Buổi chiều đến trấn,
Đường Trúc đổi xe ngựa thành kỵ mã, ba người cưỡi ngựa mà đi. Mới đầu
Đông Phương Nhuận còn lo lắng, dù sao theo suy nghĩ của hắn Mộ Dung Gấm
cũng chỉ là một cô nương yếu đuối, hơn nữa còn nhỏ hơn so với hắn. nhưng khi Mộ Dung Gấm tiêu sái xoay người lên ngựa, động tác lưu loát khiến
hắn phải vỗ tay, hiển nhiên là thường xuyên cưỡi ngựa, nhất thời không
thấy lo lắng gì.
“Ô ô ô…” Một tiếng khóc thút thí truyền đến,
nhất thời hấp dẫn sự chú ý của ba người. Ở trên đất đối diện quán rượu,
một cô nương mười lăm mười sáu tuổi ôm một thiếu niên gần mười, hai
người quần áo lam lũ, hẳn là gia đình nghèo khổ. Thiếu niên trong ngực
nữ tử kia mặt đỏ không bình thường, thoạt nhìn giống như là bị bệnh
nặng, mà trên đất còn bày mấy chữ nghiêng ngả ---- bán mình xin thuốc!
Rất nhiều người vây lại, chỉ chỉ chỏ chỏ, nói người này nhiều đáng thương
nhưng lại không ai đứng ra. Mà vận mệnh nữu tử này chỉ có thể một trong
hai trường hợp, một là bị một người phú quý đi qua mua, còn lại là bị má mì thanh lâu coi trọng. Dĩ nhiên, cũng sẽ có người tốt bụng xuất hiện
cứu nàng.
Mộ Dung Gấm quay đầu ngựa lại, lạnh nhạt dời ánh mắt đi chỗ khác: “Đi thôi!” “A!” Đông Phương Nhuận đuổi theo, con ngươi trong suốt trừng trừng: “Ngươi không phải là y tiên mà người ta vẫn nói sao?
Sao lại không ra tay cứu nàng?”
Mộ Dung Gấm ngước mắt: “Ta tại sao lại phải cứu nàng?”
Đông Phương Nhuận tức giận: “Không phải nói y tiên trạch tâm nhân hậu, hành
thiện dùng dược cứu người hay sao? Làm sao ngươi nhìn thấy tình cảnh này lại lạnh lùng như vậy? Ta xem ngươi căn bản chính là gạt người!”
Mộ Dung Gấm mặt không đổi sắc, vẻ mặt tối đi một chút: “Ngươi cho nàng một chút ngân lượng nàng có thể mang đứa bé kia đến y quán chữa bệnh, vì
sao ngươi không nghĩ tới mình là người ra tay mà lại chỉ trích ta?”
“Ta…” Đông Phương Nhuận sững sờ, hắn không hề nghĩ tới vấn đề này, khi Mộ
Dung Gấm nói xong hắn liền á khẩu không trả lời được. Đúng vậy a, hắn rõ ràng cũng có thể ra tay trợ giúp, nhưng hắn không có nghĩ đến, mà trước tiên lại chỉ trích người: “Nhưng không phải ngươi là y tiên hay sao?”
“Y tiên nên cứu mọi người sao? Nếu như những thứ này y tiên nên để ý tới,
vậy hoàng thượng để làm cái gì? Dân chúng thiên hạ này không phải là con dân của hắn sao, vì sao hắn lại không tới cứu?” Không thể không nói,
những lời này của Mộ Dung Gấm hơi quá khích, thật ra chỉ vì nói để cho
Đông Phương Nhuận nghe. Đối với nàng mà nói, những người này như thế nào căn bản cũng không có quan hệ gì với nàng.
Đông Phương Nhuận
hoàn toàn câm, bị Mộ Dung Gấm nói như vậy, nhưng… Hắn nhìn nữ tử khóc
thảm như vậy còn có đứa bé hôm mê bất tỉnh trong ngực nàng ta có chút
không đành lòng: “Coi như là ta cầu xin ngươi, trở về ta trả cho ngươi
tiền xem bệnh, như vậy được rồi chứ?”
Mộ Dung Gấm cười khẽ, ánh
mắt lạnh lẽo dò xét cẩn thận Đông Phương Nhuận, xuyên qua khuôn mặt
trắng noãn đáng yêu, trực tiếp nhìn thẳng vào ánh mắt trong suốt mà quật cường kia. Đôi mắt sạch sẽ mà sáng ngời, không giống như xuất thân từ
trong hoàng cung đầy đen tối vẩn đục kia. Tấm lòng của hắn khiến cho
nàng có cảm giác bị thiêu cháy, hoàng thất làm sao có thể sinh ta được
một đóa hoa tuyệt thế như vậy? Mặc dù Sở Linh Nhi cũng được tính là đóa
hoa tuyệt thế rồi, nhưng so với Đông Phương Nhuận. hiển nhiên nàng cũng
hiểu được đạo lý đối nhân xử thế hơn.
Mộ Dung Gấm vẫn nhìn hắn,
biết Đông Phương Nhuận khẩn trương đến mức mặt đỏ lên giống như rỉ máu,
Mộ Dung Gấm mới khẽ gọi: “Đường Trúc!”
