Thiên Kim Sủng Tà Y Hoàng Hậu

Chương 20: Q.2 - Chương 20: Chương 3 (3)




Mộ Dung Cẩm ngước mắt: “Vô Phong kiếm ta để ở một nơi, các ngươi có bản lãnh tự mình đến lấy đi!”

“Nơi nào?”

Trả lời bọn họ là Tần Phi Nguyệt, hắn nhếch đôi môi khát máu cười một tiếng: “Địa ngục!”

Sau một khắc, bóng dáng của hắn hóa thành một tia sáng đỏ vọt qua, thanh Loan Nguyệt Đao màu đỏ không biết xuất hiện từ lúc nào ở trong tay hắn, trường đao rời tay, nhanh chóng xuyên thấu trái tim mấy người, trong chốc lát lập tức bị hút cạn máu biến thành thây khô!

“A!”

“Yêu đap Phi Nguyệt, là đại ma đầu Tần Phi Nguyệt đó!”

“Y phục đỏ thẫm, thật sự là Tần Phi Nguyệt!”

Trong chớp mắt tình thế nghịch chuyển, vốn khí thế hung hăng giờ phút này giống như chuột chạy trối chết khi thấy người qua đường, trong miệng không ngừng nói cầu xin tha thứ, mà Tần Phi Nguyệt mắt điếc tai ngơ, cười lạnh nhìn Yêu Đao thu hoạch sinh mạng mọi người!

Chẳng biết khi nào bầu trời xuất hiện mưa tường vi, cánh hoa màu đỏ bay xuống đầy đất, Mộ Dung Cẩm nhặt một cánh lên đặt ở lòng bàn tay, mất hồn nhìn bầu trời đêm!

“Vèo!” Yêu Đao phi thẳng tắp hướng phía Mộ Dung Cẩm, lúc sắp sửa chạm đến nàng liền đi thành vòng tròn tránh qua, trực tiếp đâm vào thân thể người chuẩn bị muốn đánh lén Mộ Dung Cẩm, âm thanh máu bị rút khô vô cùng rõ ràng, Mộ Dung Cẩm nhìn cũng chưa từng nhìn qua.

Tần Phi Nguyệt thu Yêu Đao, lạnh lùng nhìn thi thể đầy đất: “Không biết tự lượng sức mình.”

Mộ Dung Cẩm phóng cánh hoa trong tay đi: “Đi thôi!”

Không quá ba ngày, chuyện bên cạnh Mộ Dung Cẩm có tuyệt thế cao thủ bảo vệ liền truyền đi khắp giang hồ, mà dưới sự lan truyền của người, lập tức xuất hiện vô số phiên bản, Mộ Dung Cẩm không thèm để ý, mà lúc này một cách nói khác cũng bắt đầu xuất hiện trong chốn giang hồ, đó chính là Vô Phong kiếm chọn chủ, rời khỏi Mộ Dung Cẩm, giờ phút này không rõ tung tích.

Cái cách nói này rất nhanh chóng được người đón nhận, bởi vì theo bọn họ nghĩ, Vô Phong kiếm được xưng là thần kiếm đệ nhất thiên hạ cực kỳ có linh tính, làm sao có thể nhiều giang hồ hào kiệt không chọn mà cố tình lại ‘coi trọng’ Mộ Dung Cẩm một thiên kim tiểu thư không danh tiếng gì, vì vậy trên giang hồ lại dậy lên cơn sóng tìm kiếm tìm mới!

Văn Tử Khiêm nhìn Mộ Dung Cẩm mấy lần, nửa ngày đều không thể hỏi thành lời! Mộ Dung Cẩm thấy bộ dáng ông muốn nói lại thôi, để quyển sách xuống: “Nghĩa phụ có gì muốn hỏi cứ hỏi đi!”

Văn Tử Khiêm khẽ xoay bút Lang Hào trong tay, giọng nói nặng nề: “Có phải Cẩm nhi đưa Vô Phong kiếm cho Sở Dạ?”

