Tiết Minh Viễn u
sầu về chuyện chưởng quỹ, cau mày ngồi một góc. Nhược Thủy nhẹ nhàng hỏi nguyên do: "Năm hết tết đến đến nơi rồi, sao chàng lại nhăn nhó như
thế, chóng già lắm đấy. Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tiết Minh
Viễn cười khổ não, y đáp: "Thiên tai là cửa ải năm ngoái, giờ đây thì
lại khốn cùng. Thương trường chẳng khác gì chiến trường, không phải
ngươi chết thì ta chết, vì muốn mở rộng kinh doanh mà không từ thủ đoạn
chèn ép đối thủ, chiếm đoạt tiệm của người khác. Một khi đã có dã tâm,
tất không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào." Nói đoạn, Tiết Minh Viễn thuật lại
chuyện đã xảy ra ngày hôm nay cho Nhược Thủy nghe.
Nhược Thủy nghe xong bèn mỉm cười nói: "Người hướng nơi cao mà đi, nước hướng chỗ
thấp mà chảy, mình cũng không thể trách người ta. Thế nhưng chuyện này
cũng cho chúng ta biết dưới phần thưởng to lớn kia ắt có họa to, Vương
gia muốn giết tận khiến chúng ta trở tay không kịp, chưởng quỹ vì lương
bổng mà bội nghĩa, sau này hẳn không thể một chốc xóa mờ tiếng xấu này,
khi ấy đến chào hỏi chúng ta cũng không xứng."
Tiết Minh Viễn gật đầu đáp: "Phải, ta cũng biết nơi ấy bổng lộc hậu hĩnh. Nhưng với
tình hình hiện tại, nhà chúng ta không thể dùng tiền chiêu mộ nhân tài,
huống chi dù chúng ta cắn răng bỏ ra cũng chưa chắc người ta đã đồng ý." Nói đi nói lại, thứ một thương nhân coi trọng nhất chính là danh dự.
Giống như lúc này đây, Tiết Minh Viễn làm ăn thất bát, có lẽ phải một
thời gian nữa mới có thể lấy lại được sự tin tưởng của các ông chủ lớn
khác. Bất kể là người làm ở dưới, khách hàng trung gian hay đối tác cung ứng ở trên, hiện tại ai nấy đều không coi Tiết Minh Viễn ra gì, chẳng
ai dám liều lĩnh đặt mối làm ăn.
Nhược Thủy suy nghĩ một hồi
rồi cất tiếng: "Thực ra còn một cách chúng ta có thể thử, có một số ít
người có năng lực nhưng không thể tự mình mở tiệm riêng. Bây giờ mỗi
ngày phu quân đều bôn ba mỏi mệt, chi bằng chúng ta xem xét các cửa hàng một lần, kiểm tra hết những ghi chép một lượt. Thật ra thì chuyện này
không phải là việc của chủ tiệm.
Chàng nói xem, thánh thượng
là vua một nước, thế nhưng ngài ấy có biết sửa cầu làm đường, có biết
thế nào là chiến tranh, thế nào là xử án sao? Không đâu, những chuyện
này đều do các bộ thượng thư phụ trách, thánh thượng chủ yếu chỉ thấy
những kết quả sau cùng, ngài chỉ đặt người có khả năng ở vị trí thích
hợp nhất với họ mà thôi. Nếu kể ra thì phải nói đến nhà Đỗ viên ngoại,
nhà ông ấy có một ngàn mẫu ruộng, nhưng Đỗ viên ngoại biết xem khí
tượng, biết khi nào có thể gieo trồng, khi nào phải làm cỏ sao? Không
đâu, những chuyện này đều có người xử lý thay Đỗ viên ngoại, Đỗ viên
ngoại chỉ cần ở nhà thu địa tô thôi." Nhược Thủy nói xong bèn cười híp
mắt nhìn Tiết Minh Viễn.
Tiết Minh Viễn có vẻ nhữ đã hiểu một chút, nhưng lại không hiểu thấu đáo, bèn hỏi ngược lại: "Phải rồi, vậy
trách nhiệm này là của chưởng quỹ nhà chúng ta phải không?"
