Thiên Kim Trở Về

Chương 5: Chương 5: Cha




Biệt thự nhà họ Cố tọa lạc ở một nơi thanh tĩnh trong thành phố B, khi ông ngoại cô là Cố Kiến Quốc mua ngôi nhà này là vì thích sự u tĩnh của nơi đây. Sau đó lại theo sở thích của mình mà tu bổ lại căn biệt thự này, đem kiến trúc hiện đại pha trộn với phong cách thời Minh Thanh một cách khéo léo khiến biệt thự có hương vị rất đặc biệt.

Ở đây chứa rất nhiều đồ cổ của ông, từ lớn như giường gỗ lim trong phòng Cố Trường Khanh cho đến bình hoa, tẩu thuốc, cái nào cũng có giá trị xa xỉ. Nhưng cứ hai năm lại thay đổi hệ thống an ninh, luôn dùng những sản phẩm tốt nhất, an toàn nhất nên không sợ bị trộm cướp đến thăm.

Còn vú Dung là người hầu trong nhà họ Cố từ rất nhiều năm, từ khi nhà họ Cố mới phát triển. Bà đã thấy nhà họ Cố dần phát triển, Cố Linh Lung kết hôn, sinh ra Cố Trường Khanh, Cố Kiến Quốc và Cố Linh Lung lần lượt qua đời và bây giờ, Khổng Khánh Tường muốn lấy vợ mới về.

Vú Dung làm việc ở đây hai mươi mấy năm, mọi người trong nhà họ Cố đều đối xử với bà như người nhà vậy, bà cũng có tình cảm sâu đậm với mọi người. Vốn là đã về hưu nhưng vì Cố Linh Lung qua đời, biết Cố Trường Khanh đau lòng nên đặc biệt đến đây để bầu bạn với cô.

Vú Dung bôi thuốc cho Cố Trường Khanh, lại dặn dò cô nghỉ ngơi rồi tắt đèn, ra khỏi phòng.

Đợi vú Dung đi rồi, Cố Trường Khanh bật đèn hoa sen bên tường, ánh đèn mờ ảo từ từ chiếu sáng căn phòng.

Cố Trường Khanh xuống giường, đến trước di ảnh của mẹ. Đầu tiên là thắp hương cho bà rồi lẳng lặng nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của mẹ, lòng cảm thấy xót xa.

Vì sao ông trời không cho cô sống lại trước khi mẹ qua đời? Như vậy cô nhất định sẽ nghĩ mọi cách để gian kế của Khưu Uyển Di không thể thực hiện được, nhất định mẹ sẽ vẫn còn sống! Lúc đó, bác sĩ đã nói có đến 60% hi vọng, nếu không vì Khưu Uyển Di và Khổng Khánh Tường thì nhất định mẹ vẫn có thể sống.

Vừa nghĩ đến đó, lòng Cố Trường Khanh lại dâng lên sự hận thù không thể kiềm chế.

Cô nên trừng phạt bọn họ thế nào đây?

Khưu Uyển Di và Khổng Khánh Tường hợp mưu làm mẹ tức chết, cô cũng không có chứng cứ gì, theo pháp luật mà nói thì cũng không thể đối phó với bọn họ được. Cô mới chỉ 14 tuổi, cho dù mẹ để lại cho cô 15% cổ phần của Cố thị nhưng vì cô còn chưa trưởng thành, 15% cổ phần này vẫn còn ở trong tay cha. Hơn nữa năm trước cha đã dỗ cô kí vào giấy ủy quyền, theo đó thì phải đến khi cô 25 tuổi mới có thể cầm lại số cổ phần này, tiền hoa hồng trước năm 25 tuổi cũng ở trong tay cha, cô không có quyền gì cả. Giờ mọi chi phí sinh hoạt của cô đều lấy từ cha.

Khi kí giấy ủy quyền cô toàn tâm toàn ý tin tưởng cha, không hề nghi ngờ. Trên đời này, nếu ngay cả người thân của mình còn không thể tin thì có thể tin ai đây?

Nhưng thực tế đã nói cho cô, suy nghĩ đó của cô thực sự quá nực cười!

Mẹ cô và cả chính cô nữa, cái gọi là toàn tâm toàn ý tín nhiệm, chỉ đổi lấy kết cục chết chóc!

