Sau khi quay về, Tiết
Minh Viễn bàn bạc với Tứ thúc, dù thế nào y vẫn quyết ý muốn mở tiệm ở
Hàng Châu. Tứ thúc không tỏ về gì, chỉ bảo rằng thanh niên trai tráng
chuyện gì muốn làm thì nên làm, tránh khi về già nhìn lại lại thấy hối
hận. Trong mấy ngày còn ở lại Hàng Châu, Tiết Minh Viễn dùng cả vào việc tìm kiếm mặt tiền cho tiệm.
Sau khi Tiết Minh Viễn đưa Nhược Thủy và bọn trẻ trở về Đài Châu, y lập tức huy động vốn liếng mua một
cửa hàng nằm vị trí đối diện với ba tiệm thuốc của nhà chính Tiết gia
tại Hàng Châu, một lượt mở luôn căn tiệm ba gian thách thức nhà chính.
Tiết Minh Viễn giống như một con non nhỏ bé nhảy sổ vào đồng cỏ này, các đại gia đương nhiên phải chú ý xem xem thứ đang tiến vào là dê hay là sói,
liệu nó có tranh giành thức ăn với ta không, mọi ánh mắt đều đổ dồn về
phái Tiết Minh Viễn. Thế nhưng Tiết Minh Viễn nào phải tay mơ, trước đây cũng có không ít đại gia quen mặt, chuyện Tiết Minh Viễn đầu tư thất
bại buộc phải cầm cố cửa hàng ở Hàng Châu mới cách đây ba năm thôi,
trong ký ức của mọi người vẫn còn mới mẻ lắm.
Các đại gia
quan sát đứa con nhà họ Tiết cầm tiền xong thẳng vào thương trường, ai
nấy đều cười ha hả chẳng thèm bận tâm, trong số đó có cả Tiết Nhị thúc.
Duy chỉ có một số người tương đối nhạy bén, có nghe ngóng về cách thức
làm việc của Tiết Minh Viễn ở Đài Châu thì án binh theo dõi biến động.
Cửa tiệm mới khai trương kia vẫn theo cách thức cổ phần với đại chưởng
quỹ, chỉ chừa ra một phần gian hàng bày bán những loại thuốc pha chế
sẵn.
Sau khi Tiết Nhị thúc biết chuyện, ban đầu ông ta chỉ
cười nhạt dè bỉu Tiết Minh Viễn không biết trời cao đất rộng, dù thế nào thì nhà chính họ Tiết cũng là cửa hàng gia truyền hơn trăm năm. Một
tiệm thuốc mới mở so với hiệu thuốc lâu đời, khách hàng đương nhiên là
tin tưởng tiệm cũ hơn rồi. Thế nhưng bẵng di mấy tháng, Tiết Nhị gia đã
đứng ngồi không yên khi chưởng quỹ bên ấy hạch toán sổ sách báo lại rằng mấy tháng nay lợi nhuận giảm rõ rệt. Hỏi thăm một số khách hàng họ đều
nói tiệm đối diện chào đón rất nhiệt tình, lại còn cẩn thẩn tỉ mỉ, mấy
phương thuốc pha chế sẵn cũng rất tiện dụng.
Cũng vì nguyên
do này mà sau khi gả vào nhà họ Tiết được năm năm, đây là lần đầu tiên
Tiết Nhị thúc đến chơi nhà, nói cách khác là lấy thế tộc trưởng đến tiểu gia vấn tội.
Một buổi sáng của tháng mười một nọ, Nhược Thủy và Tiết Minh Viễn đang trò chuyện về một số việc vặt trong nhà, "Tuấn
nhi bây giờ có da có dáng lắm rồi, mỗi ngày Hạo nhi và Uyên nhi tan học
về đều chơi với thằng bé một lúc, chàng cứ bảo một lũ con trai khó mà
chơi chùng nhau. Ca ca đánh đệ đệ một cái, đệ đệ đánh ca ca một cái, bị
Tuấn nhi đạp mà hai đứa nhóc kia cứ ngây ngô cười, tiểu tử kia mới hơn
một tuổi thôi mà đã rất có khí phách rồi đấy." Nhược Thủy ngồi bên cạnh
thu dọn y phục cho Tiết Minh Viễn, thuận miệng vừa cười vừa than phiền.
Một lũ con trai sao có thể ngồi yên nói chuyện, chơi đồ hàng chứ, chư vị nói xem có phải không?
