Sáng sớm hôm sau,
Tiết Minh Viễn thức dậy với tinh thần sảng khoái như mọi ngày, y cười
rồi chào buổi sáng Nhược Thủy. Nhược Thủy cũng mỉm cười đáp lại, nàng
mặc quần áo rồi rửa mặt, hai vợ chồng ngồi dùng điểm tâm trong lặng lẽ.
Đám nha đầu nhẹ nhàng thu dọn bàn ăn không một tiếng động, dường như ai
nấy cũng đều hơi mất tự nhiên. Nhược Thủy thở dài trong lòng, bản thân
không nghèo đến mức phải bán cả nha hoàn, bọn họ lo lắng cái gì chứ.
Tiết Minh Viễn nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: "Đêm qua ta đã nghĩ kĩ rồi,
ta muốn đi vay mượn để giữ lại mấy cửa hàng ở Đài Châu. Người làm của
tiệm ta ở Đài Châu, dù là người trên hay kẻ dưới đều rất thạo việc, hiện tại có thể coi là ổn định không lỗ, cho nên nếu giữ lại được chúng ta
cũng thu lại vốn nhanh hơn. Cũng tại ta không tốt, khiến nàng lo lắng
bất an. Nàng đừng lo nghĩ quá, ta sẽ cố gắng xoay chuyển cục diện trong
thời gian ngắn nhất."
Nhược Thủy nắm tay Tiết Minh Viễn, nàng vừa cười vừa bảo: "Chàng cũng đừng lo nghĩ nhiều quá, người ta thường
nói xe tới trước núi tất có đường. Dù có ngàn ký lương thảo thì một ngày cũng chỉ ăn ba bữa. Có tiền bạc triệu thì cũng đêm tối ngày sáng; có
nhà lớn mười gian cũng chỉ ngủ một phòng. Dùng xe quý trăm chỗ cũng
không tránh được âu lo. Những thứ như tiền bạc có đủ là tốt rồi, ngoài
ra thì dầu có cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi."
Tiết
Minh Viễn cười, y cầm tay Nhược Thủy dịu dàng nói: "Bây giờ ta đến thư
phòng tính toán thử xem cần bao nhiêu ngân lượng để giữ lại cửa hàng ở
Đài Châu, buổi chiều ta còn phải ra ngoài." Nhược Thủy gật đầu, nàng
đứng lặng nhìn Tiết Minh Viễn đi xa dần. Sau khi Tiết Minh Viễn khuất
bóng, Nhược Thủy bước đến bên cạnh bàn trang điểm, ngồi ngẩn ngơ hồi lâu mới lấy ra mấy tờ ngân phiếu lớn, chẵn mười vạn lượng.
Nhược Thủy cầm số ngân phiếu trong tay, mở ra xem rồi gấp lại, rồi lại mở ra
xem rồi lại gấp lại, hành động này lặp đi lặp lại vài lần. Cuối cùng
nàng thở dài một hơi, số tiền này nên đưa hay không, nếu đưa thì đưa bao nhiêu? Trước đây nàng chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp phải tình huống như
thế này! Lấy chồng theo chồng gả chó theo chó, gả cho một thương nhân ắt sẽ vì việc buôn bán mà đánh bạn với phú quý lẫn bần hàn. Nhưng mình có
tiền thì vẫn có thể bỏ ra mới phải.
Nhược Thủy do dự, nàng
không biết làm sao nên đành gọi nhũ mẫu đến, nàng kéo Đường ma ma ngồi
xuống, đem hết những rối bời trong lòng giãi bày cùng bà. Sau đó nàng
mới hỏi: "Nhũ mẫu, người nói xem con nên bỏ ra bao nhiêu, hay là bỏ ra
hết?"
"Nãi nãi đừng vội vàng, tiền này là của nãi nãi, chúng
không chạy được. Còn việc dùng như thế nào, dùng vào lúc nào chúng ta
phải bàn bạc lại cho kỹ." Đường ma ma vừa nghe vậy đã vội vàng nói.
Nhược Thủy gật đầu đáp: "Chuyện này con đã nghĩ thông nên mới gọi ma ma
đến."
