Nước Sở
Hai tòa cung điện cách xa nhau trăm mét, hai bóng dáng một đen một đỏ xa xa đối lập, kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, chiến ý dạt dào. Dưới mặt đất hơn
một ngàn Ngự lâm quân cầm đao chăm chú nhìn chằm chằm, mặt không biểu
tình, nhưng mơ hồ có thể trông thấy chút sợ hãi, đều là bị sắc đỏ đầy
trời làm sợ.
Dường như Tần Phi Nguyệt không cảm giác được không
khí khẩn trương là do hắn mà ra, hắn cười vuốt Yêu đao màu đỏ trong tay, không quan tâm nói: "Nghe Khanh Khanh nói đưa kiếm Vô Phong cho ngươi
rồi, lấy ra để cho Bản tôn mở mang kiến thức một chút đi!"
Đôi
mắt đen dài của Sở Dạ chỉ còn có lạnh lùng: "Đối phó với ngươi không cần phải thần kiếm đệ nhất thiên hạ!" Trong lòng tối tăm, lại còn gọi nàng
là Khanh Khanh, đáng chết!
Mắt phượng hẹp dài của Tần Phi
Nguyệt nheo lại, phát ra ánh sáng lạnh: "Vốn dĩ Bản tôn không định cho
nước Sở thay đổi triều đại, nhưng hiện tại thì..."
Lời còn chưa
dứt, bóng dáng của hắn đã nhanh chóng vọt tới, một tia đỏ hình cung xẹt
qua không trung, Yêu đao ra khỏi vỏ, mang theo mùi máu nồng đậm. Mắt Sở
Dạ khẽ nhúc nhích, biết rõ công lực của Tần Phi Nguyệt hắn cũng không
dám khinh thường, tiếp được đao của
hắn.nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Hai người trong nháy mắt
quấn lấy nhau chiến đấu, hai luồng ánh sáng đỏ đen đan vào nhau, cuối
cùng không phân rõ người nào với người nào!
Sau trăm chiêu, hai
người đồng thời bay về hai phía, Sở Dạ vẫn đứng nổi bật như trước, mà
bước chân Tần Phi Nguyệt đã có chút lảo đảo, một vệt máu từ khóe môi hắn tràn ra, hắn diêm dúa lẳng lơ cười lau đi: "Ha ha! Đã nhiều năm chưa bị thương, sắp quên máu của mình có mùi vị gì rồi!"
Sở Dạ không nói, một tay cầm kiếm, nghiêm nghị mà đứng, phía sau tay cũng có một tia máu nhỏ.
Tần Phi Nguyệt lại vung đao, cười ma mỵ lạnh lẽo: "Hôm nay ta muốn nhìn thấy kiếm Vô Phong!"
Dứt lời, trường đao trong tay giơ lên, sắc bén vung lên, kiếm khí đỏ như
máu bay ra, như một vòng cung khổng lồ trực tiếp chén vào cung điện dưới chân Sở Dạ.
"Rầm!" Một tòa cung điện tốt nhất dưới một đao này bị chém thành hai nửa, phía dưới mọi người trợn mắt há mồm.
Sở Dạ lui lại ngoài hai trăm thước lạnh lùng nhìn người chính giũa, vung tay lên: "Bắn!"
Hơn một ngàn cung thủ đồng thời bắn tên, tên như mưa xuống, trong nháy mắt bao phủ Tần Phi Nguyệt.
"Sở Dạ, ngươi khốn kiếp!" Tần Phi Nguyệt một đao vươn ra chặt đứt mũi tên
thành hai nửa, nhưng có hàng ngàn mũi tên dày đặc phóng về phía hắn, hắn chỉ có thể tránh thoát màn mưa tên này trước.
"Bụp!" Âm thanh
xuyên thấu da thịt vô cùng rõ ràng, Tần Phi Nguyệt nhìn mũi tên xuyên
thấu trên cổ tay mình, đôi mắt rét lạnh, sát khí toàn thân đột nhiên
tăng cao, không để ý nguy hiểm, tức giận chém ra vài đao, những Ngự lâm
quân kia lập tức bị chém ngã ngựa.
Sở Dạ ra hiệu cho cung tiễn dừng bắn tên, nhìn Tần Phi Nguyệt ở xa xa: "Rời đi, Cô vương sẽ bỏ qua chuyện cũ!"
Tần Phi Nguyệt liếm liếm môi, khát máu cười: "Sở Dạ, chuyện ngày hôm nay
Bản tôn sẽ nhớ kỹ, một ngày nào đó Bản tôn sẽ đích thân lấy được đầu của ngươi!"
Dứt lời, Tần Phi Nguyệt hóa thành một bóng đỏ biến mất, Sở Dạ nhìn cung điện bị hủy, trực tiếp xoay người rời đi!
