“Đông đông đông!” Mấy tiếng trống vang lên, mọi người biết cuộc thi sắp bắt đầu, nhất thời đưa mắt nhìn lên đài cao.
Đông Phương Trạch là người đọc diễn văn mở màn thay thế cho hoàng thượng,
nói khác đi chính là đi ra ngoài nói vài lời xã giao, sau đó xoay người
rời đi. Một gã thái giám đảm nhiệm là người điều khiển chương trình.
Lên trước chỉ là một số thiên kim nhà quan viên nho nhỏ, tài nghệ giống như nhau, nhiều nhất chính là đánh đàn. Bắt đầu một hai người mọi người còn có cảm giác, nhưng càng về sau, phần lớn đều buồn ngủ hết với nhau. Mộ
Dung Gấm để ly xuống, kéo Mộc Hương sắp rơi xuống đất trở lại bàn, tiếp theo đó ngồi nghe những bài hát không rõ tên!
“Boong boong
boong!” Đột nhiên tiếng tỳ bà vang lên, mọi người đều chấn động, ngẩng
đầu lên nhìn, lại thấy một cô nương áo trắng ôm một thanh sơn trà ngồi ở trên lôi đài. Tay áo nàng ta tung bay, một khúc tỳ bà phiêu dật vang
lên. Khúc ca lúc thì tình ý triền miên, lúc lại giống như chém giết trên sa trường hiển nhiên khiến cho tinh thần người nghe phấn chấn.
Một khúc này kết thúc, nàng nhẹ nhàng cúi đầu đi xuống. Nghe được lời nói
của người bên cạnh, Mộ Dung Gấm mới biết người nọ là muội muội của đại
tiểu thư Hàn gia, mặc dù không có danh tiếng như tỷ tỷ, nhưng lại có
một tay đàn tỳ bà rất tốt!
Tiếp sau đó chính là sự ra sân của ngũ đại tài nữ. Lâm Huệ Nhi giỏi về cờ, mang một bàn cờ lên, tay trái cùng
tay phải đánh cờ. Bốn bề có tám bàn cờ mô phỏng, có cung nhân đi lên
nhìn đường cờ của nàng, sau đó mô phỏng lại nước đi cho mọi người cùng
xem, khiến cho mọi người ai cũng rõ ràng. Thỉnh thoảng còn có thể nghe
thấy âm thanh sợ hãi của mọi người, mà Mộ Dung Gấm thì buồn cười lắc
đầu.
Chơi cờ, đối với quý tộc nơi này, sợ rằng phần lớn đều coi
rằng chơi cờ là một loại nghệ thuật tu thân dưỡng tính, đồng thời cũng
có thể điều chỉnh lại tâm tình. Từ xưa đã có câu ‘quân kỳ thức nhân’*,
mà Lâm Huệ Nhi mặc dù kỳ nghẹ không tệ, nhưng bước tiến của nàng ta quá
hoa lệ, lại ít đi sự bén nhọn sắc sảo trên bàn cờ. Chẳng qua chỉ là lấy
lòng mọi người mà thôi, nàng cười một tiếng, chân chính có bao nhiêu lợi hại, chỉ sợ nói suông mà thôi!
*quân kỳ thúc nhân: quan quân luôn thưởng thức phong cách của con người (???)
Nhìn những người kia một hai câu liên tiếp sợ hãi than, cũng không biết bọn
họ có hiểu hay không, cau mày làm bộ rất có học vấn, nhìn rất tức cười.
Rốt cuộc, một quân cờ đặt xuống, bàn cờ hòa. Hoàng thượng vỗ tay một tiếng, mọi người cũng phối hợp vỗ theo!
Tiểu thư Thủy gia thi nữ công. Nói ra thì rất kỳ lạ, từ xưa đến nay, trong
những cuộc thi, chỉ có cầm kỳ thi hoạn, thi từ ca phú, chưa từng có ai
đem nữ công làm một môn thi, ngược lại khiến cho người ta có cảm giác
mới mẻ.
Thủy Tố Nguyệt cũng là một đại mỹ nhân, thoạt nhìn rất
văn tĩnh, hình như cũng có chút xấu hổ. Mấy cung nhân mang một tấm vải
dài ba thước rộng một thước lên, do hai cung nhân dựng thẳng băng.
Thủy Tố Nguyệt thi lễ, sau đó lập tức có người bưng lên năm loại chỉ màu đã
được sỏ vào với mặc châm (kim). Thủy Tố Nguyệt dùng tay cầm ba cây châm lên, sau đó vung lên tấm vải. Những mặc châm kia giống như đang sống,
như có người dẫn dắt những đường kim của mình, rất nhanh trên tấm vải có thêm nhiều màu sắc.
“Oa……” Lần đầu tiên thấy tài nghệ kỳ lạ như
vậy, tất cả mọi người mở to mắt, ngày cả Sở Linh Nhi và Mộc Hương đang
ngủ cũng tỉnh lại, mở to hai mắt nhìn những hình ảnh sinh động kia.
Thủy Tố Nguyệt không ngừng chuyển động thân thể, tư thế như đang múa một vũ điệu, từng cây từng cây may vào tấm vải, thân thể tuyệt đẹp như vẽ, mà
từng mảng từng mảng long lân màu nâu cũng dần dần hiện ra. Mọi người
cũng bắt đầu hiểu màng muốn thêu cái gì, thế nhưng quả thật quá lớn mật, thật không thể tưởng tượng nổi, chưa bao giờ biết nữ công cũng có thể
thần kỳ như vậy.
