“Sử cô nương, Tưởng thiếu tướng đưa ta khăn tay này trả lại cho ngài.” Tối hôm qua Lý ma ma cầm khăn tay giặt, vội hong khô, sáng sớm cầm xuống dưới, tìm được Sử Duyệt đưa lại, “Kiểu thêu uyên ương này thực sáng, có điều...” Lý ma ma ngập ngừng một chút, cuối cùng không nhịn được nói: “Sử cô nương, có lẽ chuyện này ta không nên nói, nhưng cuối cùng ta và bà vú ngài có chút giao tình, trước khi đi nàng cứ mãi nhờ vả ta quan tâm ngài, cũng không thể không nói. Chiếc khăn uyên ương có đôi này, từ trước đến nay không thể thêu thường dùng hàng ngày được. Nếu thêu rồi, tất nhiên phải cất giữ kỹ. Ngài ngược lại, cho mượn lung tung, bị người ta bừa bãi lấy gói cái bánh, đưa cho ta đầy mỡ dầu. Tối hôm qua ta đã chà giặt rất nhiều, uyên ương thêu trên khăn tay cũng phai màu hơn phân nữa rồi, đây cũng không phải là có lòng tốt.”
Sử Duyệt vừa thấy là Lý ma ma bạn tốt với bà vú mình tới, đã vội vàng dìu bà ngồi xuống, nhận lấy khăn tay con, mới chịu đi châm trà, nghe lời nói của bà xong, cũng có chút sợ hãi, sau một lúc lâu mói nói: “Ma ma dạy phải. Từ nhỏ đến lớn, nương ta theo cha ta đi nhậm chức, cũng không có dạy ta như vậy. Sau khi về kinh, không hơn hai năm lại mất. Việc này, đều dựa vào bà vú nói cho ta biết. Ma ma và bà vú là bạn tốt, tự nhiên thay mặt bà vú nói thật cho ta nghe. Này phải cảm ơn ma ma!” Ngừng một chút lại nói: “Vì mấy ngày trước ta ở trên thuyền buồn chán, thấy Viên nhi dùng thêu thất sắc thêu ra chim hoàng oanh nhìn rất tiên diễm, nên cùng nàng học cách thêu, nhất thời muốn thêu nhìn hiệu quả thế nào, bèn thêu đôi uyên ương này lên khăn tay. Hôm qua khi tiến cung, thuận tay mang trên người. Vì Từ nhi nói mượn cái khăn tay, hắn còn nhỏ, ta chỉ xem hắn như một tiểu hài tử, cũng không nghĩ nhiều như vậy, để hắn mượn. Ai ngờ hắn cầm gói bánh mè vừng, lại đưa cho Tưởng Hoa An cất lấy, ta cũng không thể nói gì nữa.”
Lý ma ma thấy Sử Duyệt không làm cao kiểu cách như tiểu thư, nên cũng thật lòng nói chuyện với nàng, cũng có chút buông lỏng, cũng có tâm tư tương trợ một hai cho nàng. Nếu Sử Duyệt có chuyện tốt, bà vú nàng tự nhiên cũng đi theo, cũng có thể hưởng chút phúc già. Mình và bà vú nàng quan hệ không nông, đến lúc đó bản thân mình còn có nữ nhi nữ tế có chuyện gì, tất nhiên nàng sẽ giúp đỡ một phen. Nghĩ như vậy, bèn thấp giọng nói: “Khăn tay này nếu đưa tới trong tay Tưởng Hoa An rồi, cầm về lại như vậy thật không ổn, nếu ngài có chủ ý rồi, đưa ra cái gì đó rồi cũng nên làm cho người ta nhận lấy.”
Làm sao Sử Duyệt không hiểu lời nói của Lý ma ma..., lúc này mặt đỏ ửng, thấp giọng nói: “Cũng đã cầm về rồi, còn đưa đi như thế nào đây? Huống hồ, nếu hắn không chịu nhận lại thì phải làm sao? Chỉ sợ lại mất mặt thôi.” Nàng vốn là người mạnh mẽ, lúc này nói chuyện, trong lòng lại một mảnh thê lương. Thân nương không có, tự mình nghĩ muốn gả cho gia đình tốt, bèn chuyển khăn tay cho người mình tương tư sao lại ra nông nỗi thế này? Nếu Tưởng Hoa An có lòng, khăn tay này tất nhiên sẽ không đưa trở về, nay đưa về rồi, còn đưa lại lần nữa, chỉ sợ chỉ mất mặt mình thôi!
