Đợi trở về Hạ phủ, mấy ngày nay Hạ Anh đều bất an, ăn ngủ không ngon. Sử Nghi nghe tin, vội mời đại phu đến xem, lại không nhìn ra được bệnh gì. Chỉ nói có thể dạ dày yếu, ăn trúng thực thôi, ăn thức ăn nhẹ mấy ngày là ổn. Ai ngờ qua nửa tháng, Hạ Anh ăn càng ngày càng ít, dần dần tiều tụy. Sử Nghi không còn cách nào khác, đành đến miếu cầu một tấm bùa hộ mệnh cho nàng, lại tìm một đại phu nổi tiếng đến xem, cũng không nhìn ra là bệnh gì.
Hạ Viên nghe Hạ Anh mệt mỏi không muốn ăn cơm, lại không nhìn ra được là bị bệnh gì, nhất thời cả kinh, nhớ tới tình hình ngày ấy khi Hạ Anh nhìn thấy Thẩm Nguyện Chi. Nhưng mà chuyện này quan hệ đến thanh danh Hạ Anh, thật sự không thể nói lung tung, càng không được lộ ra một chút tiếng gió. Có cô nương Trần phủ làm ví dụ ngay trước mắt. Lúc trước vị Trần cô nương ái mộ Hạ Niên phụ thân mình, truyền ra mọi người đều biết, sau khi phụ thân dẫn theo đám thê nhi (vợ con) quay về kinh vị Trần cô nương kia mới hết hy vọng. Có điều tuổi tác nàng hơi lớn, lại nghe được nàng lúc trước ái mộ người xuất sắc, nhà đại hộ kia không chịu nghênh nàng vào làm chính thất, sau đó đành phải làm kế thất cho một tiểu quan. Tình hình Hạ Anh bây giờ thật giống vị Trần cô nương kia, nếu bị truyền ra việc nàng ái mộ Thẩm Nguyện Chi đến thành bệnh, không có lợi cho hôn sự của nàng. Nhưng mình là tiểu cô nương, thật không thể chạy tới khuyên nàng, bây giờ ngoại trừ hi vọng chính nàng tỉnh ngộ, thật sự không có cách nào khác.
Ngày hôm nay, Sử Nghi hỏi chuyện nghe Hạ Anh vẫn không ăn được nhiều lắm, ở trong phòng càng phát sầu thêm. Hạ Kỳ nghe tỷ tỷ ăn không ngon, cũng tự mình xuống bếp làm mấy món điểm tâm đưa tới. Nhân lúc đi tới phòng Sử Nghi thỉnh an, lơ đãng nói: “Tỷ tỷ thế này hình như là có tâm sự, than ngắn thở dài, bộ dạng giống như cô nương đang bệnh tương tư vậy.”
“Con biết cái gì rồi hả?” Sử Nghi vừa nghe nổi lên lòng nghi ngờ, nghĩ tỷ muội Hạ Anh và Hạ Kỳ tình cảm thân thiết, hai đứa ở cùng một chỗ chắc cũng thầm thì to nhỏ chút chuyện, kéo lại hỏi: “Bệnh tình tỷ tỷ con thật kỳ quái, chỉ mệt mỏi, không có gì khác, nhìn chính là tâm bệnh. Nếu con biết là vì sao, mau nói với ta, cũng nhanh tìm được biện pháp.”
“Nương, con cũng chỉ nghĩ vậy, cũng không biết chuyện gì.” Hạ Kỳ thấy Sử Nghi sốt ruột, cũng có chút nghi ngờ, lại không dám nói rõ, lặng lẽ nói: “Biết rõ chuyện của tỷ tỷ, đương nhiên là bọn nha đầu đi theo tỷ tỷ. Không bằng nương gọi đến hỏi tỉ mỉ một chút.”
Sử Nghi nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, dặn bảo Hạ Kỳ lời mới nói vừa rồi không được nói ra bên ngoài, thế này mới âm thầm bảo người gọi nha đầu Thạch Lựu bên người Hạ Anh đi qua hỏi tỉ mỉ, rốt cuộc vẫn không hỏi ra được chuyện gì, nhất thời giận dữ nghiến răng nói: “Đều do thường ngày các ngươi không hầu hạ tận lực, mới sinh ra chứng bệnh mệt mỏi này. Nay hỏi ngươi cái gì cũng không biết, còn giữ ngươi lại làm gì nữa?”
Thạch Lựu vừa nghe khóc quỳ trên đất nói: “Cô nương xưa nay đều nói nói cười cười, có điều từ ngày đi Thẩm phủ trở về, đêm đêm đều ngủ không ngon, mấy ngày sau lại rầu rĩ không vui, sau đó thì thành như vậy.”
