Chu phu nhân quan tâm
hỏi han Nhược Thủy từng chuyện nhỏ nhặt nhất, đồng thời bảo rằng nếu có
chuyện gì Nhược Thủy đều có thể đến tìm mình, nếu trong khả năng sẽ tận
lực giúp đỡ. Bà cũng tiết lộ khéo rằng tháng tám này Chu đại nhân phải
vào kinh thuật chức, có lẽ cả nhà sẽ phải dọn đến nơi khác.
Nhược Thủy suy nghĩ một lát, thấy mình không có chuyện gì đặc biệt cần Chu
phu nhân phải nhúng tay, bèn cất tiếng bảo: "Trong nhà hết thảy đều tốt
cả, đã phiền phu nhân mong mỏi rồi. Ba đứa trẻ trong nhà đều đã lớn, nay muốn vào học đường. Sang năm đứa lớn nhất nhà con sẽ vào học đường,
người cũng biết chế độ nhập học của viện thư Bạch Mã rồi đấy, chẳng hay
có thể phiền Chu đại nhân viết phong thư tiến cử giúp với viện thư Bạch
Mã được không?"
Chu phu nhân nói ngay chẳng nghĩ ngợi: "Nhiều chuyện có khó vạn lần chuyện con vừa nói, không thành vấn đề, người
đứng đầu viện thư Bạch Mã là bạn tốt của đại nhân. Sang năm cũng để hai
đứa bé hơn cùng nhập học đi, bọn chúng học chung một chỗ cũng có người
bầu bạn. Dù sao kém một tuổi cũng không sai biệt lắm."
Nhược Thủy mỉm cười tạ ơn: "Nếu được như thế thì tốt quá, đa tạ phu nhân."
Chu phu nhân cười nói: "Lời này khách khí quá rồi, chúng ta cũng sẽ gửi gắm với tri phủ nhận chức tiếp theo, yên tâm đi."
Nhược Thủy trò chuyện thân thiết với Chu phu nhân, Tiết Minh Viễn ở bên kia
cũng như cá gặp nước. Có Chu đại nhân dẫn dắt, mọi người cũng chú ý kết
thân với Tiết Minh Viễn hơn. Đây là lần đầu tiên Tiết Minh Viễn nhận
được đãi ngộ nhường này, ngoài mặt cũng vui vẻ hẳn. Nhưng có một số
chuyện cũng từ nét mặt mà ra, Tiết Minh Viễn hiểu được. Song đã là
thương nhân thì khả năng khống chế biểu cảm đã ăn sâu vào máu thịt.
Sau khi mấy người Tiết gia về đến nhà, Nhược Thủy bèn kể lại việc nhập học
của bọn nhỏ một lần. Tiết Minh Viễn đang vui lại nghe được tin tức tốt
lành này, càng cảm thấy như đang có song hỷ lâm môn. Viện thư Bạch Mã là đại học viện danh tiếng nhất ở Đài Châu, hơn cả mấy viện quán khác. Các viện quán đều lấy thành tích làm điều kiện nhập học, tài hoa văn học là điều kiện hàng đầu.
Thế nhưng bao năm qua, số người thi đậu
từ viện thư Bạch Mã ngày càng nàng, nguyên nhân không ngoài gì khác
chính là viện thư Bạch Mã phần lớn tuyển nhận con nhà thế gia tài hoa.
Có thân phận thế gia, đến khi vào kinh ứng thí, học viên của viện thư
Bạch Mã ai nấy đều quan biết người không lớn thì nhỏ, càng ngày càng
giúp viện khuếch trương danh tiếng.
Điều này cốt là để các
quan chủ khảo và mấy vị tai to mặt lớn biết đến viện, bằng không sao cứ
mỗi kỳ ứng thí, các học viên đều khởi hành vào kinh trước mấy tháng,
trong kinh thành ăn ở đắt đỏ, ôn tập ở nhà chẳng phải tốt hơn sao?