“Oa! Cẩm nhi tỷ tỷ, nàng thật lợi hại! Kim chỉ
cũng có thể tự chuyển động nha?” Sở Linh Nhi hưng phấn lắc lắc cánh tay
Mộ Dung Gấm, trong mắt đều là những điều mới lạ.
Mộ Dung Gấm ngước mắt, nhìn động tác của Tủy Tố Nguyệt, hồi lâu mới nhả ra hai chữ: “Thái cực!”
Là thái cực, nhưng không phải là thái cực. Bởi vì nàng biết ở thế giới này không có ai sáng chế ra võ công tuyệt diệu như Thái Cực được, nhưng bộ
võ công này lại vô cùng giống thái cực.
“Thái cực là cái gì?”
“Một loại võ công!” Mộ Dung Gấm cũng không giải thích nhiều.
“Ha ha! Hay! Thật là hay!” Đông Phương Khải là người đầu tiên đứng lên,
luôn miệng khen ngợi. Bộ dáng kia nếu không phải ngại vẫn còn tranh tài ở phía sau, hắn trực tiếp liền thưởng Thủy Tố Nguyệt luôn rồi.
Sau một canh giờ một con cự long hoàn toàn xuất hiện ở trên tấm vải trắng,
hình thái vô cùng sống động. Mắt cự long không giận mà uy, nếu như nhìn
kỹ, cặp mắt kia không phải là Đông Phương Khải hay sao? Đông Phương Khải cực kỳ vui mừng, giơ tay lên sai người mang tấm vải đến gần, càng nhìn
kỹ càng khen không dứt.
Trương Quân ở một bên bĩu môi, không phải là thêu hoa sao? Khẳng định nàng ta lợi hại hơn nhiều!
Kêu người đi chuẩn bị án kỷ và văn chương, Trương Quân đi lên phía tước,
trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người cư nhiên chấp bút. Một tay một
bút, hai bút cùng vẽ. Ngòi bút của nàng ta lưu loát vô cùng, không hề
dừng lại. Tất cả mọi người bắt đầu tò mò, đôi tay này có thể vẽ ra loại
tranh gì?
“Hai tay vẽ tranh?” Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Sở Linh Nhi nhíu lại, làm như rất bất mãn.
Mộ Dung Gấm quay đầu: “Sao vậy?”
Sở Linh Nhi giận dữ cắn cắn môi: “Ta cho rằng chỉ có hoàng huynh mới làm
được như vậy? Ngược lại ta muốn nhìn nàng ta có thể vẽ ra cái gì!” Hiển
nhiên là bất mãn.
\
Sở Dạ biết vẽ tranh? Mộ Dung Gấm không tự chủ quay đầu nhìn lên đài cao, trùng hợp đúng lúc nhìn thấy ánh mắt
cười như không cười của Sở Dạ. Trong thoáng chốc Mộ Dung Gấm có chút
thống hận thị lực của mình quá tốt, không có việc gì sao nhìn rõ ràng
như vậy?
Mộ Dung Gấm chuyển mắt, không tự chủ bị vẻ mặt nhỏ nhắn
mệt mỏi hấp dẫn, chính là Đông Phương Nhuận. Hiển nhiên không chỉ có
chút mệt mỏi, một tay bám lấy đầu, khuôn mặt nhăn nhó, thiếu chút nũa
thì đụng xuống bàn. Mộ Dung Gấm không nhịn được mỉm cười.
Trương
Quân vẽ chính là cự lòng đằng vân đồ, so với Thủy Tố Nguyệt thì càng
thêm hung vĩ hoa lệ, cũng lấy được ủng hộ của mọi người.
Tiếp,
tiếng đàn cùng tiếng sáo đồng thời vang lên. Mọi người đồng thời chấn
động, tìm kiếm khắp nơi. Rốt cuộc phía bên tường thành thấy được bóng
dáng của các nàng. Hàn Tĩnh Ngọc vẫn như cũ toàn thân áo trắng, như
huyễn như tiên. Bàn tay cầm sáo đứng, giống như Lãnh Ngạo tiên tử xuống
phàm trần. Mà bên cạnh, một thân sắc hồng thêu mẫu đơn, áo khoác cùng
màu bằng lụa mỏng, y phục cùng lọn tóc không gió mà bay, tiếng đàn bên
tan, nghe được như kinh người. Hai người ra sân trong nháy mắt cũng đủ
giết những người trước mặt, cũng chỉ có hai người này mới đảm đương nổi
danh xưng tài nữ này.
Tiếng đàn cùng tiếng sáo bắt đầu dù to,
nhưng lại tương đối thong thả. Càng về sau, tiếng đàn càng thêm dồn dập, âm thanh boong boong như muốn đứt dây đàn. Mà tiếng đàn cũng càng thêm
cao vút, hình như hai người muốn phân cao thấp. Hai loại âm sắc này mặc
dù khác xa nhau, nhưng lại bị họ dung hợp một cách kỳ dị, khiến cho
người nghe nhiệt huyết sôi trào.
Trong khi tất cả mọi người đều
nghe màn hợp tấu tuyệt diệu của các nàng, Mộ Dung Gấm lại chuyển ánh mắt lên Hàn Tính Ngọc. Đôi mắt đen như mực như muốn nhìn thấu nàng ta, nàng luôn có cảm giác, thân phận của Hàn Tĩnh Ngọc này, tuyệt đối không chỉ
là một tiểu thư của quốc công phủ mà thôi! Bởi vì ở trong tiếng sáo vừa
rồi,nàng nghe được rõ ràng ‘cái đó’. Mặc dù chỉ nghe qua một lần, nhưng
nàng nhớ vô cùng rõ ràng.