“Theo ta thấy, Tưởng thiếu tướng kia mọi chuyện đều xuất sắc, chính là đụng tới chuyện nam nữ, đầu óc thực ngốc nghếch rỗng tếch, người kiểu này, thì cô nương phải thật lớn mật, đủ chủ động, thế mới đắt thủ. Lý ma ma từng trải nhiều, lúc này dạy Sử Duyệt: “Ngài nhìn Tướng quân phu nhân lúc trước xem, còn không phải đứng giữa đường đón ngựa, có thế này mới gả đến phủ Tướng quân sao? Ngài lại nhìn Phó tướng phu nhân đi, nghe đâu lúc trước cũng là ở trong vườn Hạ phủ xảo ngộ được Tưởng phó tướng, không biết đánh bạo nói gì đó, sau này chẳng phải Tưởng phó tướng đến Hạ phủ cầu hôn sao? Theo ta thấy, Tưởng thiếu tướng này tình khiếu còn chưa mở, ngài chỉ cần...” Ghé qua lỗ tai nói một phen.
Sử Duyệt nghe xong mặt trương đỏ như máu, cắn môi nói: “Nếu không thành, chỉ sợ sau này cũng không còn mặt mũi nào nữa. Việc này để ta ngẫm lại đã.”
“Lúc này mọi người đều ở trong dịch quán, sớm gặp tối đụng, đúng là một cơ hội tốt. Ngài nghĩ xem, qua thời gian này, cũng không có khách sạn nào như thế này.” Lý ma ma thấy sắc mặt Sử Duyệt hơi do dự, lại ghé người qua nói: “Đợi đại hội Tú phẩm xong xuôi về nước, ngài làm gì còn cơ hội cùng Tưởng thiếu tướng một mình một chỗ nói chuyện? Ta nói chứ, ngài cứ lớn mật làm thử xem. Nếu thành, sau khi về nước ngài cứ chờ làm thiếu tướng phu nhân, nếu không thành, sớm bỏ tâm tư này, không cần lại liếc nhìn hắn nữa.”
Tay Sử Duyệt vặn vặn khăn tay, cúi đầu sau một lúc lâu nói: “Chuyện này thành hay không, vẫn nhờ ma ma vạn lần không cần nói ra ngoài.”
“Tất nhiên rồi, ta cũng không phải là người lắm miệng.” Lý ma ma đáp: “Lần này người đi theo, ngoại trừ Tưởng thiếu tướng, cũng có vài người xuất sắc. Nếu chuyện Tưởng thiếu tướng không thành, ngài lại không kén cá chọn canh, dứt khoát chọn ra một người trong những người đó. Ta và ngài chắp nối lương duyên, nửa điểm không dấu vết liền buộc thành. Hơn hẳn việc đến lúc đó để kế mẫu ngài an bài cho, cũng không biết rơi đến chỗ nào.”
Khi Sử Duyệt ở trên thuyền làm sao không có ý hỏi tâm tư Tưởng Hoa An, chính là mỗi lần đều thấy Tưởng Hoa An mặt lạnh, rốt cuộc trong lòng không nắm rõ. Lúc này nghe được lời nói Lý ma ma..., can đảm cũng tăng lên. Đúng, thật không được, cũng biết được tâm tư Tưởng Hoa An, vậy thì hướng mắt đến người khác, như thế nào cũng tốt hơn một chút so với việc để kế mẫu chọn cho mình. Lúc trước điệt nhi kế mẫu đến phủ, ánh mắt nhìn mình đều lộ ra vẻ ghê tởm, nếu kế mẫu bàn bạc với phụ thân, lại không hỏi mình tiếng nào, đã hứa cho cái điệt nhi kia, đến lúc đó có khóc cũng muộn rồi. Không bằng nhân dịp này mưu tính cho bản thân. Nghĩ như vậy, cũng định thần nói: “Hôm nay cám ơn ma ma chỉ giáo, tương lai sẽ có lúc báo đáp ơn ma ma.”
“Cũng không phải hiếm đồ ngài báo đáp, chỉ vì ta và bà vú ngài là tỷ muội, mới lớn mật nói chuyện này.” Lý ma nhìn xung quanh bốn bề yên lặng, nói thêm vài câu, thế này mới vén váy đứng lên, sải bước đi.