Giờ sự thật chính là, Khổng Khánh Tường có trong tay 35% cổ phần của mẹ và 15% cổ phần của mình, là đại cổ đông của Cố thị, có quyền tuyệt đối trong tập đoàn. Mà cô, tuy rằng là huyết mạch duy nhất của Cố gia nhưng bất kể ở Cố thị hay ở biệt thự này đều không được làm chủ, phải nhìn sắc mặt Khổng Khánh Tường mà sống.

Như vậy cô có cái gì để trừng phạt bọn họ?

Bỏ nhà ra đi? Tự mình kiếm sống, nhắm mắt làm ngơ? Sau đó nhìn bọn họ hại chết mẹ rồi, thoải mái hưởng thụ tài sản nhà họ cố? Sống cuộc sống phong lưu?

Cô không làm được! Cho dù có chết thêm lần nữa cô cũng không làm được!

Kẻ thù ngay trước mắt lại chẳng thể làm gì được bọn họ! Cảm giác bất đắc dĩ này khiến lòng cô nôn nóng, cô quỳ rạp xuống nền đất, cắn chặt môi dưới, dùng hết sức mới ngăn cho mình khỏi hét lên.

Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, Cố Trường Khanh, từ từ rồi sẽ được, từ từ rồi sẽ được, sẽ nghĩ ra được cách thôi!

Cô không ngừng tự nói với mình.

Trong miệng trào ra mùi máu tươi, máu tươi kích thích cô dần bình tĩnh lại.

Tuy rằng không thể giết chết bọn họ ngay lập tức nhưng giờ, có một số việc cô có thể làm…

Cô ngẩng đầu, hai mắt tỏa sáng trong màn đêm.

Khưu Uyển Di, mày hại chết mẹ tao, chẳng qua là muốn gả vào đây hưởng phúc! Hưởng thụ tài phú mẹ tao để lại! Sao tao phải để cho mày được toại nguyện! Mày muốn vào…

Nằm mơ!

Sáng sớm hôm sau, Cố Trường Khanh tỉnh dậy, chuẩn bị một lúc, cô nhìn gương mặt non nớt trong gương mà cảm thấy là lạ. Mím chặt môi, gương mặt non nớt trong giương có một vẻ bình tĩnh không đúng tuổi. Cô nhìn mình nói: “Cố lên, Cố Trường Khanh, địch sáng ta tối, mình nhất định làm được!”

Cô lấy ra bộ váy liền màu trắng, sau đó ra khỏi phòng, đi xuống chiếc cầu thang gỗ chạm trổ tinh xảo.

Cô vô cùng nhớ nhung biệt thự Cố gia trong kí ức, đây là nơi cô đã lớn lên.

Trong phòng khách, mọi đồ đạc đều làm từ gỗ lim tốt nhất, lại bài trí theo phong cách hiện đại. Bức tường phía Bắc treo một bức tranh thủy mặc lớn vẽ lại giang sơn cẩm tú, khí thế vô cùng. Một góc phòng có một chiếc bình hoa cao bằng nửa người, đó là đồ gốm sứ thời Thanh. Trần nhà là một chiếc đèn quý làm từ vàng và ngọc lưu ly theo phong cách hoàng gia. Chiếc đèn này là ông ngoại đã mời thợ chế tác từ Italy, mô phỏng theo kiểu dáng hoàng gia. Lúc đó chiếc đèn này đã tốn mất 500 vạn, phỉ thúy, minh châu để tạo nên nó đều là loại thượng hạng, có thể nói là vô cùng xa xỉ. Khi bật lên, chiếc đèn sẽ tỏa ra ánh sáng chói mắt, cả phòng khách như chìm trong ánh sáng ngọc ngà.

Khi còn sống mẹ thích nhất là chiếc đèn này, mỗi lần bật đèn, bà đều ôm cô vào lòng cười nói:

– Trường Khanh, nơi này có giống lâu đài không? Trường Khanh của mẹ chính là công chúa, mẹ muốn Trường Khanh của mẹ là công chúa hạnh phúc nhất trên đời…

Lòng Cố Trường Khanh xót xa, cô thu hồi ánh mắt, lúc này, một người giúp việc mặc đồng phục đi tới, cung kính nói:

– Tiểu thư, lão gia đang chờ cô trong nhà ăn.

