Thiên Kim Trở Về

Chương 234: Chương 234: Anh thì tính là cái gì?




Trong phòng đặt sẵn.

Phùng Tước đặt bát bò hầm củ cải trắng tới trước mặt Cố Trường Khanh:

– Tiểu Tam nói, thịt bò hầm ở đây ăn rất ngon, em thử xem có thích không.

Cố Trường Khanh lấy thìa khuấy mấy lượt, hơi nóng bốc lên tản ra hương thơm của thịt bò hầm và củ cải, trong sương mù lượn lờ, nụ cười của anh thật dịu dàng.

Dưới sự thúc giục của anh, Cố Trường Khanh ăn một miếng, miệng đắng ngắt chẳng rõ là vị gì.

– Ăn ngon chứ?

Phùng Tước nhìn cô đầy chờ mong.

– Ngon lắm! Cố Trường Khanh gật đầu

Phùng Tước mỉm cười, đôi mắt đen láy sáng bừng lên:

– Ăn ngon là được rồi, bằng không xem anh xử lý Tiểu Tam thế nào!

Nói xong, anh thấy tóc bên trái cô rũ xuống che đi gương mặt cô khiến cô ăn rất bất tiện, anh vươn tay cẩn thận vuốt tóc cô ra sau mang tai.

Tóc cô mềm mại lướt qua lòng bàn tay anh khiến anh ngứa ngáy đến tận đáy lòng, anh không nhịn được lại vuốt vuốt tóc cô, sau đó vươn người qua hôn lên thái dương cô. Trong lòng là ngàn vạn nhu tình.

Cố Trường Khanh cảm nhận được sự dịu dàng của anh, lòng chua xót, cô ngẩng đầu lên nhìn anh một cái.

Phùng Tước tiếp xúc với ánh mắt của cô, mỉm cười, anh nhìn cô thật triền miên, trong nháy mắt này, Cố Trường Khanh dường như muốn thay đổi quyết định.

Nhưng nghĩ đến những điều anh đã hi sinh vì cô, nghĩ đến những áp lực của anh, nghĩ đến cô không thể ngừng việc báo thù, nghĩ đến vì việc báo thù này mà sẽ tạo thành những mâu thuẫn sâu sắc hơn, nghĩ đến lời mẹ anh nói vĩnh viễn không thể chấp nhận cô, thậm chí nghĩ đến vận mệnh của cô sắp tới.

Cô còn có tư cách gì để nói kiên trì với anh? Giữa báo thù và anh, cô chưa bao giờ lựa chọn anh, chẳng lẽ cô thực sự muốn không tim không phổi nhìn anh vất vả chịu đựng tất cả áp lực?

Tình yêu cần trả giá và hi sinh quá nhiều sẽ không thể kéo dài, nếu cô không thể vì anh mà bỏ qua việc báo thù thì cũng chỉ đành buông tay. Cho dù cô ích kỉ nắm giữ thì chẳng lẽ sẽ có kết thúc tốt đẹp sao?

Giữa hai người căn bản không có điểm cân bằng, tất cả đều là bọn họ tự tình nguyện, tự lừa mình dối người, Cố Trường Khanh cố nén sự xót xa trong lòng, giả bộ như không có chuyện gì, cười nói:

– Phùng Tước, thời gian này nhất định vì chuyện của em mà khiến gia đình anh chịu nhiều ảnh hưởng, hôm nào đưa em đến nhà thăm ông bà và cô chú đi!

Cô nhìn anh, cười thật tự nhiên.

Phùng Tước đang gắp đồ ăn cho Cố Trường Khanh, nghe vậy tay thoáng khựng lại.

Gần đây, trong nhà bất kể là mẹ hay cha đều không có ấn tượng tốt với Trường Khanh, lúc này tùy tiện tới nhà chỉ sợ sẽ thành cả hai bên đều không vui. Anh không thể chỉ trích cha mẹ mình nhưng cũng không muốn Trường Khanh phải chịu khổ sở đau lòng vì cha mẹ. Chờ chuyện này dần bình ổn lại, anh lại thuyết phục cha mẹ rồi để hai bên gặp gỡ thì có lẽ sẽ tốt hơn.

Anh nghĩ nghĩ, cố gắng dùng khẩu khí bình tĩnh, tự nhiên nhất mà nói:

– Gần đây cha mẹ anh đều rất bận, gần như đến khuya mới về nhà, thời gian…

Đương nhiên anh không muốn để cô biết cha mẹ mình rất bất mãn với cô, đổi lại là bình thường, Cố Trường Khanh nghe xong lời này có thể hiểu được ý trong lời nói của anh, cảm nhận được nỗi khó xử của anh, sẽ không tiếp tục đề tài này nữa. Nhưng hôm nay Cố Trường Khanh có mục đích khác, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.

– Vậy cuối tuần? Cha mẹ anh dù có bận thì cuối tuần cũng có thời gian rảnh chứ!

Cố Trường Khanh nhìn anh.

– Cuối tuần…

Nhất thời Phùng Tước không biết nên nói gì, vẻ mặt khó xử.

