Có người bảo rằng, Chu tú tài quyết định đưa theo cô thanh nữ kia cùng vào kinh ứng thí, sau
đó có đỗ đạt hay không thì chẳng rõ, Nhược Thủy cũng không rảnh rỗi đến
mức quan tâm cả những việc không đâu. Chớp mắt đã đến cuối năm, tân tri
phủ Đài Châu đến nhậm chức, chốn quan trường nơi đây lại được một phen
nhiệt liệt hoan nghênh. Dưới sự chiếu số của Tiết Minh Hiên, Tiết Minh
Viễn cũng biết một số vị quan lớn. Quanh quẩn với mấy việc vặt vãnh lộn
xộn, chẳng mấy mà một năm mới lại sắp sang.
Giữa lúc từ cựu
nghênh tân, việc làm ăn của Tiết Minh Viễn cũng bội thu, sản nghiệp ngày càng mở rộng. Việc kinh thương phát triển vững chắc, Tiết Minh Viễn xem qua sổ sách rồi nhẩm tính, con số này quả là đẹp thật! Y cười ngốc
nghếch. Rồi sau này đây, con số đẹp mắt này, phải, con số này sẽ luôn
hiện hữu!
Nhược Thủy cầm mấy món quá vặt trong tay, khi còn
nhỏ nàng không được ăn những thứ này, phụ thân mẫu thân đều nói chúng
không sạch sẽ. Nhược Thủy thấy Tiết Minh Viễn cười đến ngẩn ra, ai nói
thích tiền thì không tốt chứ. Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo. Chỉ cần
bản thân nỗ lực kiếm tiền hiển nhiên sẽ thấy vui vẻ, nào có phải dung
tục, chẳng phải như vậy mới là thực tế sao.
Những đồng tiền
này là do Tiết Minh Viễn vất vả làm lụng cả một năm ròng, tất cả đều là
mồ hôi nước mắt. Nhược Thủy thấy Tiết Minh Viễn vui vẻ, bản thân nàng
cũng vui lây. Cuộc sống qua ngày như vậy còn gì sánh bằng. Tiết Minh
Viễn xem sổ sách, lợi nhuận năm nay lần đầu tiên vượt ngưỡng ba vạn
lượng, đây là mục tiêu mới, đưa việc làm ăn của nhà lên một tầm cao mới.
Thực ra năm nay lời nhiều cũng phải, mấy tay buôn dược đều nói năm sau sẽ
tăng giá, nhà mình trữ một ít hàng nên đỡ được một khoản. Tiết Minh Viễn viết ngân phiếu một vạn lượng làm ngân sách sang năm, thêm hàng tích
trữ nữa là đủ. Xuất ra một vạn năm ngàn lượng, sau đó Tiết Minh Viễn hào phóng nói với Nhược Thủy: "Năm ngàn lượng này là tiền chi tiêu năm tới, nương tử cầm lấy đi."
Nhược Thủy làm bộ ngượng ngùng mà rằng: "Đa tạ phu quân, phu quân vất vả cả năm trời."
Lòng hư vinh của bậc nam nhi được thỏa mãn khiến tâm trạng Tiết Minh Viễn
tốt hẳn lên, y ôm chầm lấy Nhược Thủy, hôn nàng một cái. Nhược Thủy kêu
lên một tiếng rồi vội chùi mặt, tức giận nói: "Đáng ghét, toàn là nước
bọt!"
Tiết Minh Viễn cười ha hả: "Vi phu bằng lòng chia sẻ
với nàng." Nhược Thủy không thể nói lại Tiết Minh Viễn, nàng hừ một
tiếng rồi xoay khuôn mặt nhỏ nhắn sang hướng khác. Tiết Minh Viễn vừa
cười vừa nói: "Nàng gả đến Đài Châu đã hơn một năm mà ta chưa tặng nàng
được thứ trang sức gì. Hôm nay tiện đường ra ngoài, chúng ta cùng đi sắm ít đồ."
Nhược Thủy vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ lại lại
thấy đưa bọn nhỏ ra ngoài dạo một vòng cũng tốt, nàng toan lên tiếng thì Tiết Minh Viễn như đã biết trước, thấy nàng vừa mở miệng đã lập tức
chen vào: "Không đưa đám tiểu quỷ kia theo! Ra ngoài còn phải trông bọn
chúng, lần này chỉ hai chúng ta thôi, nàng mau thay y phục đi."
