Hai vợ chồng họ trò
chuyện một lát đã phá tan bầu không khí ngột ngạt, dù gì đêm qua cũng là lần đầu tiên gặp mặt của đôi bên. Tâm sự xong liền gọi hạ nhân vào hầu
hai người rời giường. Người bước vào chính là Thanh Tố - nha hoàn hồi
môn Nhược Thủy đưa từ nhà mẹ đến, Tiết Minh Viễn dặn dò Thanh Tố hầu hạ
Nhược Thủy, sau đó tự mình vận xiêm y một cách thuần thục.
Nhược Thủy tròn mắt ngạc nhiên, có phần ngây ngốc nhìn Tiết Minh Viễn tự mình mặc y phục chỉnh tề, chuyện này không giống với những điều nàng biết
trước đây về cuộc sống sinh hoạt hàng ngày. Nghĩ kĩ lại, tự hỏi mình xem có muốn học cách mặc y phục hay không, Nhược Thủy kiên quyết lắc đầu.
Dẫu biết cuộc sống trước đây của nàng và phu quân rất khác biệt, thế
nhưng cũng không cần phải... Chỉ mong sau này mọi thứ đều giống nhau.
Mỗi ngày đều ung dung là tốt rồi, nghĩ vậy nên Nhược Thủy dang hai tay
như mọi khi, để Thanh Tố giúp nàng mặc từng lớp từng lớp áo.
Tiết Minh Viễn mỉm cười nhìn tiểu thê tử đang ngồi vẽ lông mày đằng kia, nói: "Đêm qua nghe Tam cữu ca[1] bảo nàng từng bị thương, giờ còn chưa khỏe hẳn, không biết là đang dùng thuốc gì? Nhà ta mở tiệm thuốc, dược thảo không thiếu."
Nhược Thủy lơ đãng đáp: "Ban đầu sẽ uống thuốc mang từ nhà đến, sau khi uống
hết thì ngừng rồi tìm đại phu xem qua." Tiết Minh Viễn cau mày nói: "Cái kiểu này nha, lúc còn trẻ ỷ sức khỏe còn tốt không buồn đến đại phu,
khi về già thì ai nấy đều kéo đến đây cả." Nhược Thủy cười bảo: "Thực sự không sao mà, vết thương đã lành rồi, cũng không còn đau nữa. Nhà ta
mua bán dược liệu, nói vậy chàng cũng biết bắt mạch xem bệnh?"
Tiết Minh Viễn có hơi xẩu hổ đáp: "Trước đây là cha ta, khi đó cha được xưng tụng là Tiết thần y. Ta học nghệ không tinh, khi còn nhỏ lại ham chơi,
cứ nghĩ là sau này từ từ học. Đến sau khi cha ta qua đời, việc trong nhà bề bộn, ta muốn học cũng chẳng còn cơ hội. Bù lại ta thừa hưởng khả
năng nhận biết dược liệu của phụ thân, có thể nói học một biết mười,
người bình thường muốn gạt ta cũng không phải dễ." Nhược Thủy cũng biết
hôm nay không có nhiều thời gian, cũng không phải dịp tốt để trò chuyện, bèn mỉm cười nói: "Khi nào rảnh rỗi chàng hãy kể chút chuyện trong nhà
cho thiếp cùng biết." Tiết Minh Viễn mỉm cười gật đầu.
Vào
lúc hai vợ chồng họ đang tán gẫu bên này, thì bên kia cũng có người hai
người đang trò chuyện. Ở phía Tây thiên viện, thiếp thất Mộ Yên mặc
chiếc áo khoác màu hồng nhạt, vừa soi gương vừa ướm hết đôi khuyên này
đến đôi khuyên khác vào tai mình, ma ma bên cạnh thì xu nịnh: "Di nương
đeo gì trông cũng đẹp cả."
Mộ Yên cười lạnh nói: "Đẹp? Đẹp
thì có ích gì, đẹp cũng chẳng lên được nhà chính." Câu nói này khiến ma
ma khựng lại. Mộ Yên cũng biết rằng số thiếp có thể phù chính sau khi
chính thất qua đời không nhiều, đa số đều cho rằng đây là chuyện làm bại hoại gia phong, cho nên mới có câu một ngày làm thiếp, cả đời làm
thiếp.
Khi ấy, Mộ Yên được nạp vào Tiết gia chưa được mấy
ngày thì nữ chủ nhân Viên thị đã được gả vào. Thế nhưng tình cảm giữa
Viên thị và Tiết Minh Viễn không mấy tốt đẹp, đây chính là cơ hội trời
ban, Mộ Yên dùng chút thủ đoạn nho nhỏ, tận dụng thời cơ này hạ sinh con trưởng. Sau khi Viên thị qua đời, Mộ Yên ngấm ngầm trở thành nữ chủ
nhân trong phủ. Ai mà ngờ được rằng đột nhiên nói cưới vợ kế liền cưới,
lại còn là một cô gái gia thế không rõ ràng.