Cố Trường Khanh buông đũa, ngừng cười:

– Phùng Tước, nói thật cho em biết, có phải vì chuyện xảy ra gần đây nên cha mẹ anh rất phản cảm với em?

Phùng Tước cầm tay cô, dịu dàng nói:

– Trường Khanh, bọn họ chỉ là nhất thời không thể hiểu, chờ qua một thời gian nữa, chuyện nhạt đi thì chúng ta sẽ được cha mẹ thông cảm, em đừng lo lắng.

Cố Trường Khanh giận dữ:

– Phùng Tước, em không hiểu, vì sao không thể thông cảm, không thể hiểu? Rõ ràng bọn họ biết chuyện xảy ra với em, chẳng lẽ em báo thù là sai? Em cũng chẳng làm oan uổng bọn họ, những gì em phanh phui đều là sự thật, điều này thì có gì mà không thể hiểu? Ngay cả gặp em cũng không muốn?

Giọng nói cô có chút vội vàng như thể chịu nỗi uất ức lớn.

Phùng Tước tới gần một chút, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, an ủi:

– Không, không ai có thể nói em sai. Chỉ là bọn họ đều là người sĩ diện…

Nghe đến đó, Cố Trường Khanh ngẩng phắt lên, đẩy anh ra:

– Ý của anh là, em khiến gia đình anh mất mặt sao? Em đã cắt đứt quan hệ cha con với Khổng Khánh Tường! Em đã cố gắng hết sức, em còn có thể làm gì? Chẳng lẽ vì lấy anh mà ngay cả mối thù sâu như biển đó em cũng phải buông tay sao?

Phùng Tước nhìn Cố Trường Khanh tức giận trước mắt, có chút ngẩn ngơ:

– Trường Khanh, hôm nay em làm sao vậy? Vì sao bỗng nhiên nói ra những lời này? Không ai bắt em không được báo thù nhưng phản ứng của cha mẹ anh chẳng lẽ là quá đáng, là khó hiểu sao? Cho dù em không chấp nhận Khổng Khánh Tường là cha thì trong mắt người khác ông ta mãi mãi vẫn là cha em, ông ta làm ra chuyện như thế ai có thể chấp nhận? Người như vậy là thông gia với bọn họ, đương nhiên bọn họ khó có thể chấp nhận. Trường Khanh, trước giờ em vẫn là người thấu tình đạt lý, hôm nay làm sao vậy?

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Phùng Tước, tim Cố Trường Khanh bỗng nhiên thắt lại, cho dù chia tay, cô vẫn muốn giữ lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng anh, để rồi thời gian qua đi, khi anh nhớ về cô, lòng sẽ có chút cảm giác ngọt ngào, ấm áp.

Nhưng cô biết, nếu chỉ nói lời chia tay như lúc trước, nhất định Phùng Tước sẽ không buông tay, phải để anh thất vọng với mình, không muốn tiếp tục nữa, nếu không hai người sẽ chỉ mãi mãi dây dưa, đau khổ không thể chịu nổi.

Mẹ anh ấy có một câu nói rất đúng: Dứt khoát rõ ràng còn tốt hơn dây dưa lằng nhằng nhiều!

Nghĩ vậy, Cố Trường Khanh lại hạ quyết tâm, cô đứng lên nhìn anh như thể rất tức giận:

– Sao em lại thế? Ý của anh là, đều là em khư khư cố chấp báo thù tạo thành sai lầm sao? Anh công bằng một chút đi, lúc trước em đã nói rõ với anh rồi, em sẽ không thể bỏ qua việc báo thù, là anh nói em muốn làm gì thì cứ làm nhưng bây giờ anh còn nói phản ứng của cha mẹ anh cũng là điều dễ hiểu, như vậy chính là anh đang trách em, muốn em thấu tình đạt lý, anh cũng phải phân rõ phải trái mới được.

Phùng Tước cảm thấy bực bội, ở nhà phải chịu sự lạnh lùng của mẹ, nghĩ ra ngoài có thể cùng Trường Khanh vui vẻ bên nhau nhưng không ngờ vẫn phải chịu đựng sự trách móc của cô. Nhưng nhớ tới mọi thứ cô phải chịu đựng, nhớ tới cô cũng khó chịu vì không được cha mẹ chấp thuận, nhớ tới bao cực khổ của cô, anh vẫn có thể hiểu nỗi muộn phiền trong lòng cô.

Anh đứng lên, tay giữ lấy bả vai cô, vẫn trấn an như cũ:

– Trường Khanh, anh không có ý trách em, chỉ là có một số việc không thể nóng vội, phải từ từ mới được. Em phải tin, chỉ cần chúng ta không buông tay, kiên trì tiếp tục thì nhất định sẽ được bọn họ thấu hiểu…

Anh nhìn cô, hai mắt đen láy sâu thẳm, Cố Trường Khanh có thể cảm nhận được sự khó xử và đau đớn của anh, từ trước đến giờ, thứ cô mang lại cho anh chỉ là sự nặng nề…

Cô nghiến răng, đẩy anh ra:

– Kiên trì? Không buông tay? Phùng Tước, anh bảo em kiên trì thế nào? Sao có thể không buông tay? Giờ nhà anh đến cửa cũng không cho em vào, chẳng lẽ muốn em giống nàng dâu ở thời cổ đại quỳ gối trước cổng nhà sao? Chẳng lẽ đây là kết quả khi ở bên anh?