Nhược Thủy khẽ lắc đầu: "Không phải, nếu như chưởng quỹ nhà chúng ta có thể
đảm đương trọng trách lớn như thế, vậy thì việc mỗi ngày chàng xem sổ
sách, đưa ra quyết định để làm gì? Những quyết sách của chàng, ví dụ như mùa này bệnh nào thường gặp, nên dùng loại thuốc gì, cửa hàng ta có nên áp dụng chiêu gì để kéo khách đến hay không, thực ra hoàn toàn có thể
giao cho chưởng quỹ quyết định."
Tiết Minh Viễn cau mày nói: "Thế chẳng phải quyền hành trong tay chưởng quỹ quá lớn sao?"
Nhược Thủy mỉm cười đáp: "Đúng là có lớn, cho nên chúng ta cũng sẽ trả thù
lao tương xứng, có thể gọi đây là trọng thưởng. Chúng ta chia thẳng hoa
hồng cho trưởng quỹ chứ không trả lương tháng như trước, lương tháng dù
nhiều nhưng cũng có hạn. Trước đây các chưởng quỹ không mong tốt cũng
chẳng mong xấu, chỉ cầu cho mình hoàn thành công việc suôn sẻ. Nhưng nếu chúng ta chia hoa hồng cho họ, lợi ích của chưởng quỹ sẽ gắn liền với
cửa hàng, một người giàu thì tất cả cùng giàu, một người thiệt hại thì
tất cả cùng thiệt hại. Thiếp không tin bọn họ không cố gắng hết sức
mình."
Tiết Minh Viễn ngẫm nghĩ, y cảm thấy cách này rất đáng để thử. Nói cách khác, toàn bộ cửa hàng giao cho chưởng quỹ quản lý,
đông gia là y chỉ có hai việc, thứ nhất là bỏ tiền, thứ hai là chọn đại
chưởng quỹ. Đây cũng là thử thách để xem Tiết Minh Viễn sẽ chọn người
như thế nào. Sau khi chọn đại chưởng quỹ xong chỉ còn chờ cầm bạc; giả
như chọn sai người, thì ngay đến tiền vốn cũng chẳng còn.
Tiết Minh Viễn gật đầu, y suy nghĩ một lát rồi nói: "Để ta suy nghĩ đã."
Nhược Thủy cười bảo: "Đây chỉ là suy nghĩ của thiếp thôi. Thực ra chuyện này
cũng giống chuyện mẫu thân thiếp là chủ mẫu đương gia vậy, tuy nói là
chủ mẫu nhưng những chuyện trong nhà mẫu thân không nhúng tay nhiều. Sau khi chọn xong đại quản gia, đưa ra yêu cầu, mẫu thân chỉ việc xuất bạc
đợi kết quả."
Nhược Thủy chỉ nói như vậy rồi lặng thinh, khi
suy nghĩ này của nàng được đưa ra, hẳn ai cũng biết phải chọn người tài
ba phò tá, muốn thế thì phải đưa ra điều kiện hấp dẫn trước. Tiết Minh
Viễn còn phải suy nghĩ thêm, dù gì việc giao cả một cửa hàng lớn như vậy vào tay người khác cũng quá phiêu lưu.
Tiết Minh Viễn cũng
rất sốt ruột, hôm nay đã là hai mươi tám tháng chạp, trong mười ngày
nữa, nếu không tìm được chưởng quỹ cho cửa hàng thì chỉ có nước bỏ trống tiệm. Tiết Minh Viễn thức trắng một đêm, suy đi nghĩ lại xem có cách
nào, có chi tiết nào mình đã bỏ qua hay không, Tiết Minh Viễn vấp ngã
một lần, giờ đây làm việc gì y cũng suy nghĩ cẩn thận, kỹ càng hết thảy.