Tiết Minh Viễn cười bảo: "Thế mới là
con trai, huynh đệ miệng cãi nhau nhưng lòng thì ấm áp yêu thương, nàng
là cô nương thì không hiểu đâu!"
"Phải phải, tình nghĩa huynh đệ này kia thiếp không hiểu gì cả. Chàng không thấy tận mắt đấy thôi,
lần trước Hạo nhi nắm tay dẫn Tuấn nhi đi chơi, chẳng biết Tuấn nhi vì
sao tự nhiên lại đạp cho Hạo nhi một cái, ấy thế mà sau đó chúng vẫn vui vẻ với nhau. Sau này khi Tuấn nhi lớn hơn một chút, nếu chơi với các
bạn nhỏ khác cũng thế này có khi nào bị bạn đánh cho không." Nhược Thủy
nói.
Tiết Minh Viễn cười đáp: "Bọn chúng chơi đùa thôi mà,
nàng đừng quá lo lắng. Hơn nữa con ta lớn lên sao có thể tùy tiện đánh
người khác, nàng không biết rằng có huynh đệ rất lợi sao, nếu có ai bắt
nạt sẽ chạy về nhà gọi ca ca đi đánh bọn chúng! Ta và ca ca tuy không
giỏi đánh nhau nhưng hai đánh một chẳng chột cũng què, khi hai bọn ta
cùng xông lên thì chưa chịu thua thiệt lần nào cả." Tiết Minh Viễn hồi
tưởng lại chuyện tuổi thơ, dương dương đắc ý nói.
Nhược Thủy
bĩu môi rồi cười bảo: "Chàng chỉ có hai huynh đệ, nếu người ta có đến
năm huynh đệ thì sao đây?" Tiết Minh Viễn nói nhẹ như không: "Bọn ta đâu phải lũ ngốc, thấy chúng đông hơn còn không biết nhanh chân chạy lẹ
sao." Đôi phu phụ nói nói cười cười một lát rồi Nhược Thủy tiễn Tiết
Minh Viễn ra khỏi nhà. Đúng lúc này thì kẻ dưới chạy đến báo rằng Nhị
thúc đến, hai người không khỏi ngạc nhiên. Sao Nhị thúc lại rảnh rỗi mà
đến đây nhỉ, không không, chắc là cáo đến chúc tết gà đây mà, hẳn là
không phải chuyện tốt lành gì.
Tiết Minh Viễn cười nói: "Ái chà, Nhị thúc đến sao, mau mau mời Nhị thúc vào chính đường ngồi đi."
Hạ nhân cúi gằm mặt, lo lắng đáp: "Dạ thưa, Nhị lão gia nổi trận lôi đình, chúng tiểu nhân chưa kịp cản thì Nhị lão gia đã vào chính đường rồi."
Tiết Minh Viễn nghe xong cũng mắt không kịp chớp.
Nhược Thủy
khẽ cười bảo: "Không sao, có một số người ngông cuồng làm loạn chẳng
khác nào dã thú. Các ngươi đừng nghĩ ngợi nhiều, lần sau chút ý hơn là
được rồi." Hạ nhân cung kính đáp lời rồi lui xuống.
Tiết Minh Viễn lên tiếng: "Đây là nhà chúng ta, không dùng một phân tiền nào của
Tiết gia cả. Bây giờ ông ta đến đây còn ra oai ra vẻ cái gì chứ, để ta
đi xem sao."
Nhược Thủy kéo Tiết Minh Viễn lại nhẹ nhàng
khuyên nhủ: "Hữu lý không ở thanh cao, chuyện chúng ta không làm thì
không cần vướng bận, chàng cũng không cần giận dữ với Nhị thúc làm gì,
để mặc cho ông ta nóng ruột là hơn. Chúng ta cứ uống trà đã, có chuyện
gì từ từ nói sau.
Tiết Minh Viễn thở dài một tiếng rồi cười:
"Nương tử nói phải lắm, ta thong thả qua bên ấy." Nhược Thủy vỗ vai Tiết Minh Viễn và bảo "đi thôi nào".
Tiết Minh Viễn nghe nương tử nói vậy mới chậm rãi thả cước bộ, vừa đi đến chính đường vừa thưởng
thức cảnh đẹp vườn nhà. Vừa bước đến cửa đã thấy Tiết Nhị thúc khí thế
bừng bừng ngồi ngay ngắn trên chủ vị giữa chính đường, Tiết Minh Viễn
mỉm cười thi lễ với Tiết Nhị thúc: "Chất nhi thỉnh an Nhị thúc, Nhị thúc vẫn mạnh chứ ạ?" Tiết Nhị thúc hừ lạnh một tiếng rồi bảo "ngồi đi".
