Một câu ta phải làm
bình thê của tam cô nương nhà họ Viên khiến đại cữu ca bên ấy lấy làm
kinh hãi. Đại cữu ca cau mày mà rằng: "Muội đừng cứ mãi như con thiêu
thân thế, muội định cứ chơi đùa mãi vậy sao. Tìm nhà đàng hoàng gả vào
còn tốt hơn, không thì gả làm vợ kế, chỉ mình muội làm chủ, thế không
phải tốt hơn nhiều sao?"
Tam cô nương Viên gia trước nay chưa vào ngõ cụt chưa chịu quay đầu, bản thân luôn cho rằng mình thông minh, đợi đến lúc sự tình vỡ lở, lồ lộ trước mặt mới ngộ ra đã sớm có người
nhắc nhở. Ngay lúc này đây bệnh cũ lại tái phát, dù ai có nói gì cũng
không lay chuyển được ý chí của nàng ta, còn bị nàng ta cho là có ý hãm
hại. Nàng ta nói với đại cữu ca nhà họ Viên: "Có gì tốt chứ, làm vợ kế
thì đối phương có mấy ai trẻ tuổi, trong nhà cũng đầy thiếp thất lẫn
thông phòng."
Thấy nét mặt đại cữu ca Viên thị ra vẻ không
đồng ý, tam cô nương vội phân tích: "Muội đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu tỷ phu cưới muội làm bình thê, Tiết gia cũng có sản nghiệp ở Hàng Châu, vậy
thì muội và tỷ phu sẽ chuyển đến Hàng Châu. Làm vậy thì muội và Diêu thị hai người ở hai nơi, nàng ta sống cùng đám nhỏ, muội và tỷ phu ở Hàng
Châu. Muội và Diêu thị nước sông không phạm nước giếng, muội sống vui vẻ an ổn cùng tỷ phu ở bên kia, đám nhỏ để Diêu thị nuôi dưỡng là được
rồi, cùng lắm thì cho họ ít bạc. Rồi sau đó muội sẽ sinh hạ một thằng
con trai, nuôi bên cạnh tỷ phu từ nhỏ, muội không tin tỷ phu không đem
gia sản cho con của muội."
Tam cô nương nói xong liền cảm
thấy kế hoạch của mình quá hoàn mỹ. Nàng ta không thấy mình làm tổn
thương đến lợi ích của bất kì ai, hơn nữa nếu Tiết Minh Viễn chuyển đến
Hàng Châu thì lợi tức của hai nhà cũng có thể hỗ trợ nhau, không chừng
còn tăng gấp bội.
Nhưng bản thân nàng ta không thể mở lời
trước, giống như ngày hôm nay vậy, mở miệng trước khác nào nhận thua,
khác nào đang cầu xin nhà người ta. Bản thân Tiết Minh Viễn cũng biết ai nấy đều có ý đồ, tam cô nương Viên gia cho là Tiết Minh Viễn cũng sẽ
nghĩ đến cách này, như vậy hẳn là y sẽ tự mình tìm đến đề xuất với mình. Nhiệm vụ của nàng ta lúc này chỉ là ở bên cạnh y, ra hiệu ám chỉ cho y
là được.
Lợi nhuận của Viên gia lúc này không thể so với khi
trước, trên thương trường xuất hiện vô số những cửa tiệm mới, vốn dĩ từ
xưa gia thế họ Viên đã không lớn mạnh, nếu như nhà họ tiếp tục bị vây
hãm, việc làm ăn cứ mãi bèo bọt, không sớm thì muộn cũng bị người khác
nuốt trọn. Trên thương trường không hề tồn tại cái gọi là giữ gìn cơ
nghiệp đã có, chỉ có tiến lên, còn không tiến thì buộc phải lùi. Cũng
thật may mắn rằng đại cữu ca nhà họ Viên không phải công tử bột một thân lụa là, đơn thuần chỉ là một kẻ có lòng tham, không đến mức hết ăn lại
nằm, chuyến này đến Đài Châu chính là vì muốn thương thảo một mối làm ăn mới.
Đại cữu ca Viên gia nghe tam cô nương nói vậy cũng có
phần động lòng. Bản thân y trước đây cũng đồng ý với tính toán của tam
muội, thực ra y cũng muốn nối lại quan hệ thân thích với Tiết Minh Viễn
một lần nữa, thành công mấy năm gần đây của Tiết Minh Viễn cũng đã quá
rõ ràng. Trong thương hội cũng có chút danh tiếng, hơn mười cửa tiệm
hiện tại so ra chỉ kém những cửa hiệu nổi tiếng lâu đời. Chỉ trong một
thời gian ngắn đã đạt được thành tựu khiến kẻ khác lé mắt, hơn nữa Tiết
Minh Viễn cũng rất khéo léo xử lý việc với phía quan gia, ở Hàng Châu
trước nay không ai sánh bằng, cho nên đại cữu ca nhà họ Viên lại động
tâm lần nữa.
Bình thê là cách gọi cô gái được thương nhân
cưới về khi làm ăn buôn bán ở ngoài, bởi lẽ người làm ăn thường phải đi
đây đó khắp nơi, sau khi cưới về sẽ bố trí nhà cửa ổn định ở nơi khác,
nhà quan gia gọi là ngoại thất, nhà thương nhân thì gọi là bình thê.
Bình thê không ở cùng với chính thê, chính thê và bình thế hai người hai nơi vì cả hai đều là vợ lớn, còn gọi là "đối phòng", tức là ngang hàng
với chính thất.
Lập bình thê cũng rất cổ xúy, kiệu quan này,
bình thê không cần hành lễ dành cho thiếp với chính thê, nhưng trên thực tế địa vị vẫn thua chính thê, bình thê phải gọi chính thê là đại tỷ.