“Từ Thẩm phủ trở về?” Trong lòng Sử Nghi đánh đột một cái, tinh tế hỏi ngày hôm đó gặp qua ai, nói những gì.
“Tới lúc Trạng nguyên lang Thẩm Nguyện Chi đóng lại nắp rương đồ cưới thì những người chúng con đều ở phòng bên cạnh chính phòng, cũng không biết tình hình thế nào. Sau đó chỉ thấy khi cô nương quay về chính phòng thì hai má hơi hồng lên một chút. Lúc ấy là theo Viên cô nương một đường nói chuyện đi vào. Mẫn cô nương lại theo Lão thái thái đi vào gặp Thẩm lão phu nhân, cũng không ở chính phòng.” Thạch Lựu tỉ mỉ nhớ lại chuyện ngày đó, thấy Sử Nghi bảo nàng đứng lên trả lời, thế này mới thoáng an tâm, lau nước mắt nói: “Lại có một vị Mã phu nhân không biết cấp bậc lễ nghĩa, quấn quýt lấy Trần phu nhân hỏi chút chuyện về Trạng nguyên lang Thẩm Nguyện Chi, hình như cô nương rất để ý nghe chuyện. Những chuyện khác cũng không có gì.”
Sử Nghi suy nghĩ nửa ngày, bảo nha đầu đến thỉnh Hạ Viên tới nói chuyện. Hạ Viên nghe Sử Nghi gọi mình đi qua nói chuyện, tưởng về thêu, cũng không để ý nhiều, dẫn theo tiểu nha đầu Hạnh Nhân đi qua. Đến trong phòng Sử Nghi, sau khi Sử Nghi bảo Hạnh Nhân đi xuống, cười để Hạ Viên ngồi bên cạnh.
Hạ Viên thấy trong phòng chỉ có nha đầu Thạch Lựu bên người Hạ Anh, lúc này lại có chút nước mắt, không khỏi nhớ đến chuyện Hạ Anh khi đến Thẩm phủ, khi ấy tất cả bọn nha đầu đều ở trong phòng, chỉ có mình và Hạ Anh xem Thẩm Nguyện Chi đóng lại nắp rương đồ cưới. Không lẽ chuyện này đã bị vạch trần, lúc này tìm mình tới hỏi? Quả nhiên Sử Nghi hỏi đúng việc ngày ấy, Hạ Viên nhìn Thạch Lựu, thấy Thạch Lựu rất biết thời thế lui xuống, thế này mới thành thật thuật lại tình huống khi Hạ Anh nhìn thấy Thẩm Nguyện Chi kia mê mẩn thế nào. Nghe xong Sử Nghi cắn răng, thì ra là thế, nếu ra chuyện ồn ào, làm sao kết thúc được đây? Phải nhanh chóng hứa Hạ Anh cho người. Lại tinh tế dặn dò Hạ Viên việc này không được nói với ai khác. Còn kéo tay nói: “Con giữ chuyện này trong lòng không nói cho ai biết, bá mẫu rất cảm kích con. Thường ngày chỉ biết con là đứa nhỏ thông minh, chuyện của Anh nhi con còn che dấu giúp. Nếu con đã biết chuyện này, sau này trong lòng Anh tỷ tỷ con có chuyện, bá mẫu còn phải phiền con khuyên giúp.”
Mấy phòng Hạ gia mặc dù có tranh đấu, nhưng chỉ trên những người lớn, lại không lan đến những tiểu bối tiểu hài tử. Lúc trước thấy Hạ Từ và Hạ Viên rất đáng yêu, đám người Sử Nghi còn thích trêu chọc bọn họ. Bỏi vậy, tuy Hạ Viên biết Sử Nghi xem nhẹ nương mình, đối với nàng mà nói cũng chưa đến mức đối địch, lúc này nghe thấy nàng (Sử Nghi) hạ thấp tư thái đi cầu xin một tiểu hài tử như nàng, còn là vì Hạ Anh, cũng hơi cảm thán, vội đáp: “Bá mẫu yên tâm, chuyện này con hiểu được. Huống hồ đợi Anh tỷ tỷ chúng ta khỏe rồi, nàng tất sẽ không có chuyện gì.”
