Bóng đêm phủ xuống, Mộ Dung Cẩm tựa vào bên cửa sổ của khách điếm, mất hồn nhìn trời đầy sao ở bên ngoài. Nàng biết hiện tại còn rất nhiều chuyện cần nàng làm, nhưng, đột nhiên nàng có cảm giác uể oải, khiến cho đến cả đầu ngón tay nàng cũng không muốn động!
“Vút!” Một ngọn phi tiêu bay thẳng tới, cắm lên trên cây cột bên cạnh Mộ Dung Cẩm. Mộ Dung Cẩm mắt cũng không nháy, giơ tay rút phi tiêu ra, tháo lá thư bên trên xuống, còn có một miếng ngọc bội đang đung đưa. Ngọc bội hình rồng nạm vàng, nhìn một cái cũng biết là đồ của hoàng gia, mà phía sau còn khắc ký hiệu của nước Sở, hiển nhiên chính là đồ của Sở Dạ!
Để ngọc bội ở một bên, nhẹ nhàng lấy thư ra, nhìn thấy nội dung phía trên, Mộ Dung Cẩm ngây ngẩn cả người:
Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề! Nếu mệt mỏi cứ tới nước Sở, cô vương chờ nàng!
Hồi lâu, Mộ Dung Cẩm nhàn nhạt cười, cất ngọc bội và thư đi, đứng dậy đội nón rồi đi ra ngoài, giải quyết chuyện trước mắt, đi dạo đến nước Sở, dường như… cũng không tồi!
Ngõ hẻm yên tĩnh, bước chân đơn độc, Mộ Dung Cẩm dừng bước lại: “Đi ra đi!”
Tiếng nói biến mất ở trong bong tối, chốc lát, Hàn Tĩnh Ngọc mặc bộ đồ trắng đi ra, vẫn vẻ mặt lãnh nhược băng sương như cũ, thế nhưng trong mắt lại có chút phức tạp: “Quả nhiên là ngươi!”
Mộ Dung Cẩm không xoay người, nhìn về phía trước: “Ngươi biến mất lâu như vậy, lão yêu bà kia chưa tìm tới ngươi?”
Hàn Tĩnh Ngọc bật cười, cũng chỉ có nàng mới dám gọi chủ mẫu kính hoa thủy vực là lão yêu bà: “Nếu cô cô nghe được, nói không chừng là đã giết ngươi rồi!”
“Ba năm trước không giết được ta, ngươi cho là hiện tại có thể sao?”
Hàn Tĩnh Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu một cái, ngay sau đó nhớ tới chuyện trước đó, có chút tức giận: “Ngươi còn dám nói tới chuyện ba năm trước đây, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đấy?”
Mộ Dung Cẩm xoay người, cách màn che nhìn Hàn Tĩnh Ngọc: “Hiện tại ngươi biết thân phận của ta rồi, chuyện ba năm trước còn cần thiết biết hay sao?”
Hàn Tĩnh Ngọc cắn răng: “Đương nhiên là muốn biết rồi, khi đó ngươi…” Trên gương mặt băng sương của Hàn Tĩnh Ngọc nhuộm chút đỏ ửng, nhất thời nói không được.
Mộ Dung Cẩm im lặng, nhìn thân thể một chút mà thôi… Còn có không cẩn thận sờ soạng một chút mà thôi, đều là nữ nhân, có cái gì mà xấu hổ? Nếu Hàn Tĩnh Ngọc nghe được lời nói trong lòng nàng, khẳng định sẽ xông thẳng lên giết nàng, chỉ là xem một chút mà thôi? Người nào trực tiếp lôi nàng từ trong bồn tắm ra, hơn còn nhìn thấy không sót gì? Sờ soạng mà thôi? Nàng trần truồng bị nàng ta ôm lấy, hơn nữa còn là tư thế xấu hổ như vậy, hơn nữa khi đó nàng ta vẫn mặc trang phục nam nhân, đeo mặt nạ quỷ, mặc dù nói nàng ta vì tránh né truy binh, nhưng… Nhưng cũng không thể đối với nàng như vậy chứ…
Có lẽ bởi vì là chột dạ, Mộ Dung Cẩm nói chuyện dịu dàng hơn một chút: “Hiện tại ngươi tới tìm ta, không phải là chỉ vì một chút chuyện này thôi chứ?”
