Lễ quan lau mồ hôi leo lên : “Hàn Anh đấu với……” Liếc nhìn Đông Phương Trạch bên này, cũng không biết xưng hô như thế nào !
Nhưng Đông Phương Triệt lại nhảy lên lễ đài trước, rút trường kiếm ra đứng
chắp tay, hiên ngang mạnh mẽ, ngọc thụ lâm phong. Gương mặt hắn sương
lạnh sắc bén nhìn chằm chằm Hàn Anh :“Bổn vương đấu với Hàn nhị công
tử.”
Lễ quan lăn bò đi xuống, sắc mặt Hàn Anh hơi nặng nề : “Vương gia, xin mời !”
Dứt lời cũng không đợi Đông Phương Triệt ra tay đã ra chiêu trước, mà Đông
Phương Triệt cũng bất mãn, gần như ra tay cùng lúc. Hai người bay nhanh
tới đánh với nhau, bóng kiếm không ngừng lóe lên trong ánh tà dương, hai người đánh đến khó mà phân biệt là ai với ai. Cây quạt của Hàn Anh
được gấp lại múa như một chủy thủ, trên quạt còn giấu rất nhiều lưỡi dao tẩm độc sắc bén, mỗi một chiêu đều ẩn hiện những tia sáng xanh, kinh
người vô cùng. Nhưng những chiêu nham hiểm này không thể đánh được lên
người của Đông Phương Triệt.
Đông Phương Triệt vung trường
kiếm,kiếm khí giống như cầu vồng xẹt qua bầu trời, mỗi một kiếm là một
phần mở rộng, chiêu thức khí phách nhưng không mất đi ư nhã, giống như
người hắn vậy.
Qua mười chiêu, Hàn anh thấy mình luôn không chiếm được thượng phong, cảm thấy tức giận, mắt nheo lại, một tay ở sau lưng
âm thầm tụ chưởng, nhưng, trong nháy mắt trưởng kia sắp vung ra, Đông
Phương Triệt phi thân, xoay hai vòng trên không trung, một chân mạnh mẽ
đứng lên cổ của hắn, chân còn lại trực tiếp đá vào ngực Hàn Anh, một
cước đá bay hắn. Ngay sau đó phi thân đuổi theo, bàn tay tung ra, bốn
chưởng nhanh chóng đánh lên trên người Hàn Anh, trực tiếp làm cho hắn
trọng thương rơi xuống đất, máu tươi chảy ra từ mũi miệng của Hàn Anh,
muốn dừng cũng không dừng được !
“Khánh vương chiến thắng!”
“Khánh vương giỏi lắm !”
“Khánh vương…”
Tất cả mọi người dều hoan hô. Hàn quốc công thấy con trai thứ hai của mình
bị trọng thương, không lo lắng, ngược lại chán ghét cau mày, kêu người
khiêng hắn đi xuống, sau đó thản nhiên nhìn mọi người hoan hô, hiển
nhiên là một người vô cùng lãnh huyết!
Đông Phương Khải trầm ngâm chốc lát, nhìn sang: “Thái tử, hiện tại còn vị cuối cùng rồi!’
Đông Phương Trạch liếc mắt nhìn Mộ Dung Gấm bên cạnh, Mộ Dung Gấm chớp mắt,
khép lại áo choàng trên người, mũi chân điểm một cái, cả người bay trên
không, vững vàng rơi xuống đài cao, đối diện với Đông Phương Triệt. Nàng nhìn người đối diện, nhưng không hề lên tiếng!
Mà Đông Phương
Nhuận mới chạy về đế đô không tới một ngày ở dưới đài nghi hoặc nhìn hai người trên đài cao. Hắn cảm giác người kia có chút quen thuộc, nhưng
hắn không nhớ rõ môn hạ của thái tử có một vị mưu sĩ này?
Đông
Phương Triệt thu kiếm ở sau lưng, lạnh lùng nhìn Mộ Dung Gấm: “Rốt cuộc
các hạ là cao nhân phương nào, vì sao phải giấu đầu giấu đuôi, chẳng lẽ
là người người khác không thể nhận ra sao?”
Mộ Dung Gấm không
nói, chỉ giơ tay lên làm một động tác xin mời. Đông Phương Triệt hơi tức giận, nhưng rất nhanh khắc chế tâm tình của mình, trường kiếm run lên,
nhanh chóng đâm qua. Mộ Dung Gấm kéo dài khoảng cách, giá đựng binh khí
cách xa một trượng lại động, toàn bộ nhắm hướng Đông Phương Triệt đập
tới. Đông Phương Triệt cả kinh, nhanh chóng dừng công kích lại xoay
người tránh né. Mộ Dung Gấm nhân cơ hội này rút một cây mộc côn(gậy gỗ)
lấn người mà đến,diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn không chút khách khí đâm tới.