Kỳ thật Nhị phòng cũng không dễ dàng, vì Hạ Tiềm Mộc là thứ xuất, nên không có phân lượng gì trước mặt Hạ lão thái thái, hơn nữa Hạ lão thái thái không thích Nhị thái thái, Nhị phòng tranh giành cũng chỉ với Đại phòng thôi. Sử Nghi làm nàng dâu cả Nhị phòng, mang theo hai nữ nhi nịnh hót trước mặt Hạ lão thái thái, khiến Nhị thái thái không vừa lòng nàng, nói nàng bày đặt ngoan ngoãn với bà bà không theo mình, chỉ đi hầu hạ Lão thái thái, Sử Nghi cũng rất khổ sở. Vì Hạ Anh lớn lên xinh đẹp, vốn đang trông cậy Hạ Anh gả vào gia đình tốt để mình có chút tranh giành, nay ra chuyện như vậy, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại rất khó chịu.
Qua mấy ngày sau, Hạ phủ mượn cớ thỉnh các phu nhân mấy phủ đến gặp nhau, thuận tiện mời luôn Cố phu nhân. Đầu năm Cố phu nhân - em dâu Mạc phu nhân là người đã sai người đến Hạ phủ cầu hôn.
Cố phu nhân nhận được bái thiếp của Hạ gia thỉnh nàng đến phủ dự tiệc thì lập tức đi nói chuyện này với tẩu tử Mạc phu nhân, Mạc phu nhân vừa nghe nói: “Bây giờ không lễ không tết, lại mời muội đi dự tiệc, tất nhiên có liên quan đến hôn sự rồi. Vì lần trước cầu hôn Anh cô nương trong phủ nàng cho Bách nhi, lại không có kết quả. Vốn tưởng chuyện này không được nữa rồi. Lúc này chỉ sợ có manh mối, muội chỉ cần để ý chút, buông lời nói ra. Nếu thật có manh mối, tự nhiên chúng ta lại đến cửa cầu thân.”
Cố phu nhân gật gật đầu nói: “Hạ phủ có gia giáo riêng, cô nương nào cũng được dạy dỗ tốt, nếu có thể cưới làm con dâu, mang đi ra ngoài cũng có mặt mũi. Có điều lần trước không có kết quả, vì sao lúc này lại vội vàng mời muội qua? Không lẽ do Anh cô nương qua năm đã mười sáu, lúc này lại không tìm được người nào tốt hơn, chỉ đành để chúng ta nhặt tiện nghi?”
“Lần trước Thẩm phu nhân gả nữ nhi điểm đồ cưới các phu nhân có phẩm cấp đều đi tới phủ xem lễ, nghe đâu các phu nhân đều dẫn theo cô nương nhà mình đi cùng, lúc ấy cũng có vài người khen Anh cô nương tao nhã hữu lễ, có điều mấy nhà quý phủ nhi tử không phải đã thành hôn, thì chỉ còn nhi tử thứ xuất, Hạ lão phu nhân không chọn được người thích hợp, Anh cô nương lại không đợi được nữa rồi, lúc này mới nghĩ tới Bách nhi nhà chúng ta!” Mạc phu nhân và Trần phu nhân cũng là khăn tay giao (bạn thân thiết), sớm nghe được từ miệng Trần phu nhân ngày Thẩm phu nhân điểm đồ cưới thì các phủ có vị phu nhân nào cô nương nào đi tới, vì nói đến giữa các cô nương Hạ Anh là cô nương trưởng thành ngày một xinh đẹp, thầm nói lễ mừng năm mới có đi qua cầu thân, nhưng lại không có kết quả. Đợi qua năm cầu một mối hôn sự khác cho nhi tử Mạc Văn Bách, lúc này nghe tin Sử Nghi thỉnh em dâu Cố phu nhân đi dự tiệc, nên dấy lên hi vọng, tỉ mỉ dặn dò một phen.
Lại nói đến Sử Nghi thấy Hạ Anh mặc dù vẫn còn mệt mỏi, mỗi ngày vẫn cứ theo lệ thường thêu thùa may vá thỉnh an..., cũng hơi yên lòng. Ngày hôm nay mời khách, khi nghe nói Cố phu nhân đến đây, vội đi ra ngoài nghênh đón. Mấy vị phu nhân đi vào phủ, cũng đều là người quen biết, nên không quá giữ lễ tiết, mọi người cùng nhau uống trà nói chuyện, vì mọi người nói đến chuyện Thẩm phu nhân gả nữ nhi là chuyện hệ trọng, còn nói tới ngày đó khi điểm đồ cưới nhìn thấy cô nương các phủ, đều khen Hạ Anh ngày đó mặc đẹp, đứng đầu.