Tiết Minh Viễn cũng chẳng bận tâm đến vị thể chủ - khách đảo lộn, y điềm
nhiên ngồi xuống một bên rồi khách sáo vài câu: "Nhị thúc dạo này vẫn
mạnh cả chứ? Thời tiết đã chuyển lạnh, Nhị thúc nên chú ý giữ sức khỏe
mới phải..." Tiết Minh Viễn nói đủ chuyện trên trời dưới đất, Nhược Thủy nói rất đúng, chuyện này không cần thiết phải nóng nảy.
Tiết Nhị thúc không thể nhẫn thêm nữa, ông ta lên tiếng ngắt ngang: "Hôm nay ta đến là có chuyện muốn nói với ngươi, mấy cửa hàng ở Hàng Châu của
ngươi rốt cuộc là thế nào, sao lại cố tình chọn vị trí đối diện cửa tiệm nhà mình chứ? Ngươi không biết rằng làm thế chẳng khác nào đạp đổ bát
cơm của nhà mình sao? Khẩn trương dẹp mấy tiệm đó đi, chớ có để ảnh
hưởng đến lợi nhuận của nhà, nói ra lại khiến người ta chê cười!"
Tiết Minh Viễn mỉm cười, y cúi đầu không nói gì. Chê cười ư? Khi mấy đứa
cháu ruột là chúng tôi đây bị đuổi ra khỏi Tiết gia, ông có thấy người
đời chê cười chúng tôi thế nào không; khi tôi phải cầm cố đồ cưới của
mẫu thân mình, ông có biết hay không; khi vụ đầu tư của tôi gặp thất
bại, bị dồn đến đường cùng buộc lòng phải thế chấp cửa hàng để vay nợ,
ông là người đã nhắm mắt làm ngơ đấy thôi. Bây giờ ông lại để ý đến việc bị thế nhân chê cười, xin lỗi chứ, chúng tôi đã quen rồi, có nhìn cũng
coi như không thấy!
Tiết Minh Viễn làm như ngạc nhiên nói:
"Sao Nhị thúc lại nói vậy, cháu đâu nào cố ý mở tiệm mới đối diện tiệm
nhà. Chẳng qua là bên ấy vừa vặn có mặt tiền nên khai trương luôn thể
thôi. Hơn nữa Nhị thúc cũng không cần lo lắng, thế nhân sao có thể chê
cười chúng ta, vốn dĩ không phải cùng một tiệm kia mà."
Tiết
Minh Viễn thản nhiên đáp lại, những lời này quả nhiên đã chạm nọc Tiết
Nhị thúc, ông ta giận dữ quát: "Lời này của ngươi là có ý gì? Đó là cửa
hàng của Tiết gia đấy, ngươi không phải mang họ Tiết sao? Ngươi không
phải là người của Tiết gia sao?" Tiết Minh Viễn cười nhạt, đúng là ông
ta muốn dùng một chữ Tiết này đè chết người ta cả đời, e là lần này
không được như ông mong muốn rồi.
Tiết Minh Viễn đáp: "Chất
nhi đúng là con cháu của Tiết gia, một nét bút không thể viết ra hai chữ Tiết. Thế nhưng thúc nói là cửa hàng của mình, vậy thì sổ sách đâu? Từ
trước đến nay cháu chưa từng nhìn thấy! Hàng năm thúc chia lợi nhuận cho mỗi người chúng tôi vài trăm lượng, nhà chính Tiết gia có hơn hai mươi
cửa hàng, mạo muội hỏi thúc người cháu này được chia mấy phần lợi nhuận? Thúc chớ có nói rằng mỗi người đều được nhận một phần doanh thu từ cửa
hàng, khi lợi nhuận chia đến tay, mỗi cửa hàng chắc thu về được chừng
hai mươi lượng, so ra còn thua cả đông gia lẫn kẻ làm mướn. Chuyện này
lọt ra ngoài mới đúng là khiến thế nhân cười đến rụng răng đấy.