Lại nói Tưởng Hoa An sáng sớm mới thức dậy, vừa dùng xong điểm tâm, đã có vị quan châm công cục Bắc Thành quốc đến thương nghị chuyện năm ngày sau sẽ an bài tú nữ ra cửa dự đại hội Tú phẩm. Đợi quan viên kia đi ra ngoài, ngồi một lúc trên ghế nhìn danh sách hành trình an bày, nghe có người gõ cửa, hắn tưởng đám người Hạ Từ, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Vào đi!” Lại nghe đối phương nũng nịu hô một tiếng An ca ca, ngẩng đầu nhìn thấy là Sử Duyệt, thản nhiên nói : “Sử cô nương có chuyện gì sao?”
“An ca ca khăn tay muội có thêu vài sợi, nếu cái này huynh đã dùng qua, không bằng để lại cho huynh dùng đi!” Sáng nay Sử Duyệt tốn công trang điểm rực rỡ, lúc này thấy Tưởng Hoa An vẫn không liếc mắt nhìn nàng, cảm thấy có chút khiếp đảm, có điều mấy lời nói Lý ma ma vẫn còn bên tai, cố lấy dũng khí đưa qua cái khăn tay thêu uyên ương kia nói: “Khăn tay này dù thêu không tốt lắm, nhưng dù thô ráp cũng không đến nỗi xấu. Nếu An ca ca không chê, sau này thêu tốt hơn sẽ mang lại đây.”
Tưởng Hoa An giương mắt thấy Sử Duyệt cầm khăn trong tay đúng thực là khăn tay ngày hôm qua gói bánh mè vừng, nhớ tới sắc mặt Hạ Viên, có chút hiểu rõ, Sử Duyệt giáp mặt đưa khăn tay, cùng với hôm qua Hạ Từ mượn khăn tay nàng gói bánh mè vừng hàm ý khác nhau rất lớn. Lúc này rũ mắt xuống nói: “Ta xưa nay cũng không dùng thứ này, chính muội cất dùng đi!”
Mình đã làm đến mức này rồi, sắc mặt Tưởng Hoa An vẫn lạnh lùng như vậy, tùy ý để bản thân mình duỗi tay đưa tới trước mặt hắn, cũng không thèm nhìn tới. Lúc này toàn bộ dũng khí Sử Duyệt phải dùng mất nửa ngày mới có đều tiêu tan hết, đỏ mặt xông ra cửa. Vọt qua viện, ra phòng ngoài, không để ý đâm vào trên người một người, nàng muốn tránh né, chân lại trượt, nên té ngã xuống dưới đất, cũng không thèm nhìn là ai, chỉ lấy khăn tay che mặt lại, nước mắt ào ào chảy ra.
“Cô nương, cô té ngã có đau không?” Người tới chính là tỷ phu (anh vợ) Hạ Thành - Nghiêm Mông, lúc này đang đến Bắc Thành quốc du ngoạn, nghe nói Thẩm Nguyện Chi và Tưởng Hoa An đang ở dịch quán, vội tới gặp, không nghĩ vừa đi vào viện, lại bị một cô nương xinh đẹp đâm đầu vào người mình, lúc này đang ngã dưới đất lấy khăn tay che mặt, bả vai co rúm, dường như đang khóc. Không khỏi nhảy dựng lên, đành hỏi: “Bị thương chỗ nào rồi? Thế này nên thỉnh đại phu tới nhìn đi thôi!” Vì thị vệ đã đi vào thông báo với Tưởng Hoa An, lúc này bên phòng ngoài cũng không có ai khác, hắn thật nóng nảy, chà xát tay thật không biết có nên nâng Sử Duyệt lên hay không.
“Ta không sao!” Sử Duyệt dùng khăn tay lau nước mắt, bàn tay chống xuống đất đứng dậy, vừa nhấc mắt bỗng ngẩn ra, gọi: “Nghiêm ca ca!”
Nghiêm Mông nhìn một chút, “Ồ” một tiếng nói: “Ngươi là Sử muội muội! Chỉ mới mấy năm không gặp, thế mà trưởng thành rồi!”
Nhạc mẫu Hạ Thành – Sử Đình vốn là nữ nhi thứ xuất của Sử phủ, sau khi Sử đình đến phu gia, vị hôn phu này một đường thăng quan phát tài, mấy nữ nhi cũng gả tốt, về nhà mẹ đẻ rất có thể diện. Chỉ là có một việc Sử Đình không hoàn hảo, chính là chính mình không sinh được nhi tử, không thể làm gì khác hơn đành nhận nhi tử của một vị thiếp nuôi trên danh nghĩa mình, vị nhi tử này chính là Nghiêm Mông. Tuy Nghiêm Mông là thứ xuất, nuôi dưới danh nghĩa của mẹ cả, cũng chăm chỉ học tập, có chút văn danh, năm nay vừa mười sáu, lại cao với không tới thấp lại chẳng xong nên còn chưa có hôn phối. Vì trước đây hắn thường đi theo Sử Đình đến Sử phủ, cùng Sử Duyệt rất quen thuộc. Có điều kể từ khi phụ thân Sử Duyệt đón kế thất, kế thất kia và Sử Đình không hợp nhau, mấy năm nay Sử Đình đến Sử phủ cũng chỉ gặp những tẩu tử khác, lại lười gặp kế thất kia, thế là cũng không còn gặp Sử Duyệt nữa.