Nhược Thủy như còn định nói gì thì đã bị Tiết Minh Viễn lôi vào trong nhà,
cười hì hì rồi tỉ mỉ thay xiêm y. Hai người lên ngựa đi thẳng đến tiệm
trang sức, trong hộc tủ bày biện đầy những thứ lấp lánh. Ông chủ tiệm và Tiết Minh Viễn là chỗ quen biết, lập tức ra chào hỏi: "Ô kìa, khách quý đến tiệm, hiếm khi được ông chủ Tiết đại giá quang lâm."
Tiết Minh Viễn cười ha hả đáp: "Ông chủ khách khí rồi, trang sức của quý
tiệm kiểu dáng đẹp mắt nên hôm nay cố ý đưa bà nhà đến xem thử một
chút."
"Tiểu nhân không quấy rầy ông chủ Tiết nữa, các vị từ
từ xem. Người đâu, dâng trà cho ông chủ Tiết và phu nhân." Chủ tiệm vừa
hô một câu thì đã có người khách khác bước vào.
Tiết Minh
Viễn kéo tay Nhược Thủy đến trước quầy, khẽ khàng hỏi: "Kiểu dáng ở tiệm này khá đẹp mắt, nhà chủ tiệm còn có chi nhánh ở kinh thành, hàng năm
đều đổi thợ qua lại. Như thế chúng ta có thể xem xem các quý nhân trong
cung đang ưa chuộng thứ gì, ông chủ đúng là rất biết cách làm ăn."
Nhược Thủy chỉ nhoẻn cười, nàng vốn không hứng thú với vàng bạc trang sức,
trước nay chỉ thích phỉ thúy, sắc xanh nhạt ảo diệu của nó khiến nàng có cảm giác như chỉ nhìn thôi thì không thỏa lòng, nó có một sức mạnh hấp
dẫn người ta đến kỳ lạ.
Thế nhưng Tiết Minh Viễn đã có lòng
đưa nàng đến đây, điều này còn quan trọng và ý nghĩa hơn rất nhiều.
Song, đối với y phục và trang sức, vốn dĩ bản thân phụ nữ không có khả
năng tự quyết định, họ luôn cảm thấy thứ nào cũng đều hợp với mình, bản
thân đeo thứ nào cũng đều kiêu sa mỹ lệ. Nhược Thủy chọn trái trọn phải, chọn mãi cũng chưa quyết định được món nào, nên đành giao lại công việc "vinh quang" này cho Tiết Minh Viễn.
Tiết Minh Viễn chọn đồ
thì thế nào nhỉ, nguyên tắc của y rất đơn giản, cứ thứ nào thật nặng,
thật to thì lấy. Nhược Thủy vừa tức lại vừa buồn cười, nàng bèn lên
tiếng: "Thôi thì chúng ta mua hẳn một thỏi vàng, sau đó luồn dây tròng
vào cổ thiếp là được rồi." Kết quả là họ bỏ ra tám trăm lượng mua một
chiếc vòng vàng, trên mặt có khắc hai chữ bình an. Thứ Nhược Thủy chọn
không được xếp vào hàng tinh xảo, nhưng lại khiến nàng yêu thích đến
không nỡ buông tay.
Sang năm mới, theo lệ thường thì phải đến nhà chính Tiết gia chúc tết. Năm nay Nhị thúc nhà họ Tiết cũng lấy lý
do cũ để thoái thác, nào là chuyện buôn bán khó khăn, lợi nhuận không
nhiều nên phần chia cho mọi người cũng ít đi. Chẳng những thế, Nhị thúc
kia thấy năm qua Tiết Minh Viễn làm ăn phát đạt, bèn mặt dày mở miệng
bảo Tiết Minh Viễn góp một phần lợi nhuận vào nhà chính, thậm chí đến
một chút xấu hổ cũng chẳng có.
Sau khi cúng bái xong, tất cả
mọi người đều ngồi ở sảnh chính, Tiết Minh Viễn vẫn cúi đầu uống trà,
định bụng sẽ xin về ngay. Nào ngờ ngay lúc ấy Nhị thúc nhà họ Tiết lại
lên tiếng: "Minh Viễn này, dạo trước nhà họ Lục - một trong bát đại
thương gia - có mời ta đến Dương Châu một chuyến. Ta thấy cách quản lý
của bên ấy rất tốt, quả không hổ danh là một trong bát đại thương gia
đương triều."
