Không tới nửa ngày,
tin Mộ Dung Gấm là nữ tử đoạt giải quán quân trên giáo trường truyền
khắp phố lớn ngõ nhỏ. Mộ Dung Gấm, cái tên từng không có tiếng tăm gì,
vào thời khắc này viết lên truyền kỳ!
“Rầm rầm!” Tôn gia, đã từng là thái tử phi thân phận cao quý giờ này tóc tai rối bù, nhìn như điên
khùng, quanh thân ả có gì bị đập bể cái đó, nhưng ả vẫn cảm thấy chauw
hết giận, đôi tay nắm chặt, trên mặt đều là hận ý thật sâu, là do tiện
nhân Mộ Dung Gấm, nàng hại ả mấy đi tất cả.
Hiện tại ả không có
chỗ đặt chân ở Tôn gia, thân phận thái tử phi bị phế, còn ai dám cưới?
Chờ đợi ả chỉ có hồng nhan chết già, ả không cam lòng! Hiện tại ả nhếch
nhác như thế, thê thảm như thế, nhưng Mộ Dung Gấm lại phong quang vô
hạn, vạn người khen, làm sao ả có thể can tâm?
Một bóng màu trắng không tiếng động bay vào trong phòng, vẻ mặt thản nhiên lộ ra vẻ chán
ghết: “Ngươi nhờ người mời ta tới là vì để xem bộ dạng ghê tởm này của
ngươi?”
Tôn Phỉ Phỉ hồi hồn nhìn người tới, một tia chờ mong sáng rỡ xẹt qua trong mắt: “Ngươi đã đến rồi! Ngươi sẽ giúp ta đúng không?
diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Ngươi giúp ta giết con tiện nhân Mộ Dung Gấm kia
có được hay không? Giết nàng!”
Hàn Tĩnh Ngọc cười lạnh: “Hiện tại ngươi chính là gieo gió gặt bão, không thể trách ai được. Còn nữa, ta
tốt bụng nhắc nhở ngươi, người kia là người tuyệt đối không thể trêu
chọc, nếu không ngươi chết thế nào cũng không biết đâu!’
“Chẳng
lẽ ngươi sợ?” Tôn Phỉ Phỉ cười lạnh, vẻ mặt có chút điên cuồng: “Không
phải ngươi đồng ý với ta giết nàng hay sao? Nhưng tại sao nàng còn sống? Ngay cả võ công nàng cao cường, ta không tin ngươi không giết được
nàng, tại sao ngươi không giết nàng?”
Hàn Tĩnh Ngọc nhìn thấy bộ
dạng không có thuốc chữa của ả, gây nên tâm lý cảm thấy chán ghét: “Đừng tưởng rằng nắm được một chút nhược điểm của ta trong tay àm có thể uy
hiếp ta. So với giết nàng, ta lại càng không để ý đến việc giết chết
ngươi!”
“Nếu như ta dùng một vật để trao đổi thì sao?”
_________________Tuyến phân cách_____________
“Các ngươi có nghe nói không? Hôm nay Mộ Dung tiểu thư, cũng chính là Cẩm
Hoa quận chúa, nàng khoác áo choàng vào giáo trường, đánh bại tất cả đối thủ, thậm chí ngay cả Khánh vương cũng bại dưới tay của nàng!”
“Chúng ta đã sớm biết, lúc ấy huynh đệ ta đang đứng nghiêm ở bên
trong,diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn ngươi không biết đâu, lúc ấy Mộ Dung tiểu
thư uy phong như thế nào, võ công lợi hại một chưởng liền phá cả lôi
đài!”
“Chính là như vậy, còn có a, Mộ Dung tiểu thư là nhân tài
bốn phương, khiến hoàng thượng cũng luôn mồm khen hay, cuối cùng không
để ý nàng là nữ nhi ban vị trí phó tướng quân cho nàng, quả thật là làm
cho người ta kinh ngạc!’
“Còn có còn có…”
Khách điếm hạng nhất
Đông Phương Trạch phất quạt, hơi chế nhạo nhìn người đối diện: “Trận chiến ngày hôm nay, coi như ngươi đã xưng danh!”