Nguyên nhân chính là hy vọng trong thời gian lăn lộn ở kinh thành có thể thu được chú tiếng tăm, tăng thêm phần ăn chắc cho kết quả thi của
mình. Hầu như đã là học viên của Bạch Mã, thì đều phải có khoản này.
Kém một vạn bước, sau cùng không thi đậu, nhưng đồng môn luôn đỗ đạt hiển
vinh, ấy chính là sức mạnh của giao thiệp. Đến khi ấy, cùng trường, cùng khóa, cùng năm, tình nghĩa đồng môn cũng không như bình thường, ai nấy
đều dựa dẫm lẫn nhau. Cho nên các gia đình lớn ở Đài Châu đều làm hết
khả năng để đưa con mình vào viện thư Bạch Mã. Nếu viện thư này chỉ cần
tiền là có thể vào thì chẳng khác gì những viện thư khác. Vì muốn đảm
bảo danh tiếng cho mình, Bạch Mã đã lập ra chế độ đề cử. Đây là nguyên
nhân Nhược Thủy muốn xin thư tiến cử của Chu đại nhân.
Tiết
Minh Hiên đưa con trai mình vào hiển nhiên không có vấn đề gì, thế nhưng Tiết Minh Viễn có đến ba người con trai, đưa tất cả vào có phần quá
sức. Nếu như chỉ được vào một, Nhược Thủy hẳn là kỳ vọng vào Tiết Hạo,
thế nhưng đến khi ấy phải giải thích với Tiết Uyên thế nào, hơn nữa Thẩm Mộ Yên nhất định sẽ liều mạng náo loạn vì Tiết Đinh, cho nên đưa cả ba
đứa vào là hơn.
Tiết Minh Viễn vừa cười vừa nói: "Khoan hẵng
nói với bọn nhỏ đã, trẻ con hay ra ngoài huyên thuyên, đến lúc ấy xem ra chúng ta có phần lỗ mãng. Đợi đến trước khi nhập học hẵng cho chúng
hay." Nhược Thủy gật đầu nghe theo.
Chớp mắt đã đến ngày hội
Nguyên Tiêu, Tiết Minh Viễn thực hiện lời hứa đưa ba đứa nhỏ và Nhược
Thủy đi xem đèn lồng. Dọc đường phố tấp nập những quầy những sạp vô cùng náo nhiệt, Nhược Thủy theo sau Tiết Minh Viễn, dẫn theo đám nhỏ vui vẻ
dạo chơi một hồi. Ba đứa nhỏ mỗi đứa cầm hai cái đèn lồng trong tay, vui vẻ trở về nhà.
Ngay lúc đoán câu đố đèn, trùng hợp lại gặp
Chu tú tài - thầy dạy của Tiết Hạo và Tiết Uyên. Chu tú tài và mấy người bằng hữu cùng đi dạo, vừa thấy Tiết Minh Viễn đã khách khí cất tiếng
chào hỏi, sau đó nhìn thấy hình bóng Nhược Thủy lập tức ngẩn ra. Ngay
lúc này, mọi người đang đứng trước mặt một mỹ nhân lồng đèn, đèn hoa
cũng được làm rất công phu, thu hút nhiều người đến xem.
Chu
tú tài muốn thể hiện một chút trước mặt Nhược Thủy, y nhìn thoáng qua
câu đố đèn rồi liều mạng đoán. Mấy đứa trẻ con cũng rất thích số lồng
đèn tinh xảo này, cũng xung phong đoán thử, đương nhiên là khác xa với
đáp án chính xác. Nhược Thủy nhìn lướt qua rồi thì thầm đáp án bên tai
Tiết Minh Viễn. Tiết Minh Viễn chẳng mảy may nghi ngờ, lập tức thuật
lại, mọi người ban đầu đều sửng sốt sau đó quay sang hỏi đèn lồng, nháy
mắt đã xôn xao những tiếng trầm trồ khen ngợi.
Tiết Minh Viễn chắp tay tạ lễ, rồi đến chỗ chủ tiệm nhận lấy đèn lồng, đặt vào tay
Nhược Thủy và bảo: "Đều là mỹ nhân cả, nàng cầm lấy đi." Nhược Thủy tròn mắt nhìn Tiết Minh Viễn, hài lòng nhận lấy quà tặng.
