Thiên Kim Nhà Nghèo

Chương 13: Chương 13: Mọc răng phân nam nữ




Trương Hắc Đào vừa nói chuyện với tỷ tỷ, cảm giác Quý Tỷ nhi ngồi không nhúc nhích, cúi đầu vừa nhìn, thấy nàng chép miệng nhỏ, ánh mắt vừa đen vừa sáng lại nhìn chằm chằm Trương Điềm Đào, không khỏi cười nói: “Chẳng lẽ con lại nghe hiểu được chúng ta nói chuyện? Nhóc con lại là bộ dáng nghe đến mất hồn.”

Trương Điềm Đào đang thuận tay nắm tay nhỏ bé mập mạp của Quý Tỷ nhi, lúc này nhìn Quý Tỷ nhi một chút, cũng “phì” một tiếng cười lên, “Chả trách các ngươi thương nàng, dáng dấp như vậy, lại làm ra bộ dạng tiểu đại nhân làm cho trong lòng người ngứa ngáy, bèn muốn cắn nàng một ngụm! Đừng nói chính ta có hai khuê nữ, nhìn cũng muốn xoa bóp nàng, lại chớ nói ngươi mới vừa mang thai, nhìn dĩ nhiên là vô cùng yêu thích.” Vừa nói vừa muốn đi bóp mặt thịt bi bô thở gấp của Quý Tỷ nhi.

Quý Tỷ nhi phục hồi tinh thần lại, vội chôn mặt ở trước ngực Trương Hắc Đào tránh khỏi tay của Trương Điềm Đào.

“Ơ, ngươi chôn nơi đấy làm gì?” Trương Điềm Đào bóp một cái không thuận lợi, trêu ghẹo nói: “Tiểu thẩm con lại chưa có sữa đâu, nếu đói bụng có thể phải tìm nương con đi.”

Trương Hắc Đào cũng cười nói: “Tới hôm nay trong ba bữa cơm đều là ăn cháo gạo, chỉ buổi tối trước khi ngủ còn phải đút sữa một lần. Nương của nàng vốn là muốn cai sữa cho nàng, lại lo hôm nay lạnh, sợ buổi tối tách nàng ra, sẽ khóc nháo tổn thương bệnh, không thể thiếu ôm ngủ, lại tùy tiện đút sữa.”

Trong lòng Quý Tỷ nhi than thở, tự ta sớm muốn lão nương dứt sữa cho ta, nhưng lão nương một lòng từ mẫu, vẫn cứ sợ ta ăn cháo gạo chưa ăn no, buổi tối còn nhất định ấn đầu của ta tới chỗ ấy của nàng mà mút sữa. Ta không mút còn hoài nghi có phải là bị bệnh hay không, bị sờ đầu sờ trán sờ lưng không được yên bình, lúc này mới bất đắc dĩ tiếp tục mút sữa, ngươi nói bản thân ta muốn?

Trong nội tâm Quý Tỷ nhi hừ hừ, vừa cảm giác hai nơi chính giữa lợicăngđau chút chút lại nhột nhột, không nhịn được dùng đầu lưỡi đi liếm liếm. Vừa liếm, nước miếng kia liền chảy ra, rơi vào trên tay Trương Hắc Đào.

“Ơ, lại chảy nước miếng!” Trương Hắc Đào vội lấy ra một chiếc khăn tay từ trong lòng ngực giúp Quý Tỷ nhi lau đi, vừa cười nói với Trương Điềm Đào: “Thời gian trước Quý Tỷ nhi phát sốt, mời đại phu đến xem, đại phu còn chúc mừng đấy. Mọi người đang thầm mắng hắn nói chuyện mơ màng, ai ngờ đại phu lấy tay nâng cằm dưới của Quý Tỷ nhi làm nàng hé miệng, ngón tay nhấn một cái về phía giữa lợi dưới của nàng nói: ‘Mọc răng rồi, đây không phải là chuyện vui? Bé con vừa mọc dài, chẳng mấy chốc sẽ nhai đồ cứng rắn, không còn là cô bé con rồi, không lâu sẽ biết bò đấy. Uống nước ấm nhiều một chút, nếu mà lợi của nàng ngứa, cầm vải thưa thấm nước muối chà cho nàng. Ban đêm nhìn kỹ, nếu sốt gay gắt, mới sắc thuốc mà ta kê đơn cho nàng uống vào, nếu không sốt lắm, cũng không cần uống thuốc.’ vì vậy nói rồi tự mình rời đi. Chúng ta nơi này lại bóp mở miệng Quý Tỷ nhi ra nhìn lên, quả thấy chính giữa lợi dưới sưng lên hai điểm đỏ nho nhỏ. Hôm nay, hai chấm đỏ nhỏ này lại sưng cao hơn rồi. Chỉ là răng nhỏ này vẫn còn chưa có mọc ra, chỉ bình thường chảy nước miếng mỗi ngày.”