Dù thế nào cũng không thể bôn ba bên ngoài vào ngày hai mươi chín tháng
chạp, Tiết Minh Viễn không còn tâm trạng đi đâu nữa, y ở nhà đón năm mới cùng mọi người. Cũng như mọi năm, bữa cơm tất niên được dùng cùng gia
đình Tiết Minh Hiên, mừng một năm mới lại sang. Đám trẻ tíu tít đòi đón
giao thừa, đốt pháo hoa, chơi đùa chán chê mệt mỏi thì lăn ra ngủ.
Trong phòng chỉ còn bốn người lớn đang uống rượu hoa lê. Tiết Minh Hiên cất
tiếng hỏi: "Sau chuyện kia, việc làm ăn của đệ thế nào?"
Tiết Minh Hiên nói: "Ta không giúp đệ được gì nhiều, nếu có chuyện gì cần
đến ca ca thì đệ cứ nói." Nói đoạn, y lấy ra ngân phiếu hai ngàn lượng
đặt trên mặt bàn: "Ta không có nhiều, đệ cầm dùng tạm trước."
Tiết Minh Viễn ngạc nhiên thốt lên: "Ca ca làm gì vậy. Chuyện làm ăn của đệ
kiếm được nhiều tiền hơn ca ca nhiều, sao có thể cầm tiết của ca ca chứ. Hơn nữa năm nay ca ca phải vào kinh thuật chức, huynh mau cầm lên đi,
còn chuyện quan trọng hơn cần dùng." Nhược Thủy cũng tròn mắt nhìn, thực ra Tiết Minh Viễn và Tiết Minh Hiên đều có gia đình riêng, bình thường
cũng sống tách biệt.
Tiết Minh Hiên là thanh quan, hơn nữa
chỉ là một huyện lệnh cỏn con dưới trướng tri phủ đại nhân, tiền kiếm
được cũng không nhiều. Cho nên món tiền này dù không phải toàn bộ thì
cũng là một phần không nhỏ những gì Tiết Minh Hiên kiếm được. Tiết Minh
Hiên đẩy ngân phiếu về phía bên này, cười bảo: "Chuyện vào kinh thuật
chức ta đã tính cả rồi, năm ngoái ân sư của ta đã hồi kinh, sau khi lên
kinh ta sẽ đến chào hỏi lão nhân gia một tiếng. Số tiền này đệ cứ cầm
lấy xoay vòng trước, trước nay khi ca ca cầm tiền của đệ nào có xấu hổ
gì, không có lý do gì để đệ không nhận số tiền này hết. Ca ca cho đệ đệ
tiền chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao. Có phải đệ trách ca ca cho ít
quá, so với mỗi lần đệ cho đều kém vạn lượng không?"
Vành mắt Tiết Minh Viễn đỏ hoe, bản thân y đã lớn nhường này lại còn để ca ca
cho mình tiền. Nhược Thủy thấy vậy bèn mỉm cười: "Tướng công cứ nhận lấy trước đã, dù gì tiền ở nhà ta cũng mau sinh lời hơn, đợi đến khi ca ca
lên kinh chúng ta trả lại là được." Tiết Minh Hiên nói: "Đệ muội nói
phải lắm, mau cầm lấy đi." Tiết Minh Viễn lặng lẽ cất số ngân phiếu vào.
Đêm ba mươi tết trôi qua êm đềm, chan chứa tình thân như thế, mùng một đầu
năm về nhà chính chúc tết lại chẳng vui vẻ gì. Nhị thúc nhà họ Tiết vin
vào chuyện làm ăn thất bại kia mà quở trách Tiết Minh Viễn: "Tuổi trẻ
làm gì cũng kích động, sản nghiệp có lớn hơn đi chăng nữa cũng không thể để ngươi lãng phí như thế. Đã dặn dò không ít lần, muốn làm cái gì cũng phải bàn bạc trong nhà trước, ngươi cứ thích làm theo ý mình chẳng nghe ai khuyên bảo gì cả." Tiết Minh Viễn và Nhược Thủy ngồi lặng thinh, mặt không biến sắc, lời vào tai trái ra thẳng tai phải.
