Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu
“Bác sĩ! Bác sĩ! Trân Trân nhà chúng tôi thế nào rồi!” Thẩm Phi Lan lao tới như đầu tàu, bất chấp tất cả kéo vị bác sĩ đang bước nhanh về phía phòng cấp cứu lại, “Trân Trân nhà chúng tôi a...“.
Hữu Hảo là bệnh viện hàng đầu của thành phố A, đồng thời cũng là bệnh viện nổi tiếng trên toàn quốc. Người bình thường tới khám bệnh ở đây rất nhiều, mà nhân sĩ trong giới thượng lưu tới khám lại càng đông không đếm xuể, vì vậy bác sĩ làm việc tại đây đã sớm không còn cảm giác gì đối với thân phận của bệnh nhân.
Đối với hành động ngăn trở đường đi của Thẩm Phi Lan, vị bác sĩ nọ trực tiếp trợn trắng mắt, nhẫn nại gỡ tay bà ta ra, đi thẳng vào phòng cấp cứu, chỉ để lại thực tập sinh đi theo sau ở lại nói chuyện với Thẩm Phi Lan.
Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Tích Chu nhìn thấy Thẩm Phi Lan, đã sớm nghe đồn bà ta là đứa con gái được Thẩm Duyên dung túng không ít, nay quả nhiên là danh bất hư truyền. Thẩm Phi Lan trưng ra dáng vẻ cao cao tại thượng với thực tập sinh, chỉ thiếu mỗi nước chưa chỉ thẳng mặt mà mắng. Xem ra Thẩm Phi Lan thực sự đã bị nuôi dưỡng thành phế vật.
Phải biết rằng, người phụ nữ thuộc tầng lớp thượng lưu chân chính, cho dù trong lòng không cao hứng, cũng luôn đối đãi tao nhã có lễ với người ngoài, sao có thể bày ra bộ dạng người đàn bà đanh đá.
---
Thẩm Duyên vẫn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động trên khuôn mặt Thẩm Tích Chu. Nói đến cũng thật kỳ quái, kể từ chuyện lần trước, tính cách của đứa cháu gái này đột nhiên thay đổi, thật sự khiến ông có chút không nắm chắc.
Dường như ánh mắt của cô đã rời khỏi người đang hóa thân thành con đàn bà đanh đá - Thẩm Phi Lan, khóe môi không dấu vết khẽ cong lên. Thẩm Duyên nhìn nụ cười như có như không của cô, đột nhiên cảm thấy hành động của Thẩm Phi Lan lúc này có chút chói mắt. Ông mở miệng gọi Thẩm Phi Lan một tiếng, đáng tiếc, bà ta lại không nghe thấy. Lúc này, Thẩm Văn Sơn - người vẫn luôn đứng chờ một bên lập tức tiến lên kéo Thẩm Phi Lan lại, thành công cứu vợt bác sĩ thực tập trẻ tuổi.
Thẩm Phi Lan mang theo đôi mắt đỏ bừng, đi đến trước mặt Thẩm Duyên, cẩn thận chào hỏi. Từ nhỏ đến lớn, bà ta đều vô cùng sợ Thẩm Duyên. Kỳ thực, không chỉ mình bà ta, tất cả người trong nhà đều rất sợ người cầm quyền như Thẩm Duyên. Mỗi lần nhìn thấy ông đều như chuột thấy mèo.
Thẩm Duyên “ngô” một tiếng, không nói thêm câu nào, xem như đã đáp lại lời chào hỏi của Thẩm Phi Lan.
Lúc này, Thẩm Phi Lan mới chậm rãi thở ra một hơi, sau đó liếc mắt nhìn người vừa đứng lên, Thẩm Tích Chu. Ngay tức khắc, hỏa khí trong lòng bà ta lại hừng hực cháy lên, nhưng vì kiêng kỵ Thẩm Duyên đang đứng trước mặt nên không dám tiến tới tát cho Thẩm Tích Chu hai cái bạt tai. Tuy nhiên, lửa giận vẫn không ngừng sôi sục, đè ép trái tim bà ta. Thẩm Phi Lan không chịu nổi áp lực giận dữ, hỏi:
“Thẩm Tích Chu! Sao mày lại có thể như thế chứ! Mày và Trân Trân là chị em, nào có mâu thuẫn gì mà không thể bỏ qua. Vậy mà mày lại khiến con bé phải vào viện, tại sao mày có thể tàn nhẫn như vậy? Quả nhiên là có mẹ sinh ra nhưng không có mẹ dạy! Một chút gia giáo cũng không có!”
Mặc dù từ trước tới nay mẹ thân sinh của Thẩm Tích Chu chưa bao giờ được Thẩm Duyên thừa nhận, bất quá, đây là chuyện nội bộ của Thẩm gia. Thẩm Phi Lan là người Thẩm gia, không có nghĩa là bà ta có quyền lấy chuyện này ra để nói.
Thẩm Duyên là người coi trọng thể diện, cũng rất thiên vị người mình, nhưng có một số chuyện, cho dù là Thẩm Phi Lan cũng không thể vượt quá giới hạn.
Sau khi nghe xong lời của Thẩm Phi Lan, Thẩm Duyên nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía con gái, ánh mắt sắc như kiếm bắn thẳng về phía bà ta. Mặc dù đang mắng Thẩm Tích Chu, nhưng Thẩm Phi Lan thời thời khắc khắc đều quan sát biểu tình của Thẩm Duyên. Vừa thấy ông ho khan một tiếng, cộng thêm vẻ mặt của ông, Thẩm Phi Lan lập tức như gà trống bị bóp chặt cổ, không dám nói thêm tiếng nào.
Thẩm Tích Chu nhướng mày, làm như không thấy. Quả nhiên, Thẩm Duyên mới là lão đại Thẩm gia. Xem ra cô đoán không hề sai, thu phục được Thẩm Duyên, chẳng khác nào thu phục được cả Thẩm gia.
Đúng lúc này, một giọng nói mà Thẩm Tích Chu không cách nào bỏ qua truyền tới từ xa:
“Dì, Trân Trân thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?”