Trương Điềm Đào nghe được nói như vậy, cũng đi mở miệng Quý Tỷ nhi nhìn, cười nói: “Đây trước hết mọc ra hai cái răng cửa nha, cũng phải ầm ĩ hơn nửa tháng mới chui từ dưới đất lên. Nói cũng kỳ quái, bé gái này luôn là lợi dưới mọc răng trước. Bé trai ư, lại luôn là lợi trên mọc răng trước. Thật ứng với một câu kia, nam là trời, nữ là đất. Thiên lý như thế, chúng ta cũng không nghịch được.”

Quý Tỷ nhi hút nước miếng chảy một cái, nghiêm túc suy tư lời của Trương Điềm Đào nói, bé trai mọc răng lợi trên trước, bé gái mọc lợi dưới trước, đây là đặc điểm sinh lý được không? Thế nào kéo tới trên Thiên Lý?

Nơi này, Trương Điềm Đào nhìn Quý Tỷ nhi ngồi ở trên đầu gối Trương Hắc Đào lâu như vậy cũng không ầm ĩ, cũng ly kỳ nói: “Mặc dù còn chưa nhìn ra tính tình gì, bằng hình dáng yên lặng nghe đại nhân nói chuyện này, lại là dáng vẻ đại gia khuê tú, so với ngoại tôn nữ của bà bà ta đây ép mỗi ngày phóng đại trời cao không biết thanh tao lịch sự gấp bao nhiêu lần?”

Con gái nhỏ của Thân bà tử, bà bà Trương Điềm Đào gả đến một nhà phú hộ khác ở trấn trên, thai đầu tiên sinh ra cũng là con gái, hôm nay tháng xấp xỉ với Quý Tỷ nhi, cũng là hơn bảy tháng. Thân bà tử đó không thương hai đứa con gái mà Trương Điềm Đào sinh, lại đặc biệt thương tiểu khuê nữ mà con gái nhỏ của mình sinh. Bà nhàn rỗi thường chạy đến nhà con gái nhỏ đi nhìn, trở về lại thẳng thắn khen dáng dấp tiểu khuê nữ này, dẫn tới trong lòng Trương Điềm Đào càng thêm bất mãn. !)i3n!)@l3Wi!)0n Hơn nữa, lúc ở nhà tiểu cô đó cũng không hợp nhau với nàng, thường thì giúp Thân bà tử bắt nạt nàng, vào lúc này nói đến đương nhiên cũng là một lời oán khí.

Trương Hắc Đào nghe được tỷ tỷ nói đến chuyện tiểu cô của nàng, chen miệng nói: “Lần trước nghe bà bà nói tới, tiểu cô của tỷ gả cho gia đình kia cũng là người trong tộc cữu cữu của Quý Tỷ nhi. Hai nhà cũng có lui tới, nương của Quý Tỷ nhi cũng đã gặp tiểu cô của tỷ, lại không nói nàng tốt xấu.”

Thấy Trương Hắc Đào nhắc tới Xảo Nương, lòng hiếu kỳ của Trương Điềm Đào cũng đến rồi, nhỏ giọng hỏi: “Phương Đạt ở trên trấn cũng là nhân vật một phương, ta chỉ là không hiểu, lúc đầu Trịnh gia là thế nào cầu được mối hôn sự này? Theo lý thuyết, cô nương trấn trên là chết cũng không chịu gả tới nông thôn. Tuy nói khi đó phụ thân của Quý Tỷ nhi thi đậu tú tài, nhưng mà nghe nói lúc ấy trấn trên cũng có một hộ thi đỗ tú tài cầu hôn với Trịnh gia, lại bị cự tuyệt. Hôm nay nương Quý Tỷ nhi chịu đựng càng lúc càng giống thôn phụ, cũng làm cho người đáng tiếc.”

Trương Hắc Đào ló đầu thấy Xảo Nương đi xuống bếp, bèn nhỏ giọng nói: “Nghe được bà bà nói, đây là nhân duyên trời định! Bên trong này tự nhiên có một đoạn chuyện xưa, không phải người ngoài sẽ biết.”

Thì ra là lúc Xảo Nương làm cô nương thì thân thể luôn luôn mạnh khoẻ, không ngờ có một lần gặp chút phong hàn, thật lâu không hết, chỉ suy nghĩ có phải đụng phải vật bẩn hay không, bèn thương lượng với chị dâu muốn đến trong miếu dâng hương. Chị dâu thấy nàng cô nương trẻ tuổi muốn ra khỏi cửa, tự nhiên đi cùng, hai mua một chút trái cây đi tới trong miếu.