Tuy là hỏi nàng, nhưng giọng điệu khẳng định, Mộ Dung Cẩm gật đầu: “Vâng!”

“Cẩm nhi! Con nói thực cho ta biết, rốt cuộc Sở Dạ này có thân phận gì, vì sao đáng giá cho con tin tưởng như vậy, lại giao thiên hạ chí bảo, Vô Phong kiếm cho hắn, ngộ nhỡ…”

Câu nói kế tiếp Văn Tử Khiêm không nói ra, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, Vô Phong kiếm trân quý bao nhiêu, nhìn mấy người võ lâm vội vàng đi tìm cái chết liền biết, mà Mộ Dung Cẩm có nó lâu như vậy, cuối cùng còn chắp tay đưa cho người, đương nhiên Văn Tử Khiêm nghĩ nàng như vậy không đáng giá!

Mộ Dung Cẩm nhìn ông, cũng không giấu giếm: “Sở Dạ chính là hoàng đế nước Sở!”

Mặc dù đã suy đoán, nhưng căn bản Văn Tử Khiêm không nghĩ tới phương diện kia, hôm nay nghe nàng vừa nói như thế, nhất thời cả kinh nói không thành lời!

“Cẩm nhi, hắn với con là không thể nào!”

“Con hiểu rõ, nhưng cái này căn bản không phải là vấn đề!” Mộ Dung Cẩm rũ mắt: “Chuyện giữa con và hắn nghĩa phụ không cần lo lắng, con giao Vô Phong kiếm cho hắn nhưng cũng chỉ là để cho hắn bảo quản giúp con, Vô Phong kiếm này, để ở trong tay con chỉ mang đến tai nạn cho nhà Mộ Dung thậm chí cả quân Mộ Dung, để cho hắn mang đi chính là lựa chọn tốt nhất, người trong giang hồ biết thân phận của hắn thì đều phải băn khoăn một chút!”

“Cẩm nhi suy tính đúng, nhưng…” Văn Tử Khiêm vẫn lo lắng, dù sao đối phương cũng là Hoàng đế một nước.

Mộ Dung Cẩm cười yếu ớt: “Nghĩa phụ không cần phải lo lắng, con tự có chừng mực, về phần phía phụ thân, con sẽ giải thích!”

Cuối cùng Văn Tử Khiêm thở dài, đột nhiên nhớ tới Tần Phi Nguyệt, nhất thời khẩn trương đứng lên: “Vậy còn vị công tử Tần Phi Nguyệt bên cạnh con thì sao?”

“Nghĩa phụ nghe nói được cái gì?”

“Mấy ngày nay trên giang hồ đều đồn đãi, nói bên cạnh con có một tuyệt thế cao thủ bảo vệ, mà ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có võ công của Tần Phi Nguyệt cao nhất, nhưng rốt cuộc hắn có thân phận gì, tại sao nguyện ý canh giữ ở bên cạnh con?”

“Nghĩa phụ, thân phận của hắn con không muốn nói, con chỉ có thể nói cho người biết, hắn sẽ không làm thương tổn con, sẽ không làm thương tổn quân Mộ Dung là được, những thứ khác con không thể nói!”

Văn Tử Khiêm cũng không phải là người truy vấn tới tận cùng, nghe nàng nói như vậy cũng coi như an tâm: “Cẩm nhi, ta hiểu rõ năng lực của con, cũng không nghi ngờ lời nói của con, nhưng nghĩa phụ muốn nhắc nhở con một chút, con là nữ hài tử, cũng nên có tâm phòng bị người!”

Mộ Dung Cẩm: nếu nàng nói cho Văn Tử Khiêm biết, nàng trêu chọc hai con sói, người sẽ không dậm chân giận dữ chữ?

“Vâng!” Mộ Dung Cẩm khéo léo gật đầu đáp, thấy vậy Văn Tử Khiêm mới yên tâm rời đi.