Đường ma ma vừa cười vừa nói: "Nãi nãi suy nghĩ nhiều
cũng phải, vợ chồng chung sống với nhau không chỉ có tấm lòng mà còn cần đến chút kỹ xảo. Lão nói lời này có thể hơi khó nghe, nhưng bây giờ Nhị nãi nãi là người của Tiết gia chứ không phải cô gia đến Diêu gia ta ở
rể. Nếu như người đưa số tiền này ra thì chẳng khác nào nói với cô gia
rằng, nhà mẹ người có tiền có của, tiền nhà mẹ cho người khi xuất gia có thể sánh bằng gia sản cô gia vất vả mấy chục năm mới gầy dựng được. Nam nhi coi trọng nhất là thể diện, người cứ vung tiền thế này chưa chắc đã là hay."
Nhược Thủy cong môi, gật đầu đáp: "Con cũng lo lắng về chuyện này nên mới do dự. Vậy ý của ma ma là chỉ trích ra một phần thôi?"
Đường ma ma cười nói: "Phu thê như một, bất kể là trích ra bao nhiêu thì
chung quy mười vạn lượng này cũng không hoang phí cho kẻ khác. Chẳng
phải cô gia nói muốn giữ lại mấy cửa hàng ở Đài Châu đó sao, người xuất
ra món này là được rồi."
Giờ cơm trưa, Nhược Thủy quyết định
mở lời theo như kết quả đã bàn bạc với nhũ mẫu: "Chuyện phu quân nói
sáng hôm nay ấy, thiếp đã đi xem lại số đồ cười. Thiếp có ba vạn lượng ở đây, bây giờ lấy ra cho phu quân dùng trước." Tiết Minh Viễn sững sờ, y không ngờ thê tử mình còn có một khoản tiền nho nhỏ như thế, tức khắc
đã thấy thoải mái hơn, mẫu thân của Nhược Thủy khi còn trẻ có lẽ rất
được sủng ái, nên mới dành dụm được món này làm hồi môn cho con gái xuất giá.
Tiết Minh Viễn không suy nghĩ nhiều, đồ cưới của nương
tử sao có thể dùng phạm vào, y cất tiếng: "Đồ cưới của nàng nàng cứ giữ
lấy, nếu nhà chúng ta có chuyện thật nàng hẵng lấy ra, dù sao cũng phải
dành một món phòng thân. Chiều nay ta định đến nhà chính gặp Tam thúc,
rồi cả Lục thúc nữa. Ta muốn ướm hỏi họ xem có thể cho chúng ta mượn ít
tiền không." Không đợi Nhược Thủy đáp lại, y đã vội vàng buông chén đi
ngay. Nhược Thủy chỉ biết thở dài nhìn theo bóng Tiết Minh Viễn chạy gấp gáp, thể diện nam nhi không thể nào buông xuống được. Có ra sao thì họ
vẫn sống chết vì danh dự.
Tiết Minh Viễn đến gõ cửa nhà chính Tiết gia, đi thẳng đến phòng Tam thúc. Tiết Minh Viễn không khách sáo
vào thẳng vấn đề, dù sao chuyện nhà y cũng không thể coi là bí mật nữa, y thẳng thắn nói: "Cháu muốn mượn thúc thúc một khoản để giữ lại mấy căn
tiệm ở Đài Châu, kỳ hạn ba năm có lợi tức, không biết thúc thúc thấy thế có được không?"
Tam thúc chẳng có tài cán gì nhưng dù sao
cũng là người của nhà họ Tiết, đảm nhiệm chức vụ một thời gian dài, ba
vạn lượng vẫn có thể xuất ra được. Nghĩ lại thì thấy những thứ cần cho
con mình xuất giá thành thân đã đủ cả, món tiền này trong vòng ba năm
cũng không có chỗ dùng đến. Ông ta vừa định mở miệng đồng ý thì Tam thẩm nghe lén ở bên ngoài đã đẩy cửa bước vào, vừa cười hỉ hả vừa nói: "Ấy
chà, thật xin lỗi nhé, ở chỗ ta còn có việc cần dùng gấp. Tam lão gia à, mẹ tôi vừa báo sang muội muội bên kia xảy ra chuyện, xoay bạc không ra. Tôi đã đứng ra cho muội ấy mượn tiền tiết kiệm của chúng ta xoay sở,
muội ấy bảo ba tháng sau sẽ trả đủ, còn lấy khế ước nhà ra thế chấp, tôi bảo không cần nhưng muội ấy nói dù thân thích cũng phải rõ ràng. Giờ
tôi báo với ông một tiếng, khế ước nhà kia tôi cũng cầm rồi."
