Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Kỳ thực giới thượng lưu rất ít khi xích mích những chuyện nhỏ lặt vặt, dù sao nào có ai rảnh rỗi như vậy.
Nhưng một khi những người trong xã hội thượng lưu đã tích cực lên thì sẽ không dễ yên chuyện như thế. Tục ngữ nói không sai chút nào,
Mặc dù Clarence là nhãn hiệu nổi tiếng toàn cầu, khách hàng chủ yếu là tầng lớp quý tộc trải rộng trên toàn thế giới. Nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ có thể ra vẻ trước mặt thế gia quý tộc như Thẩm gia.
Chẳng những không thể ra vẻ, mà còn phải kẹp chặt đuôi làm người.
Thẩm gia không phải là khách hàng mà họ có thể đắc tội được.
Tình huống hiện tại thực quỷ dị, chuyện xảy ra đều có liên quan đến hai người thuộc Thẩm gia. Một người là cháu gái ruột họ Thẩm, một người là cháu gái ngoại Thẩm gia, mà người đang lôi kéo mãi không bỏ qua chuyện này lại là con gái đã xuất giá của ông cụ nhà họ Thẩm.
Ba người này, cho dù là ai cũng đều không phải người mà một cửa hàng trưởng của một chi nhánh Clarence tại thành phố A thuộc khu vực Trung Quốc có thể đắc tội nổi.
Bất quá, đắc tội không nổi không đồng nghĩa với việc bọn họ cũng giống như chuột thấy méo, sợ hãi run rẩy.
Có thể leo lên chức cửa hàng trưởng, sao có thể là nhân vật đơn giản? Bọn họ giao tiếp nhiều với quý tộc thượng lưu, đương nhiên cũng hiểu rõ phải làm thế nào để sử dụng kĩ năng khiến bản thân trở thành kẻ ngoài cuộc, đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người đối phương, còn có thể khiến cho đối phương không tức giận.
Vì thế mới nói, ngôn ngữ chính là một bộ môn nghệ thuật.
Cũng giống như cửa hàng trưởng Clarence lúc này, nói chuyện không nhanh không chậm. Trước hết là xin lỗi, suy cho cùng, dù là trách nhiệm của ai, Trịnh Tuyết Trân cũng ngất xỉu trong cửa hàng của họ. Điều này không thể phủ nhận được. Sau đó, cửa hàng trưởng Clarence liền đem sự tình kể lại một lần, đương nhiên hoàn toàn dựa theo cách nói của nhân viên và Thẩm Tích Chu.
Không chỉ vậy, cửa hàng trưởng Clarence nói chuyện cực kì có trình độ, sự tình nguyên bản bị cô cải biên thêm một chút, nghe mà như đang phát sinh trước mặt mọi người.
Sắc mặt Thẩm Phi Lan càng nghe càng khó coi. Bất chợt, bà ta cao giọng đánh gãy lời cửa hàng trưởng:
“Đủ rồi! Ý của cô là Trân Trân nhà chúng tôi tự mình ngã? Đùa gì vậy, chỉ vì giày cao gót cao? Trân Trân từ nhỏ đã đi giày cao gót, có bao giờ ngã qua? Cô muốn tìm đại một cái cớ thì cũng phải tìm cái cờ nào đáng tin chứ. Lấy một cái cớ qua loa lấy lệ như vậy để giải thích với tôi? Cô coi tôi là kẻ ngốc sao?”
“Sự thật chính là như vậy, vài nhân viên cửa hàng của chúng tôi đều nhìn thấy.” Nói đến đây, cửa hàng trưởng Clarence hơi ngừng lại, nhìn thoáng qua nhân viên cửa hàng của mình, sau đó khẳng định:
“Ngay cả tôi cũng nhìn thấy.”
“Khoan đã!” Cao Minh Triết vừa bị Thẩm Tích Chu quăng ngã qua vai trước mặt bao nhiêu người, mặt mũi đều bị ném hết. Mặc dù Thẩm Văn Sơn nhanh chóng đỡ hắn đứng dậy nhưng mặt hắn đã sớm đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Tích Chu, tựa như rắn độc săn mồi.
Cao Minh Triết vừa nghe cửa hàng trưởng Clarence nói vừa đưa ra nghi vấn:
“Cứ cho là Tuyết Trân tự mình té ngã, vậy tại sao cô ấy lại ở cùng người đàn bà này?”
Nói đến đây, Cao Minh Triết nâng tay chỉ người vẫn luôn đứng phía sau Thẩm Duyên, khuôn mặt luôn treo y cười nhàn nhạt - Thẩm Tích Chu. Thanh âm của hắn vừa trầm vừa thấp, giống như rít qua kẽ răng.
Mà Thẩm Tích Chu dường như đã lường trước được Cao Minh Triết sẽ hỏi, thần sắc không chút thay đổi, chỉ hơi quay đầu nhìn về phía hắn, nhướng mày, bên môi lộ ra một ý cười nhạt nhẽo.
Nhưng cũng thật kì quái, Cao Minh Triết lại cảm giác được sự lạnh lẽo dày đặc trong nụ cười của cô.