Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Thẩm Tích Chu là người thẳng thắn trực tiếp.
Từ trước tới nay cô đều không phủ nhận quanh co lòng vòng là một phương pháp không tồi, nhưng nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, cô sẽ không dùng đến phương pháp này. Trước hết, cô không có tài ăn nói, phải làm ra một đống chuyện trước khi nói đến mục đích của bản thân, quá chướng mắt, quá dư thừa. Tiếp theo, cô sẽ không để bản thân rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ.
Vì vậy, từ lúc sinh ra đến bây giờ, Thẩm Tích Chu chưa từng nếm trải tư vị quanh co lòng vòng.
Ngay cả bây giờ, khi nguyên chủ của thân thể cô đã làm ra những chuyện ngu xuẩn khiến người cầm quyền Thẩm gia Thẩm lão gia tử Thẩm Duyên mất hết mặt mũi, ông vốn không quá thích Thẩm Tích Chu, nay càng chán ghét thất vọng về cô, ngay cả gặp cũng không muốn gặp. Nhưng Thẩm Tích Chu vẫn như cũ không cảm thấy bản thân rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng.
Bởi vì trong tay cô còn một con át chủ bài, cô họ Thẩm.
Mà Trịnh Tuyết Trân, cho dù khiến lão gia tử vui vẻ, có địa vị cao trong Thẩm gia cũng không có khả năng thật sự thay thế vị trí của cô. Vì nhược điểm lớn nhất của cô ta là họ Trịnh, cháu ngoại của Thẩm Duyên.
Cháu gái và cháu ngoại, luôn có sự khác biệt.
Huồng chi, Thẩm Tích Chu chỉ nhất thời nóng đầu, cả ngày trong mắt trong lòng chỉ có một người, đem hết tâm tư tình cảm lãng phí lên người một thằng đàn ông. Nhưng điều đó không có nghĩa là Thẩm Tích Chu của hiện tại là người mơ hồ dễ nắm bắt.
Ưu điểm lớn nhất đời này của cô là, bất luận ở thời điểm nào cô đều có thể lý trí phân tích hoàn cảnh của bản thân, lợi dụng điểm có lợi nhất.
Thẩm Tích Chu đứng ngoài cửa thư phòng của Thẩm Duyên, nhìn Thẩm Văn Sơn, hơi hơi mỉm cười:
“Văn sơn thúc, gia gia có ở đây không?”
Thẩm Văn Sơn đối với tôn tiểu thư này có chút run rẩy, không phải vì cô đáng sợ bao nhiêu, mà là vì vị tôn tiểu thư này thật sự không biết phân biệt nặng nhẹ. Chẳng những không vì bản thân mà cố gắng, hơn nữa, cô lại vì một thằng đàn ông mà làm ra những chuyện ngu xuẩn, thậm chí còn khắp nơi chống đối lão gia. Thật sự không còn lời nào để nói.
Lúc này, cư nhiên vì Cao Minh Triết mà cả đêm đứng ngoài Cao gia, chịu mưa xối xả, khiến tất cả mọi người đều biết, đem toàn bộ mặt mũi Thẩm gia coi như rác mà quét sạch. Lão gia cũng vì chuyện này mà suýt tức đến mức cao huyết áp.
Mặc dù bên ngoài Thẩm Văn Sơn chỉ là quản gia của Thẩm gia, nhưng ông còn là phụ tá đắc lực của Thẩm Duyên, là tâm phúc trong tâm phúc. Cho dù Thẩm Tích Chu trên danh nghĩa là chủ nhân của ông, nhưng hắn lại không thật sự xem cô là chủ nhân.
Vì vậy, ông ôn hòa lễ phép gật đầu, nhưng ngữ khí lại xa cách ngàn dặm:
“Tôn tiểu thư, lão gia vừa xử lý công vụ, hiện tại hẳn là đang nghỉ ngơi. Không biết tôn tiểu thư có chuyện gì quan trọng không?”
Thẩm Văn Sơn cố ý nhấn mạnh hai chữ “quan trọng”, ý là, nếu là chuyện quan trọng thì mau nói, nếu không phải đại sự gì thì nhân lúc còn sớm cô nên cút đi, tìm một chỗ mát mẻ rồi ngốc luôn ở đấy!
Thẩm Tích Chu là ai, cô sống và lớn lên cùng với một đám người “thành tinh”, một chút ý từ như vậy sao cô có thể không hiểu?
Thẩm Tích Chu âm thầm nhướng mày, nhịn không được khe khẽ thở dài. Nhìn xem nguyên chủ đã làm ra chuyện ngu xuẩn như thế nào, ngay cả quản gia cũng oán hận.
Bất quá, Thẩm Tích Chu cũng không phải người dễ tống cổ đi. Cô hơi mỉm cười, đạm nhiên (nhàn nhạt bình tĩnh) đứng đó:
“Nếu gia gia đang nghỉ ngơi, vậy tôi chờ một chút cũng được.”
Dứt lời, Thẩm Tích Chu cũng không nhiều lời thêm nữa, mỉm cười đứng ở cửa.
Lập tức, Thẩm Văn Sơn kinh ngạc thất thố há hốc mồm.