Trong gương đồng có chút mờ ảo hiện ra một thân hình tinh tráng, nửa người
trên lõa lồ, thân hình hoàn mỹ to lớn lập tức bày ra. Cánh tay kiên cố,
đầu vai rộng lớn, không hoàn mỹ duy nhất chính là miệng vết thương dữ
tợn trên cánh tay kia. Một đao trực tiếp chém ngang cánh tay, vết đao đã ngưng chảy máu, đáng tiếc không phải bởi vì máu chảy khô mà dừng, mà là máu này đã bị Yêu đao của Tần Phi Nguyệt hút hết!
Sở Dạ vươn tay lấy ra một bình sứ màu trắng ở trong một chiếc hộp tinh sảo, đôi mắt
lạnh như băng hiện lên một chút ôn nhu, nhẹ nhàng đổ thuốc bột trắng lên trên vết thương, nhịn đau tự mình quấn vải lên.
Rốt cuộc Dương Phong không nhìn được nữa, hạ xuống: "Chủ tử, thuộc hạ giúp người!"
Sở Dạ nhìn hắn một cái, ngầm cho phép đề nghị của hắn.
Khi Dương Phong nhìn thấy miệng vết thương dữ tợn kia, lập tức trong lòng
tê rần. Bị Yêu đao của Tần Phi Nguyệt làm bị thương, trừ phi là tuyết
cao liền da thượng hạng, nếu không miệng vết thương này vĩnh viễn sẽ
không lành lại! Như là theo bản năng hắn nghĩ tới Mộ Dung Cẩm, chắc hẳn
chỗ tiểu thư Mộ Dung có thuốc!
-- tuyến phân cách--
"Cái gì? Trong nội cung có thích khách đến, còn phá hủy một tòa cung đeện?"
Nhận được tin tức Đông Phương Hiểu cả kinh: "Vậy Hoàng thượng có bị
thương không?"
"Cái này thì không biết, nhưng hiện tại Hoàng thượng trở về tẩm cung rồi, một lúc lâu rồi mà không thấy ra."
Đông Phương Hiểu đi tới đi lui ở trong phòng, tuy đã bị cự tuyệt, nhưng nói
cho cùng nàng ta còn chưa hết hi vọng: "Chuẩn bị xe, ta muốn tiến cung!"
Lần này Đông Phương Hiểu không đến chỗ Thái hậu, mà tìm một chỗ bí ẩn thay
đổi một bộ trang phục cung nữ, đây là do nàng ta đã sớm chuẩn bị, bộ
trang phục cung nữ này khác với trang phục khác, màu trang phục khác
biệt, là trang phục cung nữ chuyên dụng của tẩm cung Sở Dạ.
Mới vừa tới cung điện của Sở Dạ, lập tức có người hô lên: "Ai kia? Nhanh tới đây, đưa cái này đi đến phòng trà!"
Lần đầu tiên bị người sai sử như vậy, Đông Phương Hiểu giận dữ, nhưng vì
nhìn thấy Sở Dạ, nàng ta nhịn. Tiếp nhận một gói trà lớn, ôm bước đi,
lại nghe được giọng nói của người nọ vang lên: "Ngươi choáng váng à?
Phòng trà ở bên cạnh!"
Đông Phương Hiểu đành phải xoay người đi
về phía bên kia, đột nhiên nhớ tới phòng trà cách tẩm cung không xa, lập tức lên tinh thần. Bởi vì kết cấu hoàng cũng không khác là mấy, cho nên nàng ta nhớ lại bố cục của hoàng cung Thiên Khải, rất nhanh đã tìm đến
tẩm cung của Sở Dạ. Đúng lúc này Sở Dạ và Dương Phong đi ra, Đông Phương Hiểu nhìn dáng người kiêu ngạo cao ngất của hắn, dung nhan tuấn mũ như
thần kia, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n lập tức ngây dại, sau
một giây cảm giác được ánh mắt sắc bén quét tới, nàng ta cho rằng Sở Dạ
trông thấy nàng ta nhìn, trong lòng kinh hãi, nhanh chóng gục đầu trốn
qua một bên.
Hiện tại Sở Dạ bị miệng vết thương đau đến phiền,
cho nên cũng không có chú ý những thứ này, chỉ nhìn phương hướng Thiên
Khải, như lầm bầm lầu bầu: "Chuyện ở Thiên Khải đã giải quyết xong, nàng sẽ tới nước Sở hay không?"
Dương Phong buồn cười: "Chủ tử đã nhớ Mộ Dung tiểu thư như vậy, vì sao không tới đó nhìn nàng?"
Sở Dạ nhìn về phía Dương Phong: "Ngươi nói xem, có nữ nhân nào có thể cự tuyệt việc làm Hoàng hậu của ta không?"
Dương Phong ngẫm lại lắc đầu: "Đoán chừng là không có, ít nhất thuộc hạ đã
gặp nhiều nữ nhân ước mơ làm Hoàng hậu của chủ tử, nhưng... Mộ Dung tiểu thư thì không chắc chắn..."