Nghiêm Mông bất chợt gặp Sử Duyệt, không khỏi vỗ đầu nói: “Lúc trước nghe tuyển mười vị tú nữ, trong đó có một người chính là Sử muội muội, chỉ không nghĩ tới muội sẽ đâm đầu vào thế này.” Vì thấy hốc mắt Sử Duyệt đỏ hồng, nên hỏi: “Vừa rồi mới vừa ngã đau lắm sao? Nhìn thấy muội khóc!”
Sử Duyệt quanh co vài tiếng, nghe thấy Nghiêm Mông là tới gặp Tưởng Hoa An, lại nói thêm một câu, thế này mới xoay người đi. Đi được vài bước, lại ném khăn tay đang cầm xuống dưới đất, dùng chân dẫm mấy cái, mũi chân chà xuống, đạp đến góc khăn, cũng không quay đầu lại đi ra phòng ngoài.
Nghiêm Mông đi vài bước, quay đầu nhìn Sử Duyệt, thấy bóng dáng nàng thấp thoáng bên phòng ngoài, gió thổi qua, bên phòng ngoài có một vật nhẹ nhàng bay bay tới, bỗng híp mắt nhìn xem, mơ hồ hình như là khăn tay Sử Duyệt vừa mới cầm. Hắn sững sốt xoay người đi vài bước cầm lấy khăn tay, thấy trên mặt dơ bẩn một mảng, chỉ thêu đôi uyên ương còn sáng rõ, suy nghĩ một chút, nhét vào trong ngực. Ừm, một lát nữa sẽ đi tìm Sử muội muội, đưa khăn tay này cho nàng là được.
Tưởng Hoa An thấy Nghiêm Mông đến đây, tất nhiên đi ra cửa nghênh đón, dâng trà lên, hai người nói chuyện một phen. Vì nghe Nghiêm Mông nói đến Sử Duyệt, Tưởng Hoa An cười nói: “Nói tới, Sử cô nương cũng là biểu muội của ngươi rồi, lúc này cũng tới tham gia đại hội Tú phẩm, tha hương đất khách, các nàng đều hơi chút nhung nhớ người thân, ngươi là biểu ca có phải nên quan tâm nàng chút?”
Nghiêm Mông cười nói: “Vừa rồi gặp nàng ở phòng ngoài, cũng không có nói gì. Bây giờ phải nhờ vị ma ma tới nói trước một tiếng, ta sẽ đi qua gặp nàng một chút!”
Lại có một ma ma mang Nghiêm Mông đi gặp Sử Duyệt. Tưởng Hoa An bận rộn cả một buổi sáng, lúc này mới rảnh rang, bỗng nhớ tới tối hôm qua Hạ Viên hiểu lầm chuyện khăn tay kia, lại gọi một ma ma mời Hạ Viên đến đây.
Hạ Viên đang ở trong phòng ngẩn người, nghe Tưởng Hoa An mời nàng đi qua, nhớ tới hôm qua nhìn thấy cái khăn tay kia, mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn sửa sang một chút rồi đi qua.
“An ca ca, có chuyện gì sao?” Hạ Viên vừa đến trong phòng Tưởng Hoa An, thấy hắn vẫy tay cho ma ma đi xuống, mắt không khỏi trợn trắng, trong lòng suy nghĩ đủ loại Tưởng Hoa An và Sử Duyệt, lại tưởng tượng bộ dáng trai tài gái sắc. Đột nhiên một ý niệm bỗng dâng lên trong đầu: Đừng nói Tưởng Hoa An cho mình là tiểu hài tử để cho mình đưa tín vật cho hắn và Sử Duyệt nhá? Theo mô típ thông thường, đều là tiểu nha đầu hoặc tiểu đệ đệ muội muội... giúp đỡ cho những đôi nam nữ uyên ương vụng trộm đưa tín vật cho nhau. Tổng nhìn đến trong mười vị tú nữ, chính mình lại nhỏ tuổi nhất, ừm, còn hơi thông minh, là người truyền tín vật thích hợp nhất. Nàng càng suy nghĩ càng cảm thấy có thể, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi trầm xuống, gắt gao nhíu chặt.