Đông Phương Triệt thấy vũ khí của nàng là mộc côn, có cảm giác bị khinh
thường, nhưng lại không dám khinh thường, cẩn thận ứng phó. Bất đắc dĩ
đấu pháp của hắn quân tử, mà côn pháp của Mộ Dung Gấm lại bén nhọn thấm
người, ra chiêu đều là sát chiêu, hơn nữa trực tiếp đánh vào chỗ yếu,
hắn lại không dám công kích, chỉ có thể xoay người lại buông tạy, vô
cùng nhếch nhách liên tục bại lui!
Đông Phương Trạch quan sát
cũng nheo mắt lại, nếu không phải đã biết người này là Mộ Dung Gấm, hắn
còn tưởng rằng là bị người khách biến thành. Đại tiểu thư phủ tướng quân không lạnh không nóng, tại sao lại có võ công cao cường như vậy? Thậm
chí lão tứ chỉ có thể lui về phía sau. Mặc dù hắn tra được một ít chuyện của Mộ Dung Gấm, nhưng vẫn là quá ít. Mà võ công cao cường như vậy,
cũng không phải là Mộ Dung tiểu thư không tập võ có được!
Sắc mặt Đông Phương Thực và Đông Phương Hồng đều rất khó coi. Hai người của họ
đều bị trọng thương, đoán chừng vòng kế tiếp không thể đấu tiếp được.
Hiện tại người vô địch cuối cùng sẽ ở trong trận đấu này, bọn họ là
không có phần nữa rồi. Ánh mắt mờ mịt của Đông Phương Thực rơi trên
người Đông Phương Trạch: “Thần đệ rất muốn biết được từ đâu mà hoàng
huynh tìm đến được một người tài ba như vậy, lại có thể không phân cao
thấp được với Triệt?”
Đông Phương Hồng cũng phụ họa: “Đúng vậy,
sớm muộn gì cũng phân bố, thái tử cũng không cần che giấu, nói ra cho
mọi người nghe một chút không được sao?”
Đông Phương Trạch thu
hồi nét mặt sửng sốt, khiêm tốn tao nhã cười một tiếng: “Bổn điện nói
rồi, chỉ có vào lúc cuối cùng mới có thể công bố, các ngươi gấp gáp như
vậy làm gì, tất cả đều sẽ được thấy không phải sao?”
Nhất thời
hai người không nói được câu nào, mà Đông Phương Khải lại đang say sưa
hứng thú, so với những trận đấu trước, hiển nhiên giờ phút này hai người so chiêu khiến hắn hứng thú hơn. Võ công của Đông Phương Triệt cao bao
nhiêu hắn biết rõ một hai, mặc kệ trong hoàng thất hay con cháu quý tộc, võ công của Đông Phương Triệt đủ để ngạo mạn với mọi
người.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nhưng hôm nay lại thấy được có người lại có
thể nhẹ nhàng ép Đông Phương Triệt liên tục bại lui, làm sao hắn có thể
không hứng thú đây?
Giờ phút này Đông Phương Triệt vô cùng ảo
não, lúc bắt đầu hắn còn muốn áp chế người, để khiến nàng lộ bộ mặt thật ra, nhưng hiện tại hắn chẳng những không áp chế được đối phương, còn bị dối phương ngăn chặn gắt gao. Rốt cuộc, Mộ Dung Gấm dùng trường thượng
hướng trước ngực của hắn, vô cùng thẳng thừng tuyên bố: “Ngươi thua!”
Đông Phương Triệt sững sờ, ngay sau đó thu kiếm, có chút mê hoặc nhìn người
đối diện. Âm thanh vừa rồi, giống như là hắn đã nghe qua ở đâu đó, nhưng mà bởi vì nàng nói rất nhỏ, hắn không thể phân biệt được trong tức
khắc: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Mộ Dung Gấm không trả lời hắn, chỉ chỉ bàn cát đối diện: “Hiện tại tiếp tục sao?”
Vẫn có chút quen thuộc như cũ, Đông Phương Triệt có thể xác định mình biết
người trước mắt, nhưng mà lại không nhớ ra được. Mà lúc này lễ quan muốn tuyên bố người thắng, nhưng lại ngại Mộ Dung Gấm không báo tên, nhất
thời không biết nói làm sao.
Đông Phương Triệt rất muốn biết
người đối diện là ai, không khỏi giơ tay lên muốn vén áo choàng của nàng ra, đáng tiếc Mộ Dung Gấm cực nhanh, không để cho hắn chạm tới vạt áo.
Bất đắc dĩ, Đông Phương Triệt đứng ở một bên bàn cát, chắp tay nói với
người trên đài cao: “Xin phụ hoàng ra đề. Nhi thần muốn phân cao thấp
với vị các hạ này!”
Đông Phương Khải suy nghĩ một chút: “Vậy lấy
cuộc chiến Lĩnh Nam hai mươi năm trước làm đề, bên trái là Thiên Khải,
bên phải là Sở quốc!”