Còn nữa, lẽ nào Nhị thúc đã quên năm xưa sau khi phụ thân chất nhi qua đời, thúc và tổ mẫu đã quyết định tách hộ sao? Ra riêng tiền bạc bất phân,
câu này cũng chính miệng thúc nói. Sau khi tách hộ thúc cũng không cho
cháu của người lấy tiền đi, mãi đến sau này mới chia lợi nhuận. Cho nên
lúc ra đi chúng cháu không lấy thứ gì, không càm một đồng nào của Tiết
gia! Vì thế lúc này đây thúc đừng bảo người nhà tranh giành lợi nhuận
với nhau mà khiến người ta chê cười. Mà họ cũng chẳng hơi đâu mà giễu,
có giễu cũng đã giễu từ lâu, ngay từ lúc cháu và ca ca, vốn là con của
trưởng tử, là cháu ruột của thúc bước ra khỏi nhà chính không một đồng
trong tay, thế nhân đã chê cười rồi. Nhị thúc không cần lo lắng nữa
đâu." Tiết Minh Viễn càng nói càng giận, sau cùng suýt chút nữa không
kiềm chế được mà nện mạnh lên mặt bàn.
Tiết Nhị thúc không
thể phản bác gì, chuyện năm xưa về tình hay về lý đều không thể phủ
nhận, ông ta biết nhưng cứ nhắm mắt coi như ván đã đóng thuyền. Tiết Nhị thúc lạnh lùng nói: "Ngươi nói vậy tức là muốn khiến các thúc thúc ở
nhà chính mất mặt sao?"
Tiết Minh Viễn lắc đầu nói: "Chất nhi tuyệt nhiên không có ý này, Nhị thúc an tâm, cháu cũng không phải hạng
người bất nghĩa, lòng lang dạ sói, vạn nhất sau này nhà chính có xảy ra
chuyện, cháu đây cũng sẽ không để thúc lưu lạc đầu đường." Tiết Minh
Viễn chừng mực đáp, từng câu từng chữ đều lấy đạo nghĩa làm gốc, từ đó
khẳng định lập trường từ trước đến nay của bản thân.
Tiết Nhị thúc thấy mình làm chuyện công cốc bèn quay về, trước khi đi còn ngoảnh lại buông lời độc địa: "Minh Viễn, ngươi đừng quên sau này nếu có
chuyện gì, ngươi đừng có mà qua lại trông chờ bổn gia hậu thuẫn cho
ngươi." Tiết Minh Viễn mỉm cười đáp: "Trước kia cháu đây cũng có suy
nghĩ như Nhị thúc, thế nhưng khi xảy ra chuyện thua lỗ ba năm trước, mất trắng không còn một đồng phải muối mặt đi vay mượn xung quanh, cháu
nhận ra mình đã lầm rồi."
Tiết Nhị thúc hung hãn liếc xéo
Tiết Minh Viễn rồi tung rèm bỏ đi. Chuyện Tiết Minh Viễn giữ kín trong
lòng bao năm nay đã được mở ra, thì ra nói ra cũng không khó khăn đến
thế. Y vừa ngâm nga một điệu nhạc vừa đi đến phòng Nhược Thủy. Nhược
Thủy thấy tâm tình Tiết Minh Viễn vui vẻ bèn cười hỏi: "Giải quyết xong
cả rồi ư?" Tiết Minh Viễn hào hứng gật đầu, y ngồi trế ghế xoay trái
xoay phải rồi thảng thốt nói: "Nương tử à, ta thấy hôm nay nàng đặc biệt xinh đẹp đó nha!"
Khoảng thời gian cuối năm cũng là lúc Tiết Minh Viễn kết sổ sách, y nhận ra Hàng Châu quả không hổ danh là trung
tâm thương nghiệp của vùng Giang Chiết, lợi nhuận thu về đầy túi. Chưa
đầy nửa năm mà ba cửa hàng đã kiếm được một món không nhỏ, xem ra đúng
là đã chen chân hất cẳng chuyện làm ăn của Nhị thúc. Tiết Minh Viễn nhìn đống sổ sách, trong lòng khấp khởi vui mừng, Nhược Thủy ngồi bên thấy
vậy bèn cười bảo: "Được rồi, chàng đừng cười nữa, cười đến muốn toét
miệng ra rồi kìa."
Tiết Minh Viễn vừa xoa xoa mặt vừa lẩm bẩm: "Ta cứ nghĩ mình đang vui mừng trong lòng thôi đấy chứ."
Sau y mới quay sang hỏi Nhược Thủy: "Ta cười rõ đến vậy sao?"
Nhược Thủy gật đầu đáp: "Chàng cười trông ghét lắm, chỉ muốn xông lên nhéo
cho một cái." Nàng vừa nói vừa bước đến nhéo má Tiết Minh Viễn.
Tiết Minh Viễn kêu lên thất thanh: "Nương tử, nhẹ tay một chút, là mặt, mặt của ta đó! Đau quá! Nương tử à, đau quá!"