Thiên Kim Trở Về

Chương 167: Chương 167: Có cần không?




Cố Trường Khanh quay đầu lại, thấy cách đó không xa có một người con trai cao lớn tuấn tú đang đi về phía cô.

Âu phục đen vây lấy dáng người như người mẫu, làn da nâu đồng, khuôn mặt anh tuấn, rất phong độ, cao nhã.

Chính là Hoàng Thao.

Tốt xấu gì Hoàng Thao cũng là cổ đông của công ty, ở đây, Cố Trường Khanh đương nhiên không thể làm anh ta mất mặt. Cô gật đầu với Hoàng Thao xem như chào hỏi rồi xoay người rời đi.

Hoàng Thao bước lên ngăn cản đường đi của cô:

– Cô sợ tôi như vậy, vừa thấy tôi là đã định đi?

– Tôi bận nhiều chuyện, thứ không thể đón tiếp.

Cố Trường Khanh lạnh lùng đáp.

Hoàng Thao cười nói:

– Xem ra tôi xuất hiện không đúng lúc, bao nhiêu lửa giận của cô đều trút hết lên đầu tôi.

Cố Trường Khanh nhìn anh ta một cái, cũng hiểu cơn giận của mình rất vô lý.

Hoàng Thao khoanh tay trước ngực, nhìn về phòng lưu trữ tài liệu:

– Thế nào, đến đây tìm tài liệu làm kế hoạch?

Anh lại quay đầu nhìn cô, cười cười:

– Xem ra cũng không thuận lợi, cô không lấy được thứ cô muốn, có người lợi dụng chức quyền đè ép cô?

Cố Trường Khanh tức giận nói:

– Anh muốn tôi khen anh thông minh sao?

Nói xong xoay người bước đi, cảm thấy nói chuyện với Hoàng Thao đúng là lãng phí thời gian.

Hoàng Thao đuổi theo, đi đến bên cạnh cô:

– Cô muốn tài liệu gì? Giờ tính sao đây?

– Sao hôm nay anh rảnh vậy, công ty của mình không lo, chạy đến đây làm gì.

Cố Trường Khanh đến thang máy, ấn nút.

Hoàng Thao đi theo cô:

– Đương nhiên có việc mới đến đây?

Anh liếc nhìn cô một cái:

– Nói đi, cô muốn tài liệu gì, có lẽ tôi có thể giúp đó.

– Vậy anh có thể tìm cho tôi số liệu điều tra thị trường về bất động sản mấy năm qua không? Đây là tài liệu của công ty, là nhân viên trong công ty tốn rất nhiều tâm huyết mới làm được, anh giúp tôi kiểu gì.

Cửa thang máy mở ra, người bên trong đi ra, Cố Trường Khanh đi vào, Hoàng Thao cũng vào theo, Cố Trường Khanh trừng mắt nhìn anh:

– Giờ tôi đã thấy phiền lắm rồi, đừng cố đi theo tôi nữa.

Hoàng Thao đúc tay vào túi quần, ngẩng đầu nói:

– Không phải chỉ công ty cô mới làm điều tra này, cô quên Hoa Nhuận chúng tôi cũng làm về bất động sản sao? Dù có chút khác biệt nhưng với số liệu phân tích thị trường hẳn vẫn có thể tham khảo được.

Mắt Cố Trường Khanh sáng bừng, lập tức ngẩng đầu nhìn anh.

Không có tài liệu này, Cố Trường Khanh chỉ có thể thông qua các phương thức khác để thu hoạch tin tức. Giờ lại bảo người đi điều tra thì chắc chắn là không kịp, nếu lên mạng thì cũng không nhất định sẽ tìm được thứ cô cần, thứ hai là dù tìm được thì số liệu cũng không đủ, cô đang phiền não, vốn đang định nhờ Từ Khôn giúp đỡ nhưng thị trường bất động sản thì Càn Khôn cũng không thể so với Cố thị được, bản điều tra cũng sẽ không được tường tận. Nhưng Hoa Nhuận thì khác, đó là chi nhánh của Hoa Nhã ở Hương Cảng, quy mô không nhỏ, chuyên kinh doanh địa ốc, số liệu điều tra của bọn họ có lẽ sẽ hữu ích.

Hoàng Thao quay đầu lại nhếch môi cười để lộ ra hàm răng trắng bóng. Hai mắt sáng long lanh, vẻ mặt có chút đắc ý như đang nói, thế nào, cũng có lúc cô phải cầu tôi giúp đấy thôi. Cố Trường Khanh bĩu môi:

– Anh sẽ tốt thế sao?

Đó là tài liệu của công ty anh ta, liệu có thể tùy tiện cho người khác xem?

– Không phải cô nói tôi tuyệt đối sẽ không để cô knock out sớm sao? Tôi cảm thấy cô nói rất có đạo lý, nếu đã là ngư ông thì cũng nên bỏ ra chút mồi câu để kiếm lợi.

Cố Trường Khanh không nhịn được phì cười, chưa thấy ai làm tiểu nhân mà còn đắc chí như vậy…

Hoàng Thao lấy tay khẽ huých khuỷu tay cô, thấp giọng nói:

– Này, cô có muốn không, nói một câu đi chứ!

Giọng nói trầm thấp trong không gian chật hẹp này có sức hút đặc biệt khiến người ta thấy ngứa ngáy trong lòng.

– Muốn!

Cố Trường Khanh cúi đầu, giọng nói như muỗi kêu.

Không được ngu ngốc, giờ không phải lúc để sĩ diện.

Hoàng Thao cúi đầu bưng miệng cười hai tiếng, Cố Trường Khanh đứng bên cạnh như còn nghe được cả tiếng ngực rung của anh ta, mặt cô hơi nóng lên.

Người này, thật đáng ghét…

– Cô nhất định phải mời tôi ăn cơm đó.

Anh nhìn cô nháy mắt mấy cái.

Cố Trường Khanh gật gật đầu nhưng lòng lại thầm nói, tốt nhất là no chết luôn đi.

Trụ sở của Hoa Nhuận tọa lạc cách Cố thị không xa, cao ốc Hoa Nhã là do chính bọn họ xây dựng, từ mấy năm trước việc làm ăn của Hoa Nhã đã phát triển đến nội địa, đây chính là chi nhánh của Hoa Nhã, công ty con Hoa Nhuận chiếm mấy tầng ở trong cao ốc này. Hoàng Thao cũng chính là tổng giám đốc chi nhánh Bắc Kinh kiêm tổng giám đốc Hoa Nhuận.

Cố Trường Khanh theo Hoàng Thao vào Hoa Nhuận lấy tư liệu, Hoàng Thao dẫn cô vào văn phòng của mình.

Văn phòng của Hoàng Thao rất rộng, bên trong có một sân goft mini, trên tường treo hai thanh kiếm hợp lại thành hình chữ thập. Những chỗ còn lại đều trang trí theo phong cách châu Âu.

Hoàng Thao đi đến bên quầy rượu, rót hai ly rượu vang rồi đưa một ly cho Cố Trường Khanh:

– