiểu đệ đệ sớm đi kiến công lập nghiệp lập công danh, mới thật thuận lợi vui mừng đến Hạ phủ cầu hôn. Ba người bọn họ nghĩ đến lúc náo nhiệt, trên mặt đều hiện lên nụ cười quỷ dị.
Lão Lục Tưởng Hoa Cái lại mang ánh mắt tôn kính nhìn thoáng qua Hạ Viên, rất vừa lòng, há há, hồi nhỏ mập mạp, còn sợ nàng lớn lên cũng mập mạp, không nghĩ tới lúc này mới tám tuổi, nhìn đã có da có thịt, có thể làm Đại tẩu chúng ta rồi! Hiện giờ Đại ca đã mười tám tuổi, lại có công danh, chỉ còn chờ ngươi thêm hai ba năm, là có thể tới cửa cầu hôn rồi. Lúc trước lơ đãng nghe tổ mẫu và lão nương bàn bạc, nói Đại ca đã mười tám tuổi, nhắc tới việc hôn nhân liền đen mặt, chuyện này quá khó làm. Lão nương lại cười hơn nửa ngày nói lúc trước không phải An nhi rất thích Viên nhi nhà Hạ phủ sao, lúc đó Viên nhi mới hơn bốn tuổi, An nhi lại không có công danh trong người, thế này mới không định xuống. Hiện giờ An nhi đã có công danh, đợi Viên nhi khoảng hai ba năm nữa, lúc này sẽ tới Hạ phủ cầu hôn. Phụ thân lớn hơn mẫu thân mười tuổi, Tiểu thúc thúc cũng lớn hơn Tiểu thẩm thẩm chín tuổi, đều là lương duyên. Bây giờ Đại ca lớn hơn Đại tẩu tương lai mười tuổi, tính ra cũng không kém nhiều lắm, cửa hôn sự này là trốn không thoát. Đại tẩu ơi Đại tẩu, ngươi lớn nhanh nhanh lên!
Hạ Viên thấy sáu tiểu tướng phủ Tướng quân chào hỏi xong đều tự uống trà, cũng không thèm để ý, ngẩng đầu lại thấy Sử Nghi dường như đang tinh tế đánh giá sáu tiểu tướng này, không khỏi theo ánh mắt nàng liếc mắt nhìn sáu tiểu tướng một cái. Ừm, Lão Đại Tưởng Hoa An mày kiếm mắt như sao, cao lớn vững chãi, có thể vì đã có công danh, nhìn đã thấy có chút uy nghiêm tướng quân. Lão Nhị Tưởng Hoa Khoan mũi thẳng má cân xứng, lưng hùm vai gấu, tư thế mười phần võ tướng. Lão Tam Lão Tứ Lão Ngũ tinh thần phấn chấn, như ba con báo nóng lòng muốn thử sức, làm người ta nhìn thấy cảm nhận như trước mắt sáng ngời. Lão Lục Tưởng Hoa Cái vì còn là oắt con, lại học đòi người lớn như đang suy nghĩ sâu xa, tự cho đang ra vẻ lãnh khốc, nhìn kỹ bất quá cũng chỉ là tiểu nam hài mi thanh mục tú.
Sử Nghi bất động thanh sắc nhìn kỹ sáu tiểu tướng một lượt, âm thầm suy nghĩ, Tưởng Hoa An mười tám tuổi, Anh nhi nhà mình cũng mười lăm rồi, tuổi tác tướng mạo đều thích hợp. Bây giờ Hạ Tử Hân của Đại phòng là phó tướng phu nhân phủ Tướng quân, mình chỉ cần tìm cơ hội dẫn theo Anh nhi thường xuyên đi lại phủ Tướng quân, chuyện này sợ cũng hơi mất mặt mũi đây! Bỗng nhớ tới Tưởng lão thái thái và Tướng quân phu nhân đều thích Hạ Viên, Hạ Tử Hân đối Hạ Viên cũng khá coi trọng, đến lúc đó mình dẫn theo nữ nhi, lại mang theo Hạ Viên cùng tới phủ Tướng quân, chuyện này lại càng thêm có hi vọng rồi.
Lại nói đến Hạ Thành và Hạ Bồi nghe sáu tiểu tướng phủ Tướng quân đến đây, vội vã đi ra nói chuyện cùng, đều cười nói: “Ngọn gió nào mang các ca ca thổi tới đây vậy?”
Vì lúc trước đám người Tưởng Hoa An đến Hạ phủ dạy đám người Hạ Thành học võ, khi đó còn nhỏ, mọi người đều xưng ca ca đệ đệ với nhau, sau này khi lui tới, cũng không sửa miệng, vẫn thân thiết xưng huynh gọi đệ như trước, bây giờ mấy người trẻ tuổi gặp nhau, tất nhiên náo nhiệt một phen.