Tam thúc nhìn Tam thẩm với vẻ bất đắc dĩ, Tam thẩm hung dữ trợn mắt với Tam thúc, sau cùng Tam thúc đành cúi đầu, ảo não nói: "Minh Viễn à, đúng là khó quá, nhưng con đừng lo, ta sẽ nghĩ cách giúp con." Tiết Minh Viễn
cười khổ nói: "Đa tạ Tam thúc, vậy cháu xin đi trước, người nghỉ ngơi
đi." Nói đoạn, Tiết Minh Viễn rời khỏi phòng, bước đến tiểu viện của Lục thúc.
Lục thúc vừa nghe xong đã sảng khoái đồng ý, dù thế
nhưng Lục thúc suốt ngày vui vẻ khắp chốn, chẳng quan tâm đến điều chi,
vì thế số tiền tích góp được cũng không nhiều, tất cả chỉ được hai ngàn
lượng, chẳng khác nào đem muối bỏ bể. Tiết Minh Viễn mỉm cười cám ơn,
rồi rời khỏi Tiết gia. Vừa bước lên xe ngựa, Tiết Minh Viễn lại bắt đầu
tìm cách mượn tiền, vay nóng là dễ nhất, nhưng trong làm ăn buôn bán kỵ
nhất là dính tới thứ này. Tiết Minh Viễn lập tức gạt đi không chút do
dự.
Thân thích mượn không xong, chỉ còn cách hỏi bằng hữu,
thế nhưng những người quen thân với Tiết Minh Viễn cũng lỗ không ít đợt
này, ai nấy đều đang cố gắng duy trì lợi nhuận của nhà mình, duy trì
bình thường đã khó khăn, nói chi đến chuyện đổ tiền giúp người khác.
Tiết Minh Viễn không còn cách nào khác là đến vay mượn mấy nhà giàu có
trong vùng, nhưng đều bị từ chối khéo, Tiết Minh Viễn biết người ta vốn
chẳng quan tâm đến lợi tức, cho vay chủ yếu là để mở rộng quan hệ mà
thôi.
Mà bản thân y đưa ra quyết định sai lầm khiến lỗ nặng
như thế, hẳn là người ta cũng nghi ngờ không biết có còn đáng để kết
giao nữa hay không. Cuối cùng, Tiết Minh Viễn đến thủ phủ của Lý gia,
đáng tiếc, một lần nữa y bị người ta chối từ. Từ xưa đến nay, đi vay
tiền nào phải chuyện dễ dàng, nếu không muốn nói là quá khó khăn!
Ngay khi Tiết Minh Viễn quyết định lết tấm thân mỏi mệt về nhà, thì trong
nhà cũng đang có người vì chuyện này mà khóc lóc thảm thiết. Chuyện tốt
không ai biết, tiếng xấu lại đồn xa, chuyện của Tiết gia ra sao Thẩm Mộ
Yên vốn không biết rõ, chỉ nghe nói việc làm ăn của nhà thua lỗ rất
nặng. Lần này là do một người bạn cùng học với Tiết Đinh nói với Thẩm Mộ Yên, lời qua miệng bao người, không rõ còn mấy phần là thật.
Vì thế khi tin tức đến tai Thẩm Mộ Yên đã biến thành, Tiết gia thua lỗ đến tán gia bại sản, còn thiếu nợ bên ngoài rất nhiều! Thẩm Mộ Yên ôm Tiết
Đinh gào khóc: "Số tôi sao khổ thế này! Cuộc sống vất vả thì thôi đi,
bây giờ thì thứ gì cũng chẳng còn, chẳng còn gì nữa rồi!" Tiết Đinh
không biết phải an ủi di nương thế nào, đành đứng lặng để mặc cho Thẩm
Mộ Yên ôm.
Thẩm Mộ Yên ngoài việc khóc lóc cũng chẳng còn
cách nào khác. Nếu thị là chính thất nhất định sẽ đưa thư hòa ly. Thế
nhưng thị ta chỉ là một tiểu thiếp, không thể quang minh chính đại rời
khỏi Tiết gia, hơn nữa thị còn phải nuôi lớn Tiết Đinh. Chính thất sau
khi hòa ly còn có thể gả cho một nhà khác tốt hơn, thế nhưng tiểu thiếp
thì không có cơ hội này, dù tấm thân trong sạch nhưng đến cả nhà bình
thường cũng chẳng ai muốn rước.