Mộ Yên nhìn
khuôn mặt trẻ trung trong gương, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: "Thẩm Mộ
Yên ta vốn không phải người dễ dàng chịu thua, vợ cả nguyên phối ta còn
không sợ, ngại gì một ả vợ kế nho nhỏ như ngươi, tốt nhất chớ chọc vào
lão nương!" Sau đó quay đầu mỉm cười nói: "Nhờ ma ma đưa đại thiếu gia
đến đây, ta muốn nhanh chóng đến thỉnh an phu nhân, không thể chậm trễ."
Người lớn không vui thì trẻ con sẽ hài lòng sao? Dĩ nhiên là không rồi, có mẹ kế như trong truyện cổ tích nào ai mà vui cho được. Thứ nam Tiết Hạo
lẹt xẹt bước đi phía trước, kéo tam nam Tiết Uyên theo phía sau, trong
cái miệng nhỏ nhắn khẽ lầm bầm: "Một người đáng ghét đã đủ lắm rồi, giờ
lại thêm một người." Tiết Uyên hé miệng gọi khẽ: "Ca, đệ muốn ăn bánh
đậu đỏ. Hôm qua đệ thấy phòng bếp có làm, nhưng trong phòng đệ lại không có."
Tiết Hạo chẳng ngoảnh lại, chỉ nói: "Trong phòng huynh
cũng không có, chuyện này cũng chẳng phải lần một lần hai, lần trước
huynh nói phòng bếp chưa đưa canh ngân nhĩ hạt sen đến cho chúng ta,
nhưng cha không tin, còn nói huynh muốn ăn nên nói dối gạt người. Giờ
thì ta biết rồi, hai chúng ta thấy món gì ngon thì cứ lấy ăn ngay."
Những người vừa nói ban nãy đều đã tề tựu đông đủ ở chính đường. Huynh trưởng thay cha, trưởng tẩu thay mẹ. Cha mẹ Tiết Minh Viễn đều đã về với tiên
tổ, Nhược Thủy chỉ cần dâng trà cho đại ca đại tẩu là được. Nhược Thủy
được người khác nói cho nàng biết một số chuyện, cứ tưởng rằng hôm nay
sẽ bị đại tẩu Chung thị gây khó dễ. Kết quả là Chung thị chỉ cười vui vẻ nhận trà, còn bảo rằng "sau này đều là người một nhà, không cần khách
khí như vậy".
Thế nhưng đại ca Tiết Minh Hiên lại làm mặt
lạnh, cất tiếng bảo: "Là phụ nữ thì phải giữ nghiêm phẩm hạnh, giúp
chồng dạy con, từ nay về sau Tiết gia mới là nhà của muội." Chung thị
nghe vậy liền khẽ hắng giọng, lúc này Tiết Minh Hiên mới yên lặng nhận
lấy ly trà. Nàng đã làm chuyện gì khiến Tiết Minh Hiên không hài lòng
sao? Nhược Thủy nghĩ mãi không ra.
Sau khi dâng trà cho Tiết
Minh Hiên và Chung thị xong liền đến phiên Thẩm Mộ Yên và bọn nhỏ kính
trà Nhược Thủy. Tối ngày hôm qua là đại hôn, toàn thân Nhược Thủy tản
mác cảm giác thẹn thùng, khi nãy kính trà cho trưởng bối lại tỏ vẻ dịu
dàng kính cẩn. Thẩm Mộ Yên vừa cúi đầu vừa len lén quan sát Nhược Thủy,
trong lòng cho rằng người mới tới là một vị tiểu thư khuê các đầu gỗ bèn mừng thầm. Song, khi Nhược Thủy an tọa, phí phách toát ra từ nàng lập
tức thay đổi, ngay đến cả Tiết Minh Hiên tung hoành chốn quan trường
cũng không dám liếc mắt, khí phái xung quanh người nàng không phải thứ
mà nhà bá tánh bình thường có thể dưỡng thành.
Thẩm Mộ Yên
lấy lại bình tĩnh, nàng ta chợt nhớ lại lúc dâng trà cho Viên thị khi
vừa nhập phủ, mặc dù khi ấy Viên thị không có được loại khí phách này
nhưng cũng là một tiểu thư khuê các đoan trang. Bản thân nàng ta khiếp
đảm run rẩy dâng trà cho Viên thị, song nàng ta vĩnh viễn cũng không
quên được ánh mắt khinh thường xen lẫn oán hận cùng thứ khí phái toát ra từ người ả Viên thị kia. Nàng ta thấy không thoải mái, lập tức tự trấn
an bản thân. Rốt cuộc cũng chỉ là thứ thùng rỗng kêu to, trái già non
hột mà thôi.