Tiết Minh Viễn chỉ ậm ừ chứ không nói gì, từ
trước đến nay, hễ Nhị thúc nhà họ Tiết mà mở miệng nhất định là không có chuyện gì tốt lành. Tài lực nhà họ Lục, người bình thường có thể so
sánh sao, cách làm ăn của nhà họ tốt là đương nhiên, nhưng như thế không có nghĩa là phương pháp ấy cũng phù hợp với lớp thương gia tầm trung
như Tiết gia. Tiết Minh Viễn cứ theo nguyên tắc im lặng là vàng, cúi đầu chăm chú thưởng trà.
Nhị thúc Tiết gia thấy Tiết Minh Viễn
không nói gì thì đã biết màn diễn của mình không được người ta hưởng
ứng, ông ta bèn liếc mắt nhìn con trai mình. Tiết Minh Hối - con trai
trưởng của Nhị thúc Tiết gia - tiếp lời: "Không biết là bọn họ có bí
quyết gì nhỉ? Nếu phụ thân không ngại, xin người hãy nói cho chúng huynh đệ con cùng nghe và học tập."
Nhị thúc ta vuốt râu, gật đầu
khen ngợi: "Tốt lắm, đúng là người trẻ có chí phấn đấu. Lục gia và nhà
chúng ta đều là những gia tộc lớn, phát triển nhiều chi nhánh ở khắp
nơi, tuy rằng phân chia nhưng các tiệm con của Lục gia ngoài tên tiệm
thì bên dưới góc trái còn khắc danh hào lâu đời của tiệm chính, cách này rất hay. Như vậy thì tiệm mới không chỉ nương vào danh tiếng của tiệm
chính mà còn mau chóng nổi danh. Tiệm cũ cũng có thể hỗ trợ cho tiệm
mới, ta thấy cách làm này chúng ta nên học tập."
Tiết Minh
Viễn đã sớm lường trước được chuyện này, quy tắc của Lục gia ở triều Đại Ung này có ai không biết. Con trai khi thành niên sẽ ra riêng, sẽ được
cấp một khoản vốn, sau khi làm ăn khấm khá chỉ cần hoàn trả phần gốc là
được. Nếu đến năm ba mươi tuổi mà vẫn chưa trả xong thì về nhà làm
ruộng. Tiết gia muốn học tập người ta ư, thế các vị có cho chúng tôi
đồng vốn nào sao?! Chúng tôi tự lực cánh sinh, gầy dựng được chút gia
sản, bây giờ các người lại lấy phận nhà chính hòng chia chác một phần.
Nào có chuyện dễ dàng như thế!
Tiết Minh Viễn thừa biết rằng
Nhị thúc không thể đường hoàng yêu cầu treo tên tiệm, trước là treo tên
sau thì đòi chia chác, bởi lẽ lợi nhuận các vị kiếm được có công lao
không nhỏ của tiệm chính đấy. Cách này so với kiểu không góp vốn mà đòi
chia lời của quan gia còn hiểm độc hơn, mấy thủ đoạn vô sỉ của Nhị thúc
mình Tiết Minh Viễn đã nhìn thấu hết thảy.
Tiết Minh Viễn vờ
như nghe không hiểu, chỉ chuyên tâm uống trà, chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Nhị thúc nhà họ Tiết thấy mình nói đến thế mà Tiết Minh Viễn vẫn trơ ra, ông ta nghĩ ngợi giây lát rồi tiếp: "Cháu dâu, con thấy cách làm của
Lục gia thế nào?"
Nhược Thủy hơi ngạc nhiên, ông hỏi tôi để
làm gì, nếu tôi bảo được, có khi nào ông sẽ lấn lướt bảo rằng nhà tôi đã đồng ý; nếu tôi bảo không tốt, hẳn lại bảo tôi không hiểu chuyện, không biết suy nghĩ cho dòng họ. Hai đầu, đầu nào cũng là vực thẳm. Nhược
Thủy giả vờ ngốc nghếch, nàng khẽ nói: "Dạ Nhị thúc, cháu dâu không hiểu chuyện làm ăn nên không dám xen vào."