Sở Dạ nở nụ cười, cũng không nói rõ, nhưng ý tứ thì quá rõ ràng rồi!
Đợi cho hai người rời đi, Đông Phương Hiểu gần như bóp nát lá trà trong
tay: Mộ Dung Cẩm, Mộ Dung Cẩm, lại là Mộ Dung Cẩm, vì sao ngươi ở Thiên
Khải xa xôi còn muốn tranh với ta?
Ta đường đường là công chúa
cũng không có được ngôi vị Hoàng hậu, ưựa vào cái gì hắn lại muốn cho
ngươi, mà ngươi lại còn cự tuyệt? Mộ Dung Cẩm, ngươi đáng chết!
Thay y phục của mình, Đông Phương Hiểu vẫn chần chừ, nắm khăn tay trong tay: "Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, bằng không, cũng đừng trách
ta!"
Nàng ta nhớ rõ vừa rồi Sở Dạ đi chính là Ngự hoa viên, không dừng lại, bay thẳng đến Ngự hoa viên. Quả nhiên ở trong một đình sen
nhìn thấy Sở Dạ, nhưng cón Dương Phong trông coi, nàng ta cũng không vào được.
"Húc Vương phi dừng bước, Hoàng thượng muốn yên lặng một
chút, không muốn bất luận kẻ nào quấy rầy!" Dương Phong cầm kiếm chặn ở
trước mặt.
Đông Phương Hiểu không tiến lên, chỉ đứng ở xa xa nhìn Sở Dạ, sau đó hai đầu gối gập lại, quỳ xuống, nước mắt cũng chảy xuống
theo. Đông Phương Hiểu lớn lên vốn đã xinh đẹp, mỹ nhân rơi lệ, tất
nhiên là đẹp không sao tả xiết. Đáng tiếc Dương Phong lại một chút cảm
giác cũng không có, xem nhiều đã thành quen nên miễn dịch.
Đông
Phương Hiểu đứng ở xa xa nhìn Sở Dạ: "Hoàng thượng, ta cầu chàng, ta
không cần ngôi vị Hoàng hậu của chàng, không cần tâm chàng, nhưng xin
chàng không cần gả ta cho Đông Húc Vương được không? Ta chỉ muốn ở lại
bên cạnh chàng, cho dù là một phi tử nho nhỏ, được không?"
Đây là lời nói trong lòng của Đông Phương Hiểu, nàng ta nói vô cùng động
tình, nước mắt chảy xuống, lại vô cùng chân thành. Đây cũng là nhượng bộ cuối cùng của Đông Phương Hiểu, nàng ta biết mình không thể cầu nhiều
hơn, nàng ta chỉ muốn ở bên cạnh hắn là được rồi.
Dương Phong
lạnh lùng nhìn, mà Sở Dạ coi như tất cả đều không nghe được! Trong lòng
Đông Phương Hiểu cực kỳ nghiêm túc, mạnh mé phóng về phía kia: "Hoàng
thượng, Hoàng thượng, chàng phải trả lời ta một câu, trả lời ta một
câu..."
Dương Phong vươn tay nắm lấy nàng ta, nhưng Đông Phương
Hiểu vẫn không hề để ý nam nữ khác biệt, Dương Phong bất đắc dĩ rút
kiếm, nhưng Đông Phương Hiểu cũng không quan tâm, cổ bay thẳng đến mũi
kiếm kia như mũi tên đi ngang. Dương Phong bị quyết tuêệt này hù đến,
đành phải thu kiếm, nhìn Đông Phương Hiểu nhào tới. Đúng lúc Đông Phương Hiểu sắp bổ nhào lên người Sở Dạ, cuối cùng Sở Dạ cũng quay đầu, ánh
mắt lạnh lùng không nhiệt độ nhìn nàng ta. Khoảng cách gần khiến nàng ta bị đông lạnh tại chỗ, một bước cũng không nhúc nhích được!
Một lúc lâu nàng ta mới tìm lại được giọng nói của mình: "Hoàng... Hoàng thượng, ta..."
Trong nháy mắt, nàng ta không biết mình nên nói cái gì, một giây sau lời nói của Sở Dạ trực tiếp đánh nàng ta xuống địa ngục: "Chính phi của Húc
Vương đã ghi vào gia phả, dù là chết, ngươi cũng chỉ là người của Húc
Vương.
Cả người Đông Phương Hiểu giống như là bị sét đánh,
đợi đến lúc nàng ta hồi thân, Sở Dạ đã không thấy đâu, sau đó nàng ta
bắt đầu cười, điên cuồng cười, mà nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.
Nàng ta điên cuồng cười, cho đến khi cười mệt mỏi, nàng ta dựa vào lan
can trong mắt lộ vẻ điên cuồng: "Đây là do các ngươi bức ta, đừng có
trách ta!"