Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 34: Chương 34: TIỂU CÔ NƯƠNG XINH ĐẸP TUYỆT TRẦN




Cửa hông phòng khách Hạ phủ là nơi bọn nha đầu bưng trà dâng nước, lúc này có mấy nữ quyến đang đứng đây. Còn âm thầm đàm luận nói: “Không nghĩ tới Tiểu hoàng tử nước Bắc Thành lại tuấn tú thế, không hổ là hoàng tử, nhìn thật là khí phái. Có điều hắn lại chỉ tên muốn gặp Viên cô nương, quả thực có hơi đường đột. Nếu không phải Viên cô nương còn nhỏ, nói vậy thì...”

“Ôi dào, Tiểu hoàng tử này bây giờ chỉ có mười tuổi, Viên cô nương cũng chỉ mới tám tuổi, cũng chỉ là những tiểu hài tử, gặp một lần cũng không có gì. Đừng có đoán mò!”

“Các ngươi nói, nếu Tiểu hoàng tử này coi trọng Viên cô nương của chúng ta, Viên cô nương chúng ta có phải sẽ trở thành Vương phi không hả? Phủ chúng ta chưa từng có vị vương phi nào, nếu ra một vị vương phi, đó là một chuyện vinh quang cỡ nào.”

“Hứ, nước Bắc Thành xa như vậy, cho dù là Thái tử phi cũng không làm, huống chi chỉ là vương phi.”

“Mọi người đừng đoán mò, lần này vị tiểu hoàng tử này tới, không có ý tốt đâu! Mấy năm trước hắn cùng Viên cô nương gặp nhau, bị buộc gọi Viên cô nương một tiếng tỷ tỷ, chuyện này truyền ra mọi người đều biết. Mỗi người đều lấy nó làm chuyện uy phong bàn tán, đều nói Viên cô nương chúng ta làm vẻ vang quốc gia, rất đắc ý. Có điều bọn họ không nghĩ tới, cũng vì thế mà sẽ đắc tội với Tiểu hoàng tử này. Bây giờ hắn đến đây, sợ là muốn tới trả thù. Không nên cao hứng quá sớm.”

Đợi Lý Thiện mang Hạ Từ đến cửa hông thì các nữ quyến vội tránh qua một chỗ cho hắn đi qua, vừa nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ Viên cô nương bị đau đầu, sao lại mang cái lụa đỏ trên đầu chứ?” Hạ Từ nén nén cổ họng lên tiếng, lại nghe đại sảnh truyền ra giọng nói nói: “Bốn năm trước điện hạ chúng ta đến nước Nam Xương, lúc ấy ở trong cung nhìn thấy Viên cô nương một lần, lúc này đến đây vẫn còn nhớ rõ, không chờ đến lúc bẩm báo Hoàng thượng tuyên người tiến cung, đành nhờ người dẫn tới gặp mặt trước. Lúc này đành phải dẫn đường đưa tới....”

Hạ Từ dìu Lý Thiện đi qua cửa, ngẩng đầu thấy người nói chuyện là Thường công công đã từng tới trong phủ, xa hơn bên cạnh hắn, là một nam hài khoảng mười tuổi đang ngồi đó, mặc một cẩm bào màu đỏ chót, dáng vẻ kiêu căng, suy đoán chắc là Tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc Đường Chí Lễ. Hì, tên là Chí Lễ, sao dáng vẻ lại vô lễ vậy?

Lý Thiện kéo tay Hạ Từ đưa tới trước mặt Hạ lão thái thái, vừa cười nói với mọi người: “Hôm nay Viên nhi đau đầu, nên mới đến hơi trễ. Mong đừng trách cứ!”

Hạ lão thái thái tươi cười rạng rỡ đang nói chuyện cùng Đường Chí Lễ, thấy Lý Thiện kéo Hạ Từ vào cửa, liếc mắt một cái nhìn thấy trên đầu hắn buộc lụa đỏ, dáng vẻ không tinh thần như bình thường, sau khi hắn chào hỏi mọi người xong, lúc này mới hỏi: “Sáng nay còn khỏe lắm mà, sao lại đau đầu rồi? Mời đại phu chưa? Thôi được rồi, chào hỏi Điện hạ rồi thì về phòng nghỉ ngơi đi!” Rồi nói với Đường Chí Lễ: “Thật là không khéo, Viên nhi bị đau đầu rồi, sợ nàng lây bệnh khí qua ngài. Điện hạ ngài xem...?”