Đường Trúc gật đầu một
cái, từ trong bao quần áo lấy ra hai lọ thuốc, phi thân nhảy tới trước
mặt hai người kia, đổ ra mấy viên thuốc, dặn dò đôi câu, không nhìn nữ
tử kia thiên tân vạn tạ, trực tiếp trở lại bên người Mộ Dung Gấm, đồng
thời giục ngựa, hai người rời đi. Đông Phương Nhuận rốt cuộc cũng hồi
hồn, giục ngựa đuổi theo: “A… Chờ ta một chút!”
Trong rừng cậy,
cây cối cao thẳng chia thành hai hàng hai bên đường đi, lá cây dày đặc
che đi mất bầu trời, chỉ có một vài tia sáng mặt trời len lỏi thấy bóng
dáng, gió mát phất phơ thổi mang theo sự lạnh lẽo, lá cây khẽ động,
trong không khí bất giác nhiễm lên sự tiêu điều.
Mộ Dung Gấm
thắng ngựa, Đường Trúc cũng cảnh giác, ngay cả Đông Phương Nhuận cũng
nhận ra có cái gì không đúng rút bội kiếm ra giục ngựa đến bên phải Mộ
Dung Gấm,tư thái bảo vệ. Mộ Dung Gấm thấy vậy không nhịn được khẽ nhíu
mày, sau đó nhàn nhạt cười lên.
Vẫn làn gió ấy thổi qua, bảy nữ
tử áo trắng từ trên trời rơi xuống, giống như tiên tử hạ phàm, đẹp không sao tả xiết. Dĩ nhiên, trước tiên cần phải bỏ qua bảo kiếm sáng loáng
trong tay cùng một thân sát ý của các nàng.
“Lại là nữ?” Đông
Phương Nhuận hiển nhiên sững sờ, sát khí của những sát thủ này so sánh
với mấy người buổi sáng kia hiển nhiên nồng đậm hơn nhiều, rõ ràng võ
công cao hơn. CHỉ là không ngờ sát thủ lại là một đám nữ nhân.
“Nữ nhân thì như thế nào?”
Thấy Mộ Dung Gấm mỉm cười, sau lưng Đông Phương Nhuận một mảng lạnh lẽo,
nhất thời cười gượng: “Không có, … Khụ khụ, chỉ là ngoài ý muốn mà
thôi!” Hắn cũng không quên buối sáng hôm nay Đường Trúc một người chém
giết nhiều sát thủ như vậy, trình độ bưu hãn như vậy hắn theo không kịp.
Mộ Dung Gấm dời ánh mắt sang chỗ khác, nhìn về những nữ tử đứng yên trên
nhánh cây kia. Không biết từ nơi nào lấy ra một mặt nạ kim ngân tinh
khiết bỏ túi, mặt nạ này lớn chừng quả trứng gà, nhưng mấy nữ tử kia
nhìn thấy mặt liền biến sắc. Một khắc sau Mộ Dung Gấm nâng tay lên vung
mặt nạ qua, âm thanh quạnh quẽ mang theo ngạo nghễ: “Trở về nói cho nàng biết, tốt nhất là không nên nhúng tay vào chuyện của ta, tin tương nàng cũng không hi vọng ta tới thăm viếng!”
Bảy nữ tử nhìn nhau, cuối cùng tất cả đồng thời thu kiếm, chắp tay với Mộ Dung Gấm rồi bay đi.
Nhìn màn cuối cùng này, Đông Phương Nhuận thấy phải liền bị mê hoặc, sợ
hãi nhưng mang theo nghi ngờ, trong thần thái còn có sự cung kính. Hắn
thế nào cũng không nghĩ ra Mộ Dung Gấm làm thế nào khiến cho các nàng lộ ra vẻ mặt như thế.
Phủ Hàn quốc công
Hàn Tĩnh Ngọc cầm
khối mặt nạ kia, vẻ mặt băng sơn giờ phút này được thay bằng vẻ cực kỳ
phức tạp, giận cũng không được, hỉ cũng không xong. Muốn cười, tuy nhiên mơ hồ có cảm xúc hận thù ở bên trong. Cuối cùng nàng ta cười lên:
“Không ngờ đánh bậy đánh bạ lại biết thân phận của ngươi, ngươi mê hoặc
mọi người thiên hạ, chỉ là… Nếu bị ta biết rồi, có phải nợ cũ trước đây
nên tính toán cho xong không?” Nói xong lời cuối cùng Hàn Tĩnh Ngọc cơ
hồ cắn răng nghiến lợi.
Hồi lâu nàng ta lại khôi phục vẻ mặt lạnh lẽo băng sơn, gọi một thị nữ đến, hủy bỏ nhiệm vụ ám sát Mộ Dung Gấm.
Về phần Tôn Phỉ Phỉ nàng cũng chẳng muốn đi giải thích, nàng đồng ý ra
tay cũng bởi vì Tôn Phỉ Phỉ đã từng phá vỡ được thân phận của nàng. Mặc
dù không muốn thừa nhận, nhưng so với thân phận bại lộ, thật ra thì nàng càng không muốn chọc giận Mộ Dung Gấm, người ma quỷ kia…