Nhị thúc Tiết gia cũng nghe được chuyện một chưởng quỹ của Tiết Minh Viễn đột
ngột xin nghỉ, ông ta nhếch mép, nói với giọng hả hê: "Có phải bên nhà
cậu thiếu chưởng quỹ không, nếu không tìm ra thì cứ giao cho nhà chính
trước đi, bên ta không thiếu người, đến lúc đó cậu chờ cầm bạc là được
rồi."
Tiết Minh Viễn ngẩng đầu nhìn Nhị thúc, y cất tiếng:
"Phiền Nhị thúc lo nghĩ rồi, cửa hàng nhà cháu đã tìm được ứng viên làm
chưởng quỹ." Nhị thúc cười nham hiểm, ông ta nói: "Được, cậu tìm được là tốt rồi."
Mấy ngày nay Tiết Minh Viễn luôn đắn đo về việc
này, hôm nay bị Nhị thúc bức ép, y không thể do dự nữa, buộc lòng phải
hạ quyết tâm. Tiết Minh Viễn cũng biết mình không thể vị sợ mạo hiểm mà
chùn tay, đã quyết thì phải làm. Mùng hai tết, Tiết Minh Viễn theo lệ
đem quà lễ đến nhà Lý lão gia chúc tết.
Lý lão gia thân là
đương gia giàu có nhất vùng này, trong tay đương nhiên nắm đủ mọi loại
tin tức. Thấy Tiết Minh Viễn đến bái thiếp, nhân gia cũng khách khí mời
vào. Sau khi ngồi xuống xã giao vài câu, Lý lão gia ngồi ở vị trí chủ
tọa khách khí cười, đợi Tiết Minh Viễn nói ra mục đích chính. Tiết Minh
Viễn nhấp mấy ngụm trà, cung kính nói: "Gần đây tiểu điếm thiếu mất một
chưởng quỹ giỏi, không biết Lý lão gia có người nào... có người nào có
thể giới thiệu không?"
Lý lão gia nở nụ cười, từ xưa thất bại và thành công vốn luôn song hành, nhưng hiện tại chỉ là cùng buôn bán
dược liệu với Tiết Minh Viễn. Lý lão gia có kiến thức sâu rộng, đương
nhiên ông ta hiểu nếu để một nhà nào độc quyền sẽ trở thành mối nguy hại cho Lý gia, ông ta nói: "Chỉ là tìm một người thôi mà, bên chỗ ta cũng
thoáng nghe một vài người muốn nhận việc chưởng quỹ, đều là người có
tài. Thế nhưng tiền nào thì của nấy, không biết Tiết chưởng quỹ muốn mời chưởng quỹ như thế nào?"
Tiết Minh Viễn tay nói: "Xin Lý lão gia giới thiệu người mà ngài cảm thấy tốt nhất cho."
Lý lão gia vừa nghe vậy đã thở dài, đúng là tuổi trẻ có khác. Lý lão gia
mỉm cười: "Người này họ Hoàng, từng làm chưởng quỹ cho Lục gia ở Sơn
Tây. Thế nhưng vị tiểu thư bên kia lại vừa mắt hắn ta, bắt hắn ta phải
bỏ vợ. Hắn không ưng thuận nên đã từ chức, đưa người vợ bần hàn về quê.
Người này rất có năng lực, ở bên kia cũng có tiếng tăm, Lục gia trả
lương bổng trăm lượng. Đây là nơi ở của hắn, cậu đi tìm thử xem."
Tiết Minh Viễn cầm lấy tờ giấy viết nơi ở của người họ Hoàng nọ, cảm tạ Lý
lão gia rồi ra về. Về đến nhà, y bàn bạc với Nhược Thủy cả đêm, sáng sớm mùng ba đã đi mời hiền sĩ. Điều khiến Lý lão gia ngạc nhiên nhất chính
là Tiết Minh Viễn đã mời được Hoàng chưởng quỹ về cho tiệm của mình. Lý
lão gia nào hay biết rằng, Tiết Minh Viễn chỉ dùng một câu nói của Nhược Thủy đã mời được Hoàng chưởng quỹ, đó là "Lương bổng trăm lượng cũng
chỉ là người ngoài, lợi ích gắn kết mới là người một nhà!"