Hạ lão thái thái là ai chứ? Bà vừa liếc mắt một cái liền nhìn ra người đang giả trang nữ chính là Hạ Từ, mặt vẫn không lộ ra chút khác thường nào, chỉ nháy mắt với Lý Thiện, bảo nàng mau mau giúp mang người trở về phòng. Kỳ thật Lý Thiện cũng sớm nhận ra Hạ Từ, có điều Đường Chí Lễ tới đây muốn gặp, phải cho hắn gặp người, nên mang qua gặp, biết là bị bệnh, tự nhiên sẽ không làm khó người, chuyện này cũng qua đi.

Đùa sao, nếu đã tìm tới cửa, tự nhiên có chuẩn bị mới đến, tất nhiên để Hạ Viên phải mất mặt lớn. Nếu bản thân Hạ Viên là một tiểu hài tử bị mất mặt lớn cũng không hệ trọng, nhưng chuyện này rất khác, về quốc thể, bản thân Đường Chí Lễ không thể thực hiện được. Vì sao Thường công công phải mang người đến Hạ phủ, lại không tuyên Hạ Viên tiến cung? Chuyện này nghĩ một cái đã hiểu ngay, chính là biết lúc này Đường Chí Lễ muốn hạ gục Hạ Viên, Hoàng thượng lại không muốn trong quốc yến trước mặt bao người nhìn Hạ Viên gặp nạn, thế này mới nghĩ biện pháp để Thường công công mang Đường Chí Lễ đến Hạ phủ. Bằng không, bằng một Tiểu hoàng tử như hắn, nói một tiếng muốn gặp Hạ Viên, tự nhiên sẽ tuyên tiến cung, cần gì để hắn chờ? Có điều, nếu lúc này truyền ra chuyện Tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc ra nan đề với cô nương Hạ phủ, làm khó cô nương Hạ phủ mà nói, thật cũng làm cho mọi người Hạ phủ mặt mày không vui. Nếu Đường Chí Lễ này về nước khoe khoang, nói đã làm khó nghĩa nữ Trưởng công chúa, Bắc Thành quốc lại được một phen đắc ý, lại thật không ổn. Lúc này mượn chuyện tránh hắn cũng là chủ ý không tồi.

Lại nói, Đường Chí Lễ là một đứa nhỏ thông minh, còn được phụ hoàng sủng ái, không nghĩ năm ấy đến Nam Xương quốc không cẩn thận gặp Hạ Viên, cư nhiên phải gọi một nữ hài tử còn nhỏ hơn mình hai tuổi một tiếng tỷ tỷ, việc này quả thật vô cùng nhục nhã, sau khi về nước lúc nào cũng khắc sâu chuyện này. Vì năm nay Quốc sử Chu đại phu đến Nam Xương quốc, hắn cũng đi theo, lòng quyết tâm phải ra một đề làm khó Hạ Viên, làm Hạ Viên phải dập đầu trước hắn gọi ca ca ngay trước mặt mọi người, vãn hồi danh dự bị mất mặt lúc trước. Hôm nay theo Thường công công đến Hạ phủ, chờ mòn chờ mỏi mới gặp được Hạ Viên tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay, tiểu nữ oa trước đây mập mạp đáng yêu nay cũng đã trở thành tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt trần.

Đường Chí Lễ thấy Hạ Từ sơ búi tóc song loa kế xinh đẹp, mang hai đóa hoa lụa cung chế, trên thái dương lại buộc một dải lụa đỏ, rất kỳ quái, trong xinh đẹp lại lộ ra tư thái anh khí hào sảng, không thể nhìn kỹ đôi mắt. Vì nghe Hạ lão thái thái nói nàng bị bệnh, trong đầu vốn có ý vừa gặp mặt sẽ cấp cho nàng một cú hạ gục cũng quên mất. Thấy hắn thỉnh an xong, xoay người lại vừa muốn đi xuống, cần phải ép buộc giữ lại, lại nổi lên bá đạo. Bỗng hô: “Hạ cô nương đợi chút!” Nói xong bảo người mang một cái rương nhỏ tới: “Đây là một bức thất xảo đồ (tranh ghép, hình ghép) sư bác ta làm, Hạ cô nương giữ lại chơi, nếu ba ngày sau có thể ghép ra được, cũng không uổng công ba năm trước ta gọi cô nương một tiếng tỷ tỷ. Nếu ba ngày sau ghép lại không được, Hạ cô nương phải quỳ xuống gọi ta một tiếng ca ca.”