Khi khai tiệc thì Cố phu nhân và Sử Nghi lại ngồi cùng một chỗ, thì thầm: “Đầu năm tẩu tử ta có đến cửa cầu thân, nghe đâu Hạ lão thái thái nói có phần không đại cát, nên không kết quả. Tẩu tử còn nói lúc này muốn chọn một ngày tốt đến cầu thân, chỉ sợ Hạ lão thái thái lại mượn chuyện này đẩy đi nữa, bây giờ thực không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Sử Nghi muốn chính là những lời này, cũng trả lời lại. Cố phu nhân nghe nói vậy, trở về liền nói chuyện cùng Mạc phu nhân. Mạc phu nhân mừng rỡ, vội vàng mời người đến Hạ phủ cầu thân. Lúc này Sử Nghi vô cùng thoải mái nhanh chóng đồng ý hôn sự.
Nghe mẫu thân muốn hứa mình cho Mạc phủ Tam phòng Đại thiếu gia Mạc Văn Bách, Hạ Anh ở trong phòng khóc lóc, “Đầu năm vừa mới cự tuyệt người ta, lúc này lại vội vàng hứa cho nhà họ, chẳng lẽ thực sợ ta không ai thèm lấy?”
Ngày ấy Thạch Lựu bị Sử Nghi kêu tới hỏi chuyện, nàng cũng là đứa lanh lợi, liên hệ trên dưới, cũng biết tâm tư cô nương nhà mình, vào ban đêm không người, lặng lẽ nói: “Cô nương, ta nghe các phu nhân sau lưng nói, Trạng nguyên lang Thẩm Nguyện Chi kia đã có ý trung nhân, có điều ý trung nhân kia lại đi tu hành rồi, nên hắn đau khổ chờ ý trung nhân kia hoàn tục. Nghe đâu lúc trước lập lời thề, ngoại trừ ý trung nhân kia, ai cũng không cưới .”
Hạ Anh nghe được lời nói Thạch Lựu..., “Phun” nàng một ngụm nói: “Ngươi nói chuyện này với ta làm cái gì?”
“Em không phải sợ cô nương. . . . . . .” Thạch Lựu thấy Hạ Anh đen mặt, quýnh lên nói : “Phu nhân vội vã hứa cô nương đi ra ngoài, còn không phải nghe được. . . . . .”
“Nghe được cái gì rồi?” Hạ Anh nổi lên lòng nghi ngờ, gặp Thạch Lựu hoang mang rối loạn ngậm chặt miệng, cười lạnh nói: “Uổng ngày thường ta tin tưởng ngươi, nay có chuyện này, ngươi còn giấu diếm ta, còn nói là nghĩ cho ta?”
“Cô nương!” Rốt cuộc Thạch Lựu không giấu giếm nổi nữa, đành nói ra chuyện Sử Nghi kêu mình đến hỏi, sau đó lại gọi Hạ Viên đến phòng hỏi chuyện.
Hạ Anh vừa nghe mọi người đã biết, ngã xuống giường khóc thẳng một đêm. Ngày hôm sau lại mời Hạ Viên tới nói chuyện.
“Viên muội, chuyện lần trước ở Thẩm phủ nếu muội đã nói cho nương ta biết, ta cũng không có gì để nói. Vốn chính ta si tâm vọng tưởng mà thôi. Có điều bây giờ vội vã hứa ta cho thiếu gia Mạc gia, ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy qua, ta thật không cam lòng.” Hạ Anh giương mắt nhìn Hạ Viên nói : “Sáng mai nương ta phải đi đến Mạc phủ, muội đi cùng với nương ta nhé, tìm cơ hội giúp ta nhìn xem Mạc gia thiếu gia phẩm tính tướng mạo như thế nào.”
Ối, vì sao tìm ta nhìn? Hạ Viên đặt ly trà xuống, lập tức hiểu rõ, Hạ Kỳ cũng mười ba tuổi rồi, tự nhiên không thể nhìn tỷ phu tương lai. Đám người Hạ Mẫn Hạ Nghi không biết chân tướng trong này, đương nhiên cũng không thể tìm các nàng. Chính mình nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mới tám tuổi, nếu là đi theo người lớn qua phủ, tất nhiên có thể gặp Mạc Văn Bách.
“Muội xem xong trở về, chỉ cần nói thật với ta là được.” Hạ Anh cắn răng nói: “Nương ta vội vã lập gia đình cho ta, sợ là chưa để ý nhân phẩm tướng mạo Mạc Văn Bách.”
“Được!” Hạ Viên thấy Hạ Anh khá đáng thương, nên đáp ứng ngay.