Hàn Tĩnh Ngọc thật vất vả mới ổn định lại được tâm tình kích động, nhớ tới mục đích mình tìm đến nàng ta: “Chuyện của phụ thân ngươi, có thể có liên quan đến Tôn Phỉ Phỉ, Triệu Quốc công đã từng tìm tới cha ta, nhưng mà cha ta không đồng ý, cũng không ngăn cản. Hơn nữa chuyện này dã nổ ra, chắc chẳn bọn họ đã chuẩn bị từ lâu, ngươi…” Phải cẩn thận một chút! Câu nói sau cùng làm sao nàng cũng không thể nói ra được.
Nghe vậy, Mộ Dung Cẩm thản nhiên cười một tiếng, thật lòng nói: “Cám ơn!” Mặc kệ nàng ta nhắc nhở nàng vì mục gì, nhưng ý tốt của nàng ta nàng cảm nhận được.
Mắt thấy Mộ Dung Cẩm xoay người muốn đi, Hàn Tĩnh Ngọc gấp gáp, không hề suy nghĩ bật thốt lên một câu: “Nếu như có gì cần, có thể tìm đến ta giúp một tay!”
Bước chân Mộ Dung Cẩm ngừng lại một chút, bỗng nhiên quay đầu: “Thật?”
Hàn Tĩnh Ngọc: … Sao miệng nàng lại tùy tiện rồi?
Bất đắc dĩ gật đầu một cái, sau đó lập tức bị Mộ Dung Cẩm kéo đi. Hàn Tĩnh Ngọc im lặng nhìn trời, nàng không phải là tìm đến nàng ta để tính sổ hay sao?
Tuân theo quy tắc không cần uổng phí, cho nên Mộ Dung Cẩm an bài cho Hàn Tĩnh Ngọc một công việc vô cùng quan trọng_ chân chạy, mặc dù đề là thủ hạ của Hàn Tĩnh Ngọc chạy!
Hôm sau, Mộ Dung Cẩm mở mắt, có chút tức cười nhìn Hàn Tĩnh Ngọc không chút hình tượng nằm ở bên cạnh mình, thật ra thì mặc dù nàng không thích Hàn Tĩnh Ngọc, nhưng cũng không ghét, chỉ là nhớ tới lần gặp mặt kia của hai người thì vẫn còn có chút buồn cười!
Cái người ở Ma Vực kia muốn nàng đi đoạt chính là chí bảo của kính hoa thủy vực Băng tinh thủy liên, kính hoa thủy vực dựa vào Băng tinh thủy liên này, nữ tử kính hoa thủy vực tu luyện Băng hàn chi công đều phải dựa vào Băng tinh thủy liên để thay đổi thể chất, nếu không sẽ bị lạnh độc mà chết. Mà người kia nhất quyết muốn nàng hái toàn bộ Băng tinh thủy liên mang về, mà nàng đánh giá thấp công lực vực chủ thủy vực, cuối cùng bị thương, bị truy đuổi, sau đó vọt vào gian phòng của nàng ta, lại là ở lúc nàng ta đang tắm.