Mộ Dung Gấm thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chuyện hôm nay đa tạ ngươi!’
Đông Phương Trạch “bộp” một phát khép quạt lại, nửa đùa nói: “Hôm nay ta đã
hoàn toàn cột bản thân lên thuyền nàh Mộ Dung rồi, một câu tạ là xong?”
Mộ Dung Gấm nghe vậy cũng không nhìn được: “Ngươi chiếm được tiện nghi lại còn ra vẻ! Sau ngày hôm nay nhà Mộ Dung ta thuộc về trận doanh của thái tử ngươi, tổn thất một Tôn gia nhưng lại lấy được ủng hộ nhà Mộ Dung
ta, ngươi còn bị thua thiệt?”
“Ha ha!” Đông Phương Trạch hiếm khi không để ý hình tượng cười to: “Thật ra ngươi rất tinh tế, nói như vậy, thật đúng là ta được lợi, vậy ngươi có muốn đòi một chút bồi thường hay không?”
Ngược lại Mộ Dung Gấm vô cùng không khách khí, rút giấy
Tuyên Thanh đưa tới: “Phía trên này, có thể tìm được thì tìm, không tìm
được thì có chút tin tức cũng được!’
“Ngươi thật đúng là không
khách khí!” Đông Phương Trạch nhận lấy, nhìn giấy trước mặt lại không
nhịn được cau mày: “Đây là những thứ gì? Dược liệu sao?”
“Ừm! Đều là bảo vật hiếm có, sợ rằng đã là vật phẩm tuyệt thế, muốn tìm cũng rất khó!”
Đông Phương Trạch nhìn lại mấy lần, cau mày suy nghi hồi lâu, chỉ vào một vị thuốc trong đó: “Hình như cái này ta có chút ấn tượng, liên thiên chi,
đã từng nghe nói sau khi đại sư Phật môn viên tịch thăng thiên, nó đột
nhiên mọc lên ở dưới mộ ông. Vật này cực kỳ sinh động, nghe nói dấu ở
dưới Quốc tự tháp Cửu Long, nhưng ta cũng không khẳng định, chẳng qua là đã từng thấy trong một quyển sách cổ. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nhưng cho
dù ngươi muốn có được cũng rất khó khăn. Tháp Cửu Long thờ cúng và là
nơi an táng sau khi đại sư viên tịch, bên ngoài còn có trăm côn tăng
canh giữ, bên trong còn có năm vị cao tăng trăm tuổi tuyệt thế cao thủ
trấn giữ. Mặc dù võ công của ngươi cao cường nhưng khẳng định là không
cách nào đi lên!’
Mộ Dung Gấm nghe vậy tròng mắt sáng lên: “Chỉ
cần tồn tại là tốt rồi, về phần làm thế nào để vào được, cái này không
cần ngươi lo lắng!”
“Dùng xong liền ném, ta đường đường là thái tử một nước, cũng không muốn ở nơi này mất mặt với ngươi!”
“Chẳng lẽ ngươi lại hi vọng ta giống như mấy nữ nhân kia đối với ngươi, thấy ngươi liền dính chặt lấy?”
“Vậy hay là thôi! Như vậy tốt rồi!” Nói thì nói thế nhưng trong lòng…
Tốt lắm, hôm nay tới đây thôi, ngày mai muốn xuất hành, ta phải về trước chuẩn bị!”
“Chúc ngươi may mắn!’
Nhìn Mộ Dung Gấm đi xa, Đông Phương Trạch mới lấy phượng ngọc tượng trưng
cho thái tử phi từ trong tay áo ra, đây là hôm nay mẫu hậu đưa cho hắn, ý tứ không nói hắn cũng hiểu. Tôn Phỉ Phỉ bị phế, hiện tại hắn không có
thái tử phi, nếu tái hôn, không thể nghi ngờ Mộ Dung Gấm chính là lựa
chọn tốt nhất. Nữ tử hiện tạihắn có thể cưới, cũng là nữ tử duy nhất hắn cam tâm tình nguyện muốn cưới, nhưng… nàng cũng lại là nữ tử hắn không
thể cưới nhất…