Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Sau khi nghe lời Thẩm Tích Chu nói, Thẩm Duyên chỉ lẳng lặng ngồi đó. Đôi mắt ông u ám tối đen, tựa như một miệng giếng cổ, vĩnh viễn không có ánh sáng rọi vào, cho dù có cẩn thận đánh giá cũng không có cách nào nhìn ra được tâm tư của ông lúc này.
Nếu nói không khẩn trương, đương nhiên là giả, nhưng Thẩm Tích Chu hiểu rõ, nhân sinh, cũng giống như khi lội ngược dòng, không tiến tất sẽ lùi. Đã đến nước này, khẩn trương hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Thẩm Tích Chu ngồi đó, vân đạm phong khinh, thậm chí còn nảy sinh hứng thú với phòng cấp cứu đang bận bận rộn rộn trước mặt, phảng phất như những gì cô nói đều là râu ria, nhẹ nhàng như lời thăm hỏi một người đã ăn cơm chưa.
Mặc dù Thẩm Duyên không quay mặt về phía Thẩm Tích Chu, nhưng ông vẫn luôn quan sát cô. Không biết vì sao, vẻ nhẹ nhàng tự nhiên của cô lại khiến ông âm thầm thở dài nhẹ nhõm, theo đó, một thứ cảm xúc kỳ quái cũng dần nhen nhóm trong lòng ông.
Cô thật sự không thèm để ý, hay đang hoảng loạn đến cực điểm, không còn cảm giác?
Nếu như là vế trước, vậy mấy năm nay ông thật sự đã nhìn nhầm người. Thẩm Tích Chu tuyệt đối không phải vật trong ao. Nhưng nếu là vế sau... vậy cô quả thực là phế vật ngu ngốc.
“Cháu thăm dò ta?”
Thẩm Tích Chu vắt chéo chân, nghiêng đầu nhìn Thẩm Duyên, khóe môi nâng lên một nụ cười nhợt nhạt, tựa hồ như không có chút tâm cơ nào, khuôn mặt đơn thuần ngây ngô như đứa trẻ. Cô chớp mắt, không chút khách khí nói:
“Đúng vậy.”
Thẩm Duyên nghĩ đến rất nhiều đáp án, nhưng lại không nghĩ tới Thẩm Tích Chu sẽ trả lời thẳng thắn trực tiếp như vậy. Trong lúc nhất thời ông cũng không biết nên tiếp tục thế nào, chỉ có thể hơi nhếch miệng, sau đó mới nói:
“Cháu cũng dám thăm dò ta, vậy nhất định đã thử phỏng đoán tâm tư của ta. Nói ta nghe xem, cháu đã đoán được những gì? Là điều gì khiến cháu có gan đi thăm dò ta.”
Thẩm Tích Chu cười khẽ:
“Ông nội, hiện tại Trịnh Tuyết Trân vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu. Ông lại không hề lo lắng tí nào.”
Thẩm Duyên hừ lạnh một tiếng, nhưng trong thanh âm lại ẩn giấu một tia nhẹ nhàng khó phát hiện:
“Cháu là đồ ngốc? Nếu cháu ngu ngốc đến mức thật sự làm cho nó sống dở chết dở thì cháu cũng sẽ không ngồi đây nói chuyện tào lao với ta.”
Thẩm Tích Chu sờ sờ mũi, nhún vai. Được thôi, đối phương là lão hồ ly, loại chuyện múa rìu qua mắt thợ vẫn không nên làm thì tốt hơn.
Bất quá, đối với câu hỏi của Thẩm Duyên, Thẩm Tích Chu tính toán thành thật trả lời. Cô hơi nheo mắt, nói:
“Trên thế giới này, nhân tâm là thứ khó đoán nhất. Huống chi đây lại là tâm tư của ông nội, con cũng không thông minh, sao có thể đoán được chứ?”
Tuy cô không trả lời vấn đề của Thẩm Duyên, nhưng ông lại có thể nhìn ra không ít thứ từ lời nói của cô. Thẩm Duyên quay đầu, thật sâu nhìn Thẩm Tích Chu.
Từ trước tới nay, ông chưa từng nghiêm túc quan sát đứa cháu gái này. Xem ra ông thật sự đã nhìn nhầm.
Thẩm Tích Chu không hề tránh né ánh mắt của ông, ngược lại, cô còn cứng cỏi nhìn vào mắt ông, thậm chí rèm mi hơi chớp động. Khuôn mặt toát ra vẻ rực rỡ sáng chói, kết hợp với ngạo khí trong mắt, khiến người khác không thể nào rời mắt khỏi cô.
Một lúc sau, bên môi Thẩm Duyên lộ ra một độ cong khó phát hiện:
“Không có lần sau.”
Thẩm Tích Chu gần như cười thành tiếng, khuôn mặt càng thêm rực rỡ, cô nói:
“Lần sau a, con sao có thể để cô ta phát hiện.”
Thẩm Duyên nghe thấy lời của Thẩm Tích Chu, chỉ nhắc nhở vài câu “hồ nháo” (làm càn), nhưng trong lòng lại âm thầm lan tràn cảm giác dung túng khó có được.
Đúng lúc này, một thanh âm nam tính dễ nghe vang lên, cách đó không xa.
“Ông Thẩm.”