Tưởng Hoa An rót một ly trà đưa cho Hạ Viên, thấy khuôn mặt nàng nhỏ nhắn trắng nõn, cúi đầu nhận lấy cái cốc để trên bàn trà, cũng không nhìn lấy mình một lần, cảm thấy hơi buồn cười. Chẳng lẽ thật sự hiểu lầm chuyện khăn tay, sau đó tức giận?
Tiểu nha hoàn, tiểu đệ đệ, tiểu muội muội, những người này đều là diễn viên phụ, người tiểu nhân, người qua đường Giáp, chuyển xong tín vật rồi rời đi, có chút không hay ho còn phải gánh tội thay. Mình tuyệt đối không thể làm vật hi sinh như thế. Hạ Viên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẻ mặt kiên định.
“Viên nhi!” Tưởng Hoa An trước tiên giảm nhẹ giọng kêu lên một tiếng, moi ruột moi gan phải làm thế nào mới nói rõ ràng chuyện khăn tay này.
Nào, nào, mau nói ra nội dung chủ đề bảo tiểu hài tử làm người đưa tin, truyền tín vật ra đi! Hạ Viên bất động thanh sắc, trong lòng quyết định nếu Tưởng Hoa An có yêu cầu này, nhất định phải dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Lại nghe Tưởng Hoa An nói: “Muội đưa ta một cái khăn tay được không?”
“Không được!” Hạ Viên vừa nghe Tưởng Hoa An nói chuyện, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, hừ, muốn ta giúp ngươi truyền tín vật, tuyệt đối không được! Vừa nói xong, thế này mới phản ứng kịp, Tưởng Hoa An bảo bản thân mình đưa khăn tay cho hắn, không phải bảo mình giúp đưa tín vật đi. Đôi mắt đen nhánh trợn tròn, ngạc nhiên nói: “Huynh mới vừa nói cái gì vậy?”
“Ta nói, muội đưa một cái khăn tay cho ta được không?” Giọng nói Tưởng Hoa An rất ôn nhu, nhìn Hạ Viên có chút bất đắc dĩ, vừa mới bị cự tuyệt, lại thỉnh cầu một lần cũng được, nếu còn bị cự tuyệt, e hèm, quên đi.
“Cái khăn tay gì?” Lúc này Hạ Viên đang nghĩ tới cái khăn tay uyên ương hôm qua, ngẩng đầu không chút nghĩ ngợi nói ngay: “Không phải Sử Duyệt đã đưa cho huynh một cái sao?”
“Ta đưa lại cho nàng ta rồi!”
“Sao huynh tùy tiện nhận lấy khăn tay người ta rồi lại tùy tiện trả lại?”
“Ngày hôm qua Từ nhi mượn khăn tay Sử Duyệt gói bánh mè vừng, bánh mè vừng muội ăn xong, khăn tay cũng trả lại cho nàng ấy.” Tưởng Hoa An nói xong, thấy sắc mặt Hạ Viên cũng hòa hoãn hơn, khóe miệng hơi vểnh, vội nói: “Muội đưa ta khăn tay, về sau gói này nọ cũng không cần mượn người khác!”
“Vậy không bằng huynh trực tiếp mua cái khăn tay luôn mang bên người, gói cái gì cũng được!” Hạ Viên nghe Tưởng Hoa An nói có chút ngây ngô, nhịn không được cười trộm, bảo ta đưa ngươi khăn tay thì đưa khăn tay, còn nói gì mà lấy ra gói này kia?
“Nếu muội không chịu đưa thì thôi!” Tưởng Hoa An có chút uể oải, mặt cũng không lộ vẻ khác thường gì, nhỏ giọng nói: “Sáng mai ta ra ngoài mua cái khăn tay có sẵn cũng được.”
“Muội khi nào nói không chịu tặng?” Hạ Viên vội vàng biện bạch, bỗng thấy trên mặt Tưởng Hoa An hơi có ý cười, mắt sáng long lanh, không khỏi quẫn bách, vội đứng lên nói: “Muội đi đây!” Bạn đang đọc truyện tại diễn đàn Lê Quý Đôn. Vui lòng không sao chép. Cám ơn....
“Ta chờ khăn tay của muội đó!” Ở phía sau Tưởng Hoa An giương giọng nói: “Thêu một cặp vịt hoang con là được!”
Huynh là sợ người khác không nghe được hay sao vậy? Khuôn mặt Hạ Viên lại đỏ rực, thoắt cái chạy mất không thấy bóng dáng.