Chẳng qua chỉ xưng hô một tiếng ca ca tỷ tỷ thôi sao? Làm gì phức tạp như vậy? Hạ Từ liếc mắt nhìn Đường Chí Lễ một cái, suýt chút đã nói, ta đây kêu ngươi một tiếng ca ca là được, không cần phải ghép cái gì gì đồ nữa!

Đường Chí Lễ bị Hạ Từ liếc, trong lòng không hiểu sao bỗng cảm thấy run lên, bản thân cũng âm thầm rùng mình một cái.

Lại nói đến Sử Nghi mang Hạ Viên Hạ Chấn ra khỏi Mạc phủ, vừa đi lên xe ngựa, lại nghe bên ngoài có tiếng nói, vén màn xe nhìn ra ngoài, thấy bà vú Lý ma ma của Hạ Viên nhấc váy đi xuống từ trên chiếc xe ngựa khác, vẻ mặt lo lắng, không khỏi giật mình ngẩn ra nói: “Lý ma ma, sao ngươi lại tới đây?”

Thì ra Hạnh Nhân muốn tìm bà tử đến Mạc phủ báo tin cho Hạ Viên, nhưng lại lo lắng người khác đến đó, đành phải tìm Lý ma ma, đơn giản sơ lược qua chuyện Hạ Viên giả trang thành Hạ Từ theo Sử Nghi đến Mạc phủ, nói Lý ma ma tìm một nguyên do nào đó để Hạ Viên về phủ nhanh chút. Lý ma ma vừa nghe cũng sợ hãi, vội đi ra cửa, lúc này vừa thấy Sử Nghi mang Hạ Viên và Hạ Chấn lên cỗ kiệu, vội chạy lên nói: “Thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia, có khách quý đến phủ nhà chúng ta, nói là Tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc. Bây giờ đang ở đại sảnh chỉ tên muốn gặp Viên cô nương, nô tỳ tới mời thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia nhanh trở về.”

“Tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc?” Sử Nghi vừa nghe trêu ghẹo nói: “Là cái người đệ đệ tiện nghi của Viên nhi thường ngày chúng ta hay nói đó sao? Bây giờ còn chạy tới Hạ phủ chúng ta, chẳng lẽ muốn chính thức nhận Viên nhi làm tỷ tỷ hả?” Nói xong nở nụ cười, lại nói với Hạ Viên và Hạ Chấn: “Nghe nói vị Tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc này có danh tiếng là thần đồng, bốn năm trước lại ở trước mặt Viên nhi bị mất mặt, lúc này đến đây, chỉ sợ không phải đơn giản như vậy, sợ là muốn đến đây làm khó Viên nhi, chúng ta nhanh nhanh trở về thôi.”

Hạ Viên vừa nghe Tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc đến đây, chỉ tên nói muốn gặp mặt mình, đã giật cả mình, liếc mắt nhìn Lý ma ma, lại nghe Lý ma ma nói: “Tất nhiên Lão thái thái đã thúc giục cô nương đi ra ngoài gặp rồi, chỉ không biết sẽ gặp phải nan đề gì.”

Nói như vậy, tiểu ca ca cứng đầu của mình đã giả thành bộ dáng mình đi ra ngoài gặp Đường Chí Lễ kia rồi, không biết có bị nhận ra hay không? Hạ Viên cảm giác da đầu có chút giật giật, bật thốt nói: “Nguy rồi, chúng ta về nhanh chút đi!” Lời vừa ra khỏi miệng, không khỏi nhìn Sử Nghi một cái, chết, nói chuyện quên đè thấp cổ họng rồi, lúc này không thể giấu giếm được nữa.

Sử Nghi vừa nghe Hạ Viên nói chuyện, quay đầu nhìn lại, không khỏi cả kinh nói: “Ôi trời ạ, thì ra con là Viên nhi, không phải Từ nhi. Thế mà giấu giếm ta cả một buổi sáng. Mắt ta bị làm sao mà không nhìn ra, giờ này mới nhận ra. Chấn nhi con cười gì hả? Hay lắm, thì ra các con kết phường giấu giếm ta.”

Hạ Viên thấy Sử Nghi đã nhận ra mình, không nhịn được cũng cười theo. “Bá mẫu chỉ lo nhìn nữ tế (con rể) Mạc đại ca, tự nhiên không chú ý đến con rồi.”