Thẩm Mộ Yên bước lên trước quỳ xuống, mỉm cười
nói: "Thiếp Thẩm thị Mộ Yên xin kính trà phu nhân." Trước ánh mắt của
tất cả mọi người, Nhược Thủy nở nụ cười nhẹ như gió, nhận lấy ly trà từ
tay Thẩm Mộ Yên nhấp một ngụm, sau bèn kéo tay Thẩm thị, nhẹ nhàng cúi
người, thân thiết nói nhỏ rằng: "Muội muội không cần khách khí như vậy,
muội muội vì phu quân khai chi tán diệp, sinh được một bé trai, về lý
nên là ta cảm tạ muội muội mới phải."
Nói xong, Nhược Thủy
trên dưới quan sát kĩ càng Thẩm Mộ Yên: "Trước đây một mình muội muội
hầu hạ phu quân lâu như vậy, thật là mệt mỏi cho muội muội, phu quân
cũng chẳng biết động lòng, xem kìa, khiến muội muội vất vả đến như thế
này. Yên tâm, nỗi vất vả của muội muội ta ghi tạc trong lòng, sau này
nhất định sẽ cảm tạ muội thật tốt. Từ nay về sau chúng ta như tỷ muội,
muội muội nói xem có được không?"
Khi nói những lời này, ánh
mắt Nhược Thủy rất chân thành, dáng vẻ thành khẩn, giọng nói rất dịu
dàng, đây chính là phiên bản tiêu chuẩn của hình mẫu phụ nữ dịu dàng
hiền thục, bất cứ ai cũng không tìm ra được một chút khuyết điểm nào.
Thế nhưng chư vị nghe rồi thử ngẫm mà xem, dường như hàm ý bao công sức
trước kia của Thẩm Mộ Yên đều đổ sông đổ bể, tất cả đều về tay Nhược
Thủy. Để ý kĩ hơn chút nữa, nói Thẩm Mộ Yên vất vả, ý là ngầm chê bai
Thẩm Mộ Yên đã lớn tuổi, nhan sắc tàn phai.
Không thể không
nói tới trọng điểm, trọng điểm nhất là khi Nhược Thủy thao thao một
tràng này Thẩm Mộ Yên vẫn đang quỳ, liên tục quỳ dưới chân Nhược Thủy,
bị Nhược Thủy nắm lấy đôi bàn tay ngay ngắn mà quỳ! Nhược Thủy truyền
đạt đến mọi người một ám hiệu rõ ràng, cô đã là phận thiếp, bây giờ ở
trước mặt tôi cô phải quỳ cho tôi! Thẩm Mộ Yên bị một tràng kia chặn
họng, chỉ biết há hốc mồm, không biết phải trả lời làm sao.
Không chỉ có Thẩm Mộ Yên bị kinh hãi, những người còn lại cũng cùng cảnh ngộ, thế mới có câu chân nhân bất lộ tướng. Thẩm Mộ Yên lắp bắp trả lời:
"Tỷ... Tỷ tỷ." Nhược Thủy vui vẻ mà rằng: "Thế mới phải, sau này chúng
ta đã là người một nhà." Vẻ mặt nàng hân hoan như thật lòng vui mừng vì
mình có thêm một muội muội. Tiết Minh Viễn ngồi bên cạnh nhìn Nhược Thủy mỉm cười, trong ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Những thứ
trước đây Nhược Thủy học là cái gì chứ, nàng chính là học những thứ căn
bản nhất: làm cách nào để biến tần phi của thái tử thành tỷ muội của
mình, làm thế nào để không đố kị không ghen ghét, làm sao biểu lộ sự vui mừng khi đón tiếp một cô gái sắp sửa cùng nàng chia sẻ phu quân. Thế
nhưng nào ai hay biết rằng, đằng sau mặt nạ tươi rười rạng rỡ kia chính
là khuôn mặt bi thương? Nhược Thủy tự an ủi mình, chỉ có một một người
phụ nữ mà thôi, so với dự tính trước kia chẳng phải tốt hơn nhiều rồi
sao.
Sau Thẩm Mộ Yên liền đến lượt bọn nhỏ ra mắt Nhược Thủy. Người thứ nhất bước lên chính là Tiết Đinh - con trai của Thẩm Mộ Yên,
một cậu bé mới sáu tuổi nhưng đã mập đến có bụng.
________________________________________
[1] Tam cữu ca: cách gọi anh em bên vợ.