Một người bình thường khi tắm thì nên dùng nước ấm? Nhưng nàng ta lại tắm với nước bốc khói trắng, cũng không phải là khí nóng, đó chính là Hàn băng chi khí. Khi đó nàng đang nghiên cứu y thuật, cho nên vô cùng hiếu kỳ, vì vậy khụ khụ… Cũng không cẩn thận coi càng ta như hàng mẫu nhìn qua mấy lần, nhưng nàng bảo đảm không có một chút khinh nhờn…
Sau đó truy binh lại tới, nàng bất đắc dĩ thả nàng ta vào trong nước, sau đó mình cũng nhảy vào, bởi vì thực sự quá lạnh, lại không dám dùng nội lực làm nóng lên, cho nên chỉ có thể ôm nàng ta, sau đó…
Không nên nhìn Hàn Tĩnh Ngọc lúc nào cũng một bộ băng sơn mỹ nhân, nhưng thật ra thì trong nội tâm nàng ta chính là một khối thuốc nổ, lúc nàng trốn ra được khỏi chỗ nàng ta, sau đó bị nàng ta truy sát một năm, một bộ hăng hái không giết được nàng thì quyết không bỏ qua, khiến cho nàng không thể không bội phục. Cũng bởi vì nàng náo như vậy, cũng khiến cho tên tuổi Tà Y mặt quỷ của nàng càng thêm vang dội!
Thở dài dưới đáy lòng, Mộ Dung Cẩm vẫn đánh thức nàng ta tỉnh: “Này! Hôm này còn có một màn kịch hay!”
Hàn Tĩnh Ngọc mơ mơ màng màng ở mắt, đợi đến khi nhìn thấy rõ Mộ Dung Cẩm, hai tay ôm ngực, giống như phòng bị sắc lang. Mộ Dung Cẩm im lặng: “Ta là nữ!”
Dường như lúc này Hàn Tĩnh Ngọc mới kịp phản ứng, thở ra, sau đó làm một chuyện mà nàng ta vô cùng muốn làm, đột nhiên nhào qua bóp cổ Mộ Dung Cẩm: “Ngươi là tên khốn kiếp, ban đầu sao lại đối với ta như vậy? Chờ đến khi ta thật vất vả tìm được ngươi, tại sao ngươi lại biến thành nữ nhân?”
Mộ Dung Cẩm cảm thấy khó chịu, bỗng dưng lại nghe được câu cuối cùng của nàng ta, thiếu chút nước sặc nước miếng của mình, mặt xạm lại nhìn nàng ta, thì ra nàng ta quan tâm là nàng không phải là nam nhân…
“Hô!” Một lúc Hàn Tĩnh Ngọc mới thả Mộ Dung Cẩm ra, mặc dù có chút tức giận bừng bừng, nhưng chỉ bóp hơi chặt, làm Mộ Dung Cẩm khó chịu, nhưng sẽ không đả thương nàng. Sau khi bóp xong, tức giận biến mất, ngược lại có chút kỳ cục: “Ngươi nói cho ta ngươi là nữ nhân sớm một chút, ta đã không đuổi giết ngươi rồi!”
“Khụ khụ!” Rốt cuộc cổ họng của Mộ Dung Cẩm không khó chịu nữa, nghe vậy thì im lặng, cũng lười phải giải thích với nàng ta: “Được rồi, cũng đã phát giận xong, hôm này còn có chính sự!”
Hàn Tĩnh Ngọc theo bản năng gật đầu, ngay sau đó lại lắc dầu: “Màn kịch kia chính là ngươi đi xem đi! Ta mới không cần đi, hình ảnh buồn nôn như vậy, ta không xem nổi!”
Mộ Dung Cẩm cũng cảm thấy khó chịu, nhưng cũng khẳng định, một mình ghê tởm thì sao được, phải kéo người đi theo. Vì vậy Mộ Dung Cẩm rất không có lương tâm kéo Hàn Tĩnh Ngọc lên thuyền giặc, lúc đi ra cửa đội lên cho nàng ta một cái mũ che, tránh cho đến khi đó bị người ngoài đường đuổi theo. Không cần hoài nghi, Hàn Tĩnh Ngọc cũng vô cùng được hoan nghênh ở giới quý tộc, nếu không bởi vì tính tình nàng lãnh nhược băng sơn, sợ rằng cửa chính phủ Hàn Quốc công cũng đều bị đạp đổ rồi!