Từng
động tác, từng cử chỉ đều không lọt khỏi con mắt Chu tú tài, Chu tú tài
hậm hực nhủ thầm: "Đường đường là đại trượng phu mà lại dựa vào đàn bà
con gái, đúng là lòng người đổi thay, lòng người đổi thay mà!" Nhìn theo bóng lưng Nhược Thủy dần xa, lòng y vừa lưu luyến lại vừa oán giận, tâm trạng rối bời. Một cô gái như thế vì sao hết lần này đến lần khác sánh
đôi với hạng người thô thiển bất kham kia chứ, đúng là phí của trời!
Từ sau ngày hội Nguyên Tiêu, Nhược Thủy đến đất Đài Châu đã một năm. Khảo
hạch nhiệm kỳ của Chu đại nhân cũng đã xong, tất cả đều tốt, vốn là đợi
hồi kinh chuyển giao công tác rồi chuyển nơi khác nhậm chức là được. Thế nhưng lúc này đây, Chu đại nhân còn phải hoàn thành nốt nhiệm vụ lớn
lao cuối cùng dưới cương vị tri phủ Đài Châu, nghênh đón đoàn tướng lĩnh vừa thắng trận trở về.
Cuộc viễn chinh lần này, chủ soái mưu dũng chính là Trương Thụy Dương, tuổi đời chưa đến ba mươi nhưng vừa
xuất chinh đã giành được thắng lợi, chính thức sát nhập quốc đảo Lữ Tống ở phía tây vào bản đồ Đại Ung. Trương Thụy Dương tập hợp tám mươi vạn
hải quân thành một hạm đội vô địch, qua ba năm đã thâu tóm được Lữ Tống, lần này thắng lợi trở về, ngoài số vàng bạc châu báu thu về, còn bắt
được quốc vương của Lữ Tống, à không, không thể nói là bắt, phải nói là
mời, mời được quốc vương bên ấy đến làm khách, lên triều diện kiến hoàng thượng.
Về lý, quân của Trương gia phải đổ bộ ở nơi gần Lữ
Tống là Tuyền Châu mới phải, thế nhưng Trương Thụy Dương kiên quyết phải neo ở Đài Châu. Người lập được công lao to lớn như vậy, đừng nói là
muốn đổ bộ ở Đài Châu, dù có phải xới tung Đài Châu lên xây thành hải
cảng, dám chừng hoàng đế cũng chấp thuận. Vì nguyên cớ ấy, hoàng đế liên tục hạ chỉ xuống Đài Châu, toàn bộ các quan đứng đầu Đài Châu đều khẩn
trương chuẩn bị nghênh tiếp quân của Trương gia. Hoàng đế chẳng những lo liệu trước mà còn cố ý phái thái tử thay mặt quân vương không ngại
đường xa đến nghênh đón.
Trương Thụy Dương thư thái ngồi trên chiến thuyền, nhìn lá thư trong tay mà rằng: "Chỉ là một Lữ Tống cỏn
con, đã để các ngươi đắc ý quá rồi, bây giờ ta quát ba tiếng, xem các
ngươi còn dám làm loạn nữa hay không!" Những người xung quanh đã quen
với kiểu cách của đại soái xuất thân danh môn này, ai nấy đều im lặng
không lên tiếng.
Trương Thụy Dương xem lá thư tiếp theo, thì
thở dài một hơi: "Một đại mỹ nhân như thế, không gả cho thái tử thì gả
cho ta cũng được mà. Lần này ta phải xem kẻ tên gọi Tiết Minh Viễn kia
có xứng với muội muội tốt của ta không!"
Không sai, Trương
Thụy Dương quyết đổ bộ ở Đài Châu không vì lý do nào khác ngoài việc
muốn đến thăm Nhược Thủy - người cùng y lớn lên lên từ nhỏ, vị muội muội y cho là tất cả những phẩm đức ưu tú của một cô gái đều hội tụ trên
người.