Thế nhưng những chuyện này không phải thứ Viên gia nhắm đến, giống như
tam cô nương đã nói, nếu Tiết Minh Viễn thật sự chuyển đến Hàng Châu
không chừng lại là chuyện hay.
Đại cữu ca Viên gia suy nghĩ
một lát rồi bảo: "Muội cũng thấy phản ứng của Tiết Minh Viễn khi nãy rồi đấy, hơn nữa Diêu thị cũng vừa vào cửa, chuyện này chúng ta đừng nhúng
vào thì hơn. Ta cho muội một tháng, nếu trong một tháng này Tiết Minh
Viễn đồng ý thì muội gả vào đây, ta về Hàng Châu chuẩn bị phòng cho hai
người. Nếu Tiết Minh Viễn không đồng ý thì muội lập tức theo ta quay về, nghe lời tẩu tẩu gả cho một nhà nào đó ổn định, muội không còn nhiều
thời gian dây dưa đâu!"
Tam cô nương Viên gia suy nghĩ một
lát rồi nói: "Được, một tháng thì một tháng!" Đại cữu ca họ Viên thở dài một tiếng, sau cuộc nói chuyện kia chỉ còn một bầu không khí lặng lẽ.
Chuyện dị thường quỷ quái bên này vừa kết thúc thì ở bên kia đã lại đàm đạo,
song cũng chẳng mấy hòa bình an ổn. Thẩm Mộ Yên vừa thấy mẹ mình đưa
muội muội đến, muội muội còn phục sức trang điểm lộng lẫy, toàn thân lấp lánh ánh kim chói mắt, thị ta lạnh lùng nói: "Muội muội đã lớn, nhà
chúng ta làm ăn cũng khá, không còn giống như lúc xưa, mau mau tìm nhà
nào gả muội muội đi thôi, còn níu kéo nỗi gì?"
Thẩm lão nương cười nói: "Chẳng phải là tại anh con lại ra ngoài sao, chuyện này ta
cũng không còn cách nào, con giúp ta chăm sóc muội muội vài ngày, cũng
coi như muội muội đến bầu bạn cùng con." Thẩm Mộ Yên không khách khí,
thị thẳng thừng nói: "Nó lớn đến thế này rồi mà không thể ở nhà tự làm
cơm ăn được à? Hơn nữa chỗ của con quá nhỏ, để nó ở đây cũng không
tiện."
Thẩm tiểu muội vừa nghe thấy vậy bèn làm bộ khóc lóc
nói: "Nhị nãi nãi người ta còn chưa nói không tiện, thân là tỷ tỷ ruột
lại nói không tiện, thế khác nào muốn đuổi muội đi. Muội cũng không phải không có chỗ đi, tội tình gì ở lại đây bị người ta coi thường. Cuộc
sống này đúng là khắc nghiệt, đến người thân cũng chẳng muốn nhận nhau,
chúng ta khiến tỷ tỷ mất mặt đây mà. Muội đi!" Thẩm lão nương ở bên cạnh cũng ầm ĩ theo: "Nuôi một con dê, một con sói còn hơn nuôi một đứa con
gái mà, số tôi sao mà khổ thế này, khổ cực nuôi nó khôn lớn rồi giờ nó
không nhận người mẹ này, ôi số kiếp tôi!"
Thẩm Mộ Yên thấy
khả năng làm quá của Thẩm lão nương bao năm cũng không đổi đành bất đắc
dĩ nói: "Được rồi được rồi, con chỉ nói vậy thôi, muội muội đã đến sao
có thể đuổi muội ấy ra ngoài chứ." Thẩm lão nương vẫn giữ giọng bi
thương, cất tiếng nói: "Muội muội ở đây nào có tốn bạc của con, à phải
rồi, lần trước có khen với con cái vòng tay đẹp đẹp kia ấy. Vừa hay con
bảo cũng lâu rồi không đeo, chi bằng lần này cho ta mượn đeo ít lâu."
Thẩm Mộ Yên nghe vậy thì không nói gì lập tức xoay người bước đến bên hộp
trang sức tìm chiếc vòng tay kia. Mẹ của thị còn tính toán cả với con
ruột mình, từ sau khi thị vào Tiết gia làm thiếp thì lại càng cho rằng
cuộc sống của thị sướng như đang ở nơi tiên cảnh, việc lớn việc nhỏ đều
không đến tay, muốn gì được nấy. Thị xoay người đặt chiếc vòng vào tay
Thẩm lão nương. Thẩm lão nương đạt được thứ mình muốn thì vui vẻ không
thôi.
Thẩm Mộ Yên cất tiếng nói: "Dạo này sức khỏe của mẹ
cũng tốt lên nhỉ." Thẩm lão nương đang bận ngắm chiếc vòng tay, dường
như không nghe thấy, tẩu tẩu của Thẩm Mộ Yên đứng bên cạnh cười nói:
"Sức khỏe mẹ tốt lắm. Trời cũng sắp chuyển đông, tẩu đã mua hai lượng tổ yến cho mẹ tẩm bổ thân thể, tổ yến đúng là đắt đỏ mà."
Thẩm
Mộ Yên vò chiếc khăn tay, chưa kịp nói gì thì Thẩm tẩu tẩu đã bồi thêm:
"Muội xem cũng đến lúc đổi y phục theo mùa rồi, chất vải này cũng cần
đổi rồi nhỉ? Chúng ta đưa rất nhiều loại từ Hàng Châu đến, có loại gấm
thêu hình mây bay rất mềm mại, dùng may xiêm áo rất đẹp, muội muội muốn
mấy xấp đây?"