Thẩm Mộ Yên chấm nước mắt nói với Tiết Đinh: "Con không cần lo lắng nhiều quá, di nương nhất định
nuôi con ăn học thành tài, đỗ đạt công danh. Nhưng di nương cố gắng thì
con cũng phải nỗ lực nhiều, một thân một mình không thể tồn tại, con
phải năng kết giao với những nhà quyền quý, sau này khi vào kinh bọn họ
sẽ giúp đỡ con. Chưa kể đến nguyên soái Trương Thụy Dương cũng biết con, sau này lên kinh có thể liên lạc với ông ấy." Thẩm Mộ Yên cũng có tố
chất của một người mẹ tốt, cũng biết được rằng dù khổ cực cũng phải nuôi con mình ăn học thành tài, nhưng tư tưởng của thị ta bao giờ cũng bước
đến ngã ba rồi băng băng chạy thẳng về phía xa mù mịt...
Sắc
trời chuyển tối, người qua lại cũng thưa dần, Tiết Minh Viễn cuối cùng
cũng về đến nhà, vẻ mặt y ảo não, sầu thảm. Nhược Thủy phủi hết bụi bặm
trên người Tiết Minh Viễn, giúp y thay áo khoác ngoài, y nhìn Nhược Thủy nặng nề thở dài, định nói điều gì nhưng lại thôi.
Nhược Thủy bóp vai cho Tiết Minh Viễn, nhẹ nhàng hỏi: "Chuyện tiền bạc chàng giải quyết thế nào rồi?"
Tiết Minh Viễn lắc đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định nói ra: "Nương tử,
có lẽ ta sẽ nhờ vào ba vạn lượng kia của nàng trước, coi như là nàng cho ta mượn, sau này ta nhất định sẽ trả lại."
Từ lúc Tiết Minh
Viễn uể oải bước vào, Nhược Thủy đã biết việc không thành. Sau khi nghe
Tiết Minh Viễn nói xong, Nhược Thủy cũng không bồi thêm những câu sáo
rống như đều là người một nhà này nọ, nàng thẳng thắn cười bảo: "Đây là
đồ cưới của tiếp, đương nhiên chỉ cho chàng mượn tạm thôi. Hơn nữa chàng không chỉ phải trả tiền vốn mà còn phải chồng đủ lợi tức, ừm, cụ thể
thế nào đến khi ấy thiếp mới quyết định."
Thái độ của Nhược
Thủy đã cổ vũ cho Tiết Minh Viễn rất nhiều, y gật đầu đáp: "Nàng nói sao thì là như thế, tất cả giao cho nàng định đoạt!" Sau đó y ôm chầm lấy
Nhược Thủy, hít thở hương thơm trên người nàng. Sẽ ổn thôi, tất cả rồi
sẽ ổn thôi!
Bận rộn một tháng ròng, cuối cùng mớ bòng bong
cũng được giải quyết xong. Mấy cửa hàng bên ngoài đều giữ lại được, phía trước cửa hàng thì giao cho người ta. Sinh hoạt hằng ngày của đám trẻ
cũng bị ảnh hưởng đôi chút, ví dụ như công tử Lý gia đem chuyện Tiết
Minh Viễn đến nhà cậu chàng mượn tiền ra để cười nhạo Tiết Đinh trước
mặt đám bạn học, Tiết Trạch còn hùa theo, kể rằng Tiết Minh Viễn cũng
quay về nhà chính mượn tiền.
Hai đứa bọn chúng ở trước mặt
những đứa khác phô ra khí thế cao ngạo, rất có phong thái của chủ nợ.
Tiết Hạo và Tiết Uyên gây với hai đứa kia vài lần, nhưng đều bị các bạn
nhỏ khác kéo đi. Tiết Đinh vì nghe lời Thẩm Mộ Yên nên chỉ nén giận làm
thinh. Thậm chí giờ cơm vẫn ngồi cùng bọn chúng, hai đứa kia vẫn chấp
nhận tên "tiểu đệ" rất biết nghe lời như trước.
Sau khi
chuyện này qua đi, Tiết Minh Viễn đã vững vàng hơn rất nhiều, làm việc
gì cũng đều suy tính kỹ càng. Một tháng sau, vào một ngày nọ, Tiết Minh
Viễn đột nhiên kéo Nhược Thủy đến phòng kho phía sau nhà, đó là gian
phòng Nhược Thủy nghĩ dùng để chứa đồ bỏ đi. Tiết Minh Viễn cầm chiếc
chìa khóa to, nặng trịch, chậm rãi mở cánh cửa lớn nặng nề ra. Cái mùi
cũ kỹ của gian phòng và mùi giấy cổ theo gió bay ra ngoài cửa lớn.