Ở trong miếu lúc dâng hương xong đi ra, chị dâu đi tới chỗ ông từ đoán thẻ xăm. Xảo Nương thấy trước miếu có một cây cầu phúc đứng rất nhiều người đang cầu phúc, tự nhiên cũng muốn cầu nguyện một cái. Lúc này cầu phúc cũng đơn giản, chỉ cần viết tâm nguyện ở trên giấy đỏ, cầm dây đỏ cột xong, trong đó một đầu cột vào cành liễu ném tới trên cây cầu phúc, lại lặng yên cầu mấy câu ở dưới tàng cây, vậy thì xong rồi.

Không ngờ, Xảo Nương ném cây liễu tới trên cây thì trước cây cũng có một người trẻ tuổi ném tới trên cây, cành Liễu của hai bên đụng nhau ở trên cây cầu phúc, tự nhiên không chịu được, cùng nhau rớt xuống. Xảo Nương chỉ đành phải cau mày tiến lên nhặt lên cành liễu, lại thấy cành liễu của mình và tơ hồng của một nhánh liễu khác buộc quấn quanh ở cùng nhau, chỉ đành phải tỉ mỉ cởi ra.

Người trẻ tuổi thấy Xảo Nương cởi nửa ngày mới cởi ra hai cành liễu kia, cầm trong tay suy nghĩ mất hồn, rõ ràng là không phân biệt được cành nào mới là của mình, chỉ đành phải nói: “Cô nương, ngươi tùy ý cởi ra một mảnh giấy đỏ trong đó, xem một chút có phải là chữ viết của ngươi hay không. Nếu phải, tự nhiên cành này là của ngươi. Nếu không phải chữ của ngươi, tự nhiên một cành khác chính là của ngươi.”

Xảo Nương ngẩng đầu thấy nam tử trẻ tuổi nói chuyện cười tao nhã, ngược lại cũng không giống là kẻ xấu. Chị dâu lại ở gần đó,nàng cũng không sợ đối phương đáp lời, bèn cởi ra một tấm giấy đỏ trong đó, lại thấy trên đó viết: tại hạ Trịnh Minh Phát người thôn Điềm Tuyền, chỉ cầu phụ mẫu thân thể khang kiện, ngày sau có thể thuận lợi thi đậu Cử nhân, lại kiếm cô nương có thể vừa ý người làm vợ, bình sinh tâm nguyện đã đủ.

Xảo Nương hiếm thấy không ngại thấy loại lời riêng này của nam tử, khuôn mặt tươi cười lập tức đỏ lên, cuống quít đưa giấy đỏ trong tay cho nam tử trẻ tuổi nói: “Có lẽ cái này là của ngươi.”

Trịnh Minh Phát thấy trước mặt đưa qua một cái tay trắng như tuyết, không biết sao, trong lòng chợt giật mình, vội nhận lấy cành liễu của mình, ngẩng đầu thấy cô nương kia đã đỏ mặt đi tới bên kia, vội vã cột tốt dây đỏ lần nữa, dùng sức ném tới trên cây cầu phúc. Không ngờ Xảo Nương ở bên kia lại mở ra giấy đỏ trong tay nhìn một chút, thấy thật sự là chữ viết của chính mình, lúc này mới cột tốt rồi cũng lần nữa ném tới trên cây. Chính là ngẫu nhiên như vậy, cành liễu của hai bên lần nữa chạm vào nhau trên tàng cây, lần nữa quấn quanh ở cùng nhau rớt xuống. Lần này, hai người cũng ngại ngùng, Xảo Nương lần nữa cởi cành liễu ra, không nói một lời cầm một cành trong đó bèn lui ra.

Trịnh Minh Phát nhìn một chút cành liễu trong tay, buộc một nút thắt đẹp mắt, rõ ràng không phải là cành mới vừa nãy của mình, nhất thời cũng không tiện kêu cô nương nhà kia lại, thấy kia cô nương cầm cành liễu. Lúc này cũng không ném, tự mình đi tới chỗ ông từ giúp người giải thăm ở cửa miếu, ngơ ngác đến giật mình, không tự chủ được bèn cởi dây đỏ trong tay mình, lại thấy trên giấy đỏ viết: nguyệt lão biết được tâm nguyện của ta, trấn Đào Hoa cô nương Phương gia Phương Xảo Nương kính lạy.

Trương Hắc Đào nói tới chỗ này, che miệng cười nói: “Nương Quý Tỷ nhi nắm cành liễu này, vẫn còn không tự biết là của người ta, lại kéo đại tẩu nàng đến dưới tàng cây lớn, lúc này mới ném lên. Không nghĩ tới qua một khoảng thời gian, lại có bà mai tới cửa cầu hôn, một canh thiếp trong đó đột nhiên viết ba chữ Trịnh Minh Phát. Nương Quý Tỷ nhi chỉ cảm thấy đây là ông trời chú định, tự mình đồng ý cửa hôn sự này.”

Quý Tỷ nhi say sưa ngon lành nghe chuyện cũ cha mẹ vô tình gặp gỡ, ai nói cổ đại không có chuyện xưa tình yêu lãng mạn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.