Mặt Phùng Tước tái mét, quát:

– Trường Khanh, em biết em đang nói gì không? Sao em có thể nói ra những lời này!

Nhìn thần sắc khó tin của anh, lòng Cố Trường Khanh đau như cắt nhưng vẫn không buông tha, càn quấy:

– Vậy anh muốn em phải nói thế nào? Phùng Tước, cho đến giờ em vẫn không nói lại anh, cũng chẳng cầu xin gì anh, vì sao giờ lại thành như thể không có anh em không thể lấy ai, đánh chết không buông, anh luôn nói chỉ cần kiên trì thì sẽ thành công, vậy nếu cha mẹ anh mãi mãi không chịu chấp nhận em thì sao? Chẳng lẽ tiếp tục bắt em đánh chết không buông? Trong mắt mọi người em thấp kém thế sao? Cho rằng là quan lớn thì giỏi lắm sao?

Bốp!

Cố Trường Khanh chỉ càm thấy má trái đau đớn, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của Phùng Tước! Cô chưa bao giờ thấy anh nhìn mình như vậy, Cố Trường Khanh bưng mặt, cúi đầu, lòng như bị cái gì đó vét sạch.

Phùng Tước dần bình tĩnh trở lại, lúc này mới ý thức được mình đã làm gì, thời gian này anh vẫn phải chịu áp lực nặng nề, tinh thần vốn bị đè ép, chính là vì gặp gỡ cô nên anh mới cố gắng lấy lại tinh thần, nay nghe xong những lời này của cô, nhất thời mới không quản được cảm xúc của mình. Anh vừa hối hận vừa đau đớn, vội tiến lên vuốt má Cố Trường Khanh:

– Trường Khanh, xin lỗi… anh nhất thời xúc động, anh không cố ý…

Sắc mặt Cố Trường Khanh tái mét, lùi liền ba bước, tránh khỏi tay anh:

– Chung quy, giữa cha mẹ anh và em, cha mẹ anh quan trọng hơn… Chẳng qua em nói đôi câu bực tức thì anh đã đánh em!

Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hiện rõ sự khinh thường:

– Phùng Tước, đây là tình yêu của anh đối với em?

Sắc mặt Phùng Tước càng tái, vẻ mặt đau đớn, sao cô có thể nói ra những lời này? Vì ở bên cô, anh đã cố gắng hết sức, không phải anh không biết những lời châm chọc của mọi người, không phải anh không biết người nhà anh phải chịu những lời bàn tán của người khác, nhưng bởi vì anh muốn ở bên cô nên đều nhẫn nhịn, nhưng sao cô có thể hoài nghi anh.

Không, đây không phải là Cố Trường Khanh mà anh biết.

– Trường Khanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhất định là xảy ra chuyện gì đó nên em mới nói những lời này, là có ai nói gì sao?

Phùng Tước tiến lên, vội ôm lấy cô, mặc kệ cô giãy dụa thế nào cũng quyết không buông tay.

– Trường Khanh, anh biết em phải chịu rất nhiều áp lực, anh cũng vậy thôi. Chẳng phải chúng ta đã nói, mặc kệ xảy ra cái gì, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn chúng ta cũng đều kiên trì sao?

Cố Trường Khanh hoàn toàn có thể cảm nhận được nỗi đau của anh, vòng ôm của anh vẫn ấm áp như cũ, cô muốn cả đời dựa vào vòm ngực này, hưởng thụ sự dịu dàng của anh.

Nhưng nếu anh phải sống áp lực như vậy, cho dù hai người ở bên nhau thì có ý nghĩa gi? Đến lúc đó, cô có thể thoải mái dựa vào vòng tay này sao?

Cố Trường Khanh nhẹ giọng nói:

– Nhưng em khó chịu, ở công ty em phải đối phó với rất nhiều chuyện, bên anh lại chẳng dễ dàng gì, em quả thực không thở nổi, ở trong lòng anh em vốn không phải là quan trọng nhất, em không cần tình cảm như vậy. Cha mẹ anh không chấp nhận em cũng được, nếu trong lòng anh, cha mẹ anh quan trọng đến vậy thì anh thuận theo cha mẹ anh đi…

Cố Trường Khanh hít sâu một hơi, nghiến răng nói:

– Chúng ta… chúng ta chia tay!

Giọng nói không kìm được mà run run.

Cả người Phùng Tước cứng đờ, tim như ngừng đập, anh chậm rãi đẩy cô ra rồi cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt cứng nhắc, tái mét.

– Trường Khanh…

Giọng nói của anh có chút khàn khàn, nhìn anh như bỗng bị hút sạch linh hồn vậy, người dại ra, trống rỗng.

– Vậy trong lòng em, anh có vị trí gì? Trong lòng em, chẳng lẽ không phải báo thù là quan trọng nhất? So với thù hận, anh thì tính là cái gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.