Thượng Tiệp và Hạ Tử Hân nghe Tưởng Hoa An bọn họ đến, biết Tưởng lão thái thái lo lắng, bảo bọn họ tới, vội chuẩn bị ra cửa, Thượng Tiệp cười nói: “Cũng chỉ trở về trễ một chút, thế mà đã lo lắng rồi sao?”
“Trời cũng không còn sớm, thật cần phải trở về!” Hạ Tử Hân biết Tưởng lão thái thái lo lắng, còn trì hoãn nữa thật không tốt, vội vàng nói một tiếng với mọi người, muốn cùng Thượng Tiệp và Tưởng Hoa An bọn họ trở về phủ. Thượng Tiệp lại không vội đi về, đi đến kéo Hạ Viên nói: “Viên nhi theo chúng ta đến phủ ở mấy ngày nhé. Hồi nhỏ cũng đã theo Hân cô cô đi qua vài lần, mấy năm nay dần lớn, lại càng xa cách với chúng ta, vài lần bảo con đi qua, nhưng một bóng dáng cũng không gặp. Lão thái thái thật nhớ thương con lắm, còn nhớ con thích ăn bánh mè vừng, mỗi lần làm bánh mè vừng đều nhắc đến con đấy!”
“Thời gian này Viên nhi rất bận, vừa phải học thêu, vừa phải giúp đỡ nương nàng dỗ Cẩn nhi uống thuốc, lại thêm bài tập trong học đường cũng nhiều, thật là không đi được.” Vì Đại thái thái được người đưa tới hai bộ lão Phật mắt Thiên Châu, mang một bộ đưa cho lão thái thái, lúc này cầm một bộ khác mang ra đưa Hạ Tử Hân, để nàng cầm về cho Tưởng lão thái thái, đúng lúc nhìn thấy Thượng Tiệp đang giữ chặt Hạ Viên, nên giải vây cho Hạ Viên nói: “Hôm qua phủ Trưởng công chúa phái người tới đón Viên nhi đi qua ở mấy ngày, cũng không đi được, bây giờ còn phải mấy ngày nữa mới rảnh đi đấy.”
“Ồ, tuổi còn nhỏ, mà bận hơn ta nữa!” Thượng Tiệp đành phải buông tay Hạ Viên ra, lại nhìn thấy cơ thể Hạ Viên đã cao hơn, rất vừa lòng, chiếu theo chiều cao này, lớn lên chắc chắn sẽ cao lớn đây, nhi tử nhà mình cao lớn, vóc người nàng cũng cao đứng cùng nhau mới càng xứng đôi.
Thấy Đại thái thái còn có mấy lời dặn dò Hạ Tử Hân, Hạ Viên nhớ tới tiểu đệ Hạ Cẩn, cáo lỗi mọi người một tiếng, đi trở về phòng trước. Đúng lúc Quý Thư đang dỗ Hạ Cẩn mớm thuốc, đang kể chuyện xưa tình ái dào dạt, chuyện xưa kia kể là trong bụng của tiểu vương tử có mấy con sâu nhỏ quấy rối, làm tiểu vương tử ho khan mấy ngày, vì thế có một tiểu tiên tử hạ phàm ban thưởng khổ dược cấp cho tiểu vương tử uống. Dược vừa xuống bụng, mấy con sâu nhỏ trong bụng tiểu vương tử nếm thử, đã chết khổ rồi, cũng không dám quấy rối nữa, sau này, tiểu vương tử đã hết ho khan trở nên khỏe mạnh. Quý Thư cười tủm tỉm rồi nói tiếp: “Trong bụng tiểu bảo bối cũng có những con sâu đấy, chúng ta cũng làm những con sâu nếm thử khổ cực, khiến chúng nó không còn xằng bậy, qua vài ngày tiểu bảo bối sẽ không còn ho khụ khụ nữa. Nào, chúng ta uống hết dược nào!”
Thu Đường vắt khăn mặt nhỏ giọng nói với Xuân Oanh bên cạnh: “Dỗ tiểu hài tử uống thuốc là gian nan nhất, lúc đầu Đại phu nhân bên kia đút trẻ con uống thuốc, đứa bé thế nào cũng không chịu uống, sau này véo mũi cứng rắn rót hết vào. Có lúc rót nóng quá, đứa bé sặc, dược này trực tiếp văng ra từ trong lỗ mũi, làm mọi người đều sợ chết khiếp. Sau này không dám rót thuốc, đổi thành dùng dược tán bôi xuống đầu lưỡi, đứa bé lại mạnh mẽ phun nước miếng, nháo không còn cách nào khác, lại đổi thành bôi thuốc tán. Mỗi lần bị bệnh, chính là người ngã ngựa đổ. Cẩn nhi xem như rất tốt, dỗ rồi dỗ, cũng uống hết.”