--- ------ ----tuyến phân cách---- ------ ------ ----

Tôn gia

Tôn Phỉ Phỉ căm hận nhìn Hàn Tĩnh Ngọc: “Chuyện ngươi đồng ý với ta thì sao?”

“Chuyện gì?” Hàn Tĩnh Ngọc cau mày, nhất thời không nghĩ ra.

“Ngươi đừng giả bộ hồ đồ, ngươi đã đồng ý giúp ta giết Mộ Dung Cẩm, nhưng hiện tại thì sao? Nàng ta ở đấu trường hiển lộ phong thái, hiện tại đang là tướng môn hổ nữ người người trong đế đô bàn luận, hiện tại lăn lộn ở biên quan phong thái lại càng như phong sinh thủy khởi*, ngươi lại hỏi ta chuyện gì?”

*Ý nghĩa giống như diều lên gặp gió.

Hàn Tĩnh Ngọc lạnh lùng nhìn nàng: “Căn bản ta không đồng ý cái gì với ngươi, ngươi có tư cách gì mà chỉ trích ta?”

“Chẳng lẽ ngươi không sợ ta nói thân phận của ngươi ra?”

Hàn Tĩnh Ngọc cười lạnh: “Ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể uy hiếp ta? Muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay, tốt nhất ngươi nên hiểu năng lực của ngươi, nếu không đừng trách ta xuống tay vô tình.”

“Hàn Tĩnh Ngọc, ngươi…” Tôn Phỉ Phỉ bị Hàn Tĩnh Ngọc làm cho tức giận thở không ra hơi, mặt tức giận nhưng lại không có cách nào nói lại được.

Hàn Tĩnh Ngọc mở bàn tay ả đang chỉ mình: “Tôn Phỉ Phỉ, mặc dù ta và ngươi đều là nữ nhi của quan nhân có công, nhưng nếu đổi thân phận khác, đối với ta mà nói ngươi cũng chỉ là con kiến hôi, lần cuối cùng ta khuyên ngươi, mộ dung cẩm không phỉ là người ngươi có thể động vào!”

Dứt lời, xoay người bay thẳng ra ngoài!

Tôn Phỉ Phỉ giận đến mức tay vơ lấy bình hoa trên bàn ném xuống đất, hôm qua ả ta nhận được tin tức của Đông Phương Hiểu truyền đến, mặc dù biết Đông Phương Hiểu không tốt bụng mà nói cho nàng như vậy, nhưng nội dung tin tức kia thiếu chút làm cho ả ta tức điên lên. Vì Sở Dạ, Đông Phương Hiểu không tiếc thân lấy chồng xa ở nước Sở, nhưng vẫn không hề chiếm được, mà nàng lại mất đi thân phận thái tử phi, hiện tại một chút địa vị ở Tôn gia cũng không có. Họ thảm như vậy, nhưng Mộ Dung Cẩm lại phong quang vô hạn, mà Sở Dạ lại chạy đến quân doanh quân Mộ Dung chàng chàng thiếp thiếp với Mộ Dung Cẩm, điều này làm sao ả ta có thể dằn được cơn giận chứ!

“Mộ Dung Cẩm, tiện nhân này, Sở Dạ, tên khốn kiếp, các ngươi đều là đôi cẩu nam nữ, nhất định ta sẽ khiến các ngươi xuống địa ngục!”

“Xuống địa ngục……” Tôn Phỉ Phỉ tựa vào trên cây cột, lạnh lùng quát to: “Người tới, trang điểm cho ta, chuẩn bị xe ngựa!”

Sau nửa canh giờ, Tôn Phỉ Phỉ một thân trang phục đỏ tươi vô cùng yêu diễm đi ra ngoài, mặc áo choàng có mũ màu xám, che giấu một thân hoa phục, ngồi xe ngựa rời khỏi từ cửa sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.