Lúc trước, lão gia là Cố Kiến Quốc, Khổng Khánh Tường chỉ là cô gia (từ cổ dùng để gọi con rể) nhưng sau khi Cố Kiến Quốc, Cố Linh Lung lần lượt qua đời, Khổng Khánh Tường từ cô gia trở thành lão gia.

Cố Trường Khanh quay đầu nhìn về phía nhà ăn, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh

Khổng Khánh Tường từ một sinh viên nghèo rớt mồng tơi trở thành người đứng đầu một tập đoàn lớn trị giá vài tỷ, trở thành lão gia của biệt thự họ Cố, cũng khó trách ông coi trọng danh dự và địa vị của mình như vậy, đến con đẻ cũng không dám nhận!

Cố Trường Khanh đi qua phòng khách, bước qua hành lang dài treo mấy bức tranh thủy mặc của danh họa, đi vào nhà ăn.

Khổng Khánh Tường tay cầm báo ngồi bên bàn tròn bạch ngọc, trên bàn là những món đồ ăn sáng tinh mỹ, khói tỏa nghi ngút, tản ra hương thơm mê hoặc.

Nghe tiếng động, Khổng Khánh Tường buông tờ báo trong tay, để lộ ra khuôn mặt anh tuấn.

Nhìn khuôn mặt ông, Cố Trường Khanh đột nhiên cảm thấy căng thẳng, tay vội nắm chặt váy.

Khổng Khánh Tường nhìn cô cười cười, khóe mắt hiện ra nếp nhăn nhưng lại tăng thêm sức quyến rũ của ông:

– Hôm nay dậy sớm thế sao?

Cố Trường Khanh nhìn ông, lòng như sóng cuộn, cô hận không thể đổ bát cháo nóng rát kia vào khuôn mặt dối trá của ông ta nhưng lý trí nói cho cô, không thể làm như vậy, không thể làm gì cả…

Cô chậm rãi buông tay, hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói:

– Chào buổi sáng…

Chữ “cha” cố thế nào cũng không nói nên lời.

Cũng may Khổng Khánh Tường không để ý tới, ông chỉ vào vị trí bên cạnh nói:

– Ngồi đi, ăn sáng rồi bảo lái xe đưa con đến trường.

Lúc này Cố Trường Khanh mới nhớ, mình vẫn còn đang học cấp 2.

Cô ngồi đối diện Khổng Khánh Tường, giờ cô thực sự không thể nào ngồi cạnh ông ta, cô sợ mình sẽ không khống chế nổi.

Khổng Khánh Tường có hơi bất ngờ, lại ngẩng đầu nhìn con gái, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh dị thường của cô, lòng bỗng dâng lên một cảm giác khác lạ, rất khó nói rõ, tựa như con gái đã biến thành một người khác.

Khổng Khánh Tường lắc đầu, tự trách mình đa tâm. Ông nhìn người hầu đang múc cháo yến cho Cố Trường Khanh, nhìn cô im lặng ăn, mình cũng buông báo, bắt đầu ăn sáng.

Ăn được hai miếng, ông ngẩng đầu nhìn Cố Trường Khanh, như là tiện miệng nói:

– Tối nay sẽ có khách đến nhà ăn cơm!

Cố Trường Khanh ngước mắt lên nhìn:

– Khách gì?

Khổng Khánh Tường cảm thấy ánh mắt của con gái có chút sắc bén, vốn là chuyện đơn giản nhưng lại khiến ông cảm thấy khó nói, điều này khiến ông có chút buồn bực

Giờ ông còn cần nhìn sắc mặt ai?

Ông đứng lên, cầm lấy khăn tay người hầu đưa mà xoa miệng, lại để người hầu giúp đỡ mặc áo vest hàng hiệu, thản nhiên nói với Cố Trường Khanh:

– Đến lúc đó con sẽ biết!

Nói xong, cũng không nhìn cô mà bước luôn ra ngoài.

Cố Trường Khanh nhìn bóng dáng cao ráo, tiêu sái của ông, lạnh lùng mỉm cười.

Còn có thể là ai? Chẳng phải là hai mẹ con Khổng Ngọc Phân và Khưu Uyển Di sao?

Đã bắt đầu bước dần từng bước rồi đây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.