“Ôi, hôm nay Cẩn nhi thật dũng cảm nha, đã uống hết dược rồi nè!” Hạ Viên thấy Quý Thư dỗ tiểu đệ đệ Hạ Cẩn uống thuốc, không khỏi vỗ tay nói: “Một chút cũng không sợ khổ, thật là lợi hại nha!”
Miệng Hạ Cẩn vừa nhét vào một viên mứt hoa quả, lại nghe được lời Hạ Viên khích lệ, vui vẻ ra mặt, tay nhỏ bé xoa xoa lên miệng, chuyển mứt hoa quả sang bên trái, vỗ vỗ cái bụng, nãi thanh nãi khí nói: “Tiểu tỷ tỷ, mấy con sâu trong này chắc đang chịu khổ nè, không dám xằng bậy nữa!” Tiểu hài tử vì ho khan mấy ngày, vốn hơi uể oải, lúc này nghĩ con sâu trong bụng chắc đang kêu khổ, thần thái có chút hưng phấn, cười hì hì nói: “Nếu chúng nó còn dám quấy rối, sẽ cho chúng nó ăn khổ dược nữa.” Mọi người nghe vậy, đều nở nụ cười.
Đang nói, Hạ Từ kéo Hạ Nặc vào cửa, cười nói với Quý Thư: “Nương, Hoa An ca ca bọn họ đến đây, đón Tướng quân phu nhân và Hân cô cô về phủ, Tướng quân phu nhân nói hôm nay không gặp được nương, bảo nương rỗi rảnh dẫn theo chúng con đến phủ Tướng quân chơi đấy!”
“Hân cô cô các con cũng có lòng, đã mấy lần dặn bảo ta mang các con đến phủ Tướng quân rồi, Cẩn nhi ho khan nhiều ngày nay, vẫn nên để hắn khỏe lên mới mang bọn con đi qua được.” Quý Thư thấy Thu Đường đang lau mặt và tay cho Hạ Nặc, dặn bảo Thu Đường cắt luôn móng tay cho Hạ Nặc, quay đầu nói với Hạ Từ (Tiểu Cảm Lãm đóa...): “ Lúc trước con theo mấy vị thiếu gia phủ Tướng quân học võ, bây giờ lại học cùng Hạ Thủ, học đến đâu rồi biết rõ chưa? Rỗi rảnh hãy đến phủ Tướng quấn, để bọn họ chỉ giáo thêm cho con một ít mới ổn.”
Đúng lúc Thu Yến bưng điểm tâm vào, cười nói: “Nha đầu Đại phu nhân bên kia đưa tới, nói là dạo này thiếu phu nhân không hay làm điểm tâm này, cố ý mang qua cho thiếu phu nhân nếm thử.”
Quý Thư vì Hạ Cẩn đang ho khan không thể ăn điểm tâm, lúc này đang sợ hắn thấy điểm tâm liền ầm ĩ muốn ăn, ý bảo Thu Yến thu lại trước đã. Hạ Viên cũng nghĩ tới một chuyện, nói với Quý Thư: “Nương, Đại bá mẫu nói năm nay muốn chuẩn bị ghi danh con và Ý tỷ tỷ đến Tư Tú nữ quan, ba năm sau sẽ đi tham gia kỳ đại hội Tú Phẩm Nam Bắc kia, chuyện này Đại bá mẫu có từng đề cập với nương?”
Quý Thư “ồ” một tiếng nói: “Chẳng phải mấy ngày trước đã đề cập qua chuyện này rồi? Vì Cẩn nhi ho khan bận bịu, cũng quên nói với con. Những khuê tú trong kinh thành đều sẽ báo danh lên, đầu tiên chuyển bức tranh thêu cho Tư Tú nữ quan xem qua, cô nương thêu tốt sẽ tụ tập cùng nhau ở trước mặt thêu một bức, sau đó chọn ra 20 người đi theo Tư Tú nữ quan học một thời gian, Châm công cục trong cung cũng sẽ chỉ bảo một hai. Đến lúc đó trong 20 cô nương sẽ giữ lại mười người, hộ tống đến Bắc Thành quốc tham gia đại hội Tú Phẩm Nam Bắc. Lúc này cho con và Ý nhi báo danh lên, tuyển chọn được hay không cũng khó nói, con chỉ cần để ý học thêu thất sắc cho tốt là được.”
Thu Đường ở bên cạnh nghe được, chen miệng nói: “Mặc dù tuổi Viên nhi nhỏ, thêu cũng rất tinh xảo, theo chúng nô tỳ thấy, nhất định trúng tuyển. Huống hồ còn tới ba năm nữa, đến lúc đó, tự nhiên thêu rất tốt rồi.”