Nhị thúc kia không ngờ cả hai người đều giả ngây giả ngô, ông ta cau mày nói: "Bảo con nói thì con cứ nói, có gì mà phải lí nhí như thế. Con mau nói ta nghe, cả dòng
họ ta cùng làm chuyện lớn có phải là chuyện tốt hay không?"
Nhược Thủy nhìn Nhị thúc một lát rồi mỉm cười, trò đùa này của Nhị thúc hơi
quá trớn rồi đấy nhỉ, thế này khác nào ép nàng bán đứng nhân cách của
mình.
Nhược Thủy nhìn thẳng vào Nhị thúc nhà họ Tiết, nàng
nói: "Tục ngữ có câu huynh đệ đồng lòng bẻ vàng cũng gãy, cả họ ta cùng
chung sức đương nhiên là chuyện tốt. Thế nhưng người xưa cũng truyền lại không ít chuyện huynh đệ tính toán từng li với nhau, quy củ của Lục gia không giống với chúng ta, cho nên chưa chắc đã áp dụng được. Tiệm con
của Lục gia cầm tiền của tiệm chính làm vốn buôn bán, sau này chỉ cần
trả hết nợ gốc là đủ, tuy rằng treo danh hào của tiệm chính, nhưng tiệm
con vẫn là một cửa hàng độc lập. Nhà chúng ta lại khác, dù cho có cầm
tiềm của tiệm chính làm vốn mở tiệm sau đó hoàn lại tiền gốc thì cửa
hàng vẫn thuộc về nhà chính. Nếu làm thế thì thật không công bằng, cho
nên cháu dâu thấy cách này không hợp với nhà chúng ta." Nhược Thủy bình
tĩnh nhìn thẳng vào mắt Nhị thúc nói liền một hơi.
Lúc này
Nhị thúc nhà họ Tiết mới như bừng tỉnh, vội vàng hỏi ngược lại: "Con
nghe ai nói quy tắc ấy, từ khi nào mà nhà chúng ta có loại quy củ này?
Tiệm con đã mở đương nhiên là thuộc về chi nhánh rồi." Ông ta chỉ đau
đáu nhắm vào khoản lợi nhuận to lớn của Tiết Minh Viễn, chẳng khác gì
muốn chiếm hẳn cửa tiệm làm của riêng.
Nhược Thủy nhìn vị Nhị thúc kia, kín đáo mỉm cười, sau mới lên tiếng: "Cháu dâu thấy trên thực tế là như vậy. Trước đây cha chồng cháu cầm tiền của nhà chính đi làm
ăn, mở được mấy cửa hàng, thế nhưng sau khi ông ấy qua đời thì tất cả
đều thuộc về dòng họ. Không biết là cháu dâu đã nhầm hay thế nào, xin
Nhị thúc nói kỹ hơn cho cháu dâu được rõ, tránh cho những nàng dâu tương lai sau này lại đi nói lung tung với người khác." Nhược Thủy vốn không
thông thạo chuyện làm ăn, nhưng từng câu từng chữ lại rõ ràng, rành mạch đập vào tai lẫn tâm mọi người, ai nấy nghe xong đều trầm mặc, không nói được lấy một lời.
Tiết Minh Viễn thấy sắc mặt Nhị thúc mình
hết đỏ lại trắng, tức giận đến độ vành môi cũng run run. Ông ta nào có
ngờ Nhược Thủy lại lôi chuyện này ra trước mặt tất cả mọi người, còn nói với vẻ vô tội như nàng thật sự không hiểu gì. Tiết Minh Viễn cười nói:
"Chuyện này đúng là không dễ giải thích, hôm nay cũng nhiều việc rồi,
hẳn là Nhị thúc còn bận chuyện khác. Lát nữa nếu người đã rõ chuyện này
là thế nào thì xin lại phái người gọi chúng tôi đến."
Nói
đoạn, Tiết Minh Viễn nắm tay Nhược Thủy, nghênh ngang bước ra khỏi cửa
lớn nhà chính nhà họ Tiết. Y tức khí nhổ toẹt một bãi nước bọt, chớ có
mà giả điên giả quỷ, có những chuyện dù không nói nhưng không có nghĩa
là không biết. Tượng đất được nung còn vương hơi đất tanh ba phần, thỏ
con khi nổi điên rồi cũng biết cắn người đấy!