“Thật là con nhóc ranh ma, con cũng thật lớn mật, còn dám cải trang bộ dáng của Từ nhi đi cùng!” Sử Nghi vừa vội vã bảo phu xe đi nhanh nhanh chút, vừa nói: “Lúc này trong phủ không thấy con, chắc cũng gà bay chó sủa rồi! Gì chứ, Từ nhi giả dạng thành con đi gặp Đường Chí Lễ? Ôi, thật sự hỏng bét cả rồi!”

Xe ngựa rất nhanh đã tới Hạ phủ, sớm có bà tử giúp đỡ các nàng đi xuống, đón vào đại sảnh, cũng âm thầm nói: “Sáng nay Tiểu Hoàng tử Bắc Thành quốc đến đây, chỉ tên muốn gặp Viên cô nương phủ chúng ta. Sau đó lại cầm tới một cái rương nhỏ, nói trong rương có mấy phiến gỗ gì đó, để Viên cô nương trong vòng ba ngày phải ghép lại thành một bức hình, nếu không ghép ra, phải quỳ xuống gọi hắn một tiếng ca ca. Viên cô nương đã cầm rương trở về phòng ghép tranh rồi.”

“Ối!” Hạ Viên bất chấp mọi chuyện, chạy vội về phòng, đúng lúc nhìn thấy Hạ Từ mặc xiêm y của nàng ngồi trong phòng đổ ra những phiến gỗ trong rương, cũng không kịp giễu cợt hắn, vội đi tới nói: “Ca ca, muội đến chơi cùng nè!”

“Muội muội đã trở về!” Hạ Từ sợ hạ nhân làm mất một hai phiến gỗ, không gọi bọn nha đầu đi vào, bản thân tự ghép lấy, lúc này vẻ mặt đau khổ nói: “Mấy phiến gỗ này quá nhiều hình dáng khác nhau, hình lại cổ quái, muốn ghép thành một cái tranh gì chứ? Nhìn cái đầu đã muốn hôn mê.”

Hạ Viên đi tới đùa nghịch vài phiến gỗ, gật đầu nói: “Loại tranh ghép này tuy ghép hơi khó, thật ra cũng không cần dùng tới ba ngày, ghép lại nhiều nhất mất nửa ngày là hoàn thành.”

“Woaa, muội muội, nếu như vậy, muội mau mau ghép cho xong cái tranh ghép này trả lại cho cái Tiểu hoàng tử kia đi, lại danh chấn tiếp. Để cho hắn gọi muội một tiếng tỷ tỷ.”

Hạ Viên qua hai ba lần đã làm được một góc bức hình, nghe được lời nói của Hạ Từ..., lại ngừng tay, trầm ngâm một lúc nói: “Vài năm trước đã đè ép Đường Chí Lễ kia một đầu rồi, để hắn gọi muội một tiếng tỷ tỷ, chắc là hắn ôm hận cho tới bây giờ. Lúc này cố ý muốn tới làm khó muội, muội lại ghép ra ngay lập tức, nếu hắn thẹn quá thành giận, chỉ sợ đem tới phiền toái. Vả lại, hiện nay hai nước đã ký kết minh ước, luôn dĩ hòa vi quý, lần một lần hai không làm hắn xuống đài được, mặc dù có được uy phong, nhưng thật sự không ổn.”

“Vậy muội có chủ ý gì không?” Hạ Từ thấy Hạnh Nhân đang canh giữ trước cửa phòng, nhỏ giọng nói: “Cũng không thể ghép lại được lại nói không ghép ra, sau đó thật sự quỳ xuống kếu một tiếng ca ca như vậy cũng thật mất mặt quá?”

“Tất nhiên cũng không thể mất mặt!” Tay Hạ Viên nhặt lên một phiến gỗ, trầm tư nghĩ phải đặt chỗ nào, cười nói: “Việc này tốt nhất không nên đề cập cho người lớn, chỉ làm giống như tiểu hài tử chúng ta chơi đùa nghịch ngợm thôi, thắng thua hẳn cũng không quan trọng đến vậy. Trước ghép lại bức tranh đã, ca ca mang thùng đưa tới dịch quán, lén cầu kiến Đường Chí Lễ, cho hắn nhìn thấy bức tranh đã ghép hoàn thành. Sau đó nghĩ biện pháp cho chính hắn tưởng bức lần hai xem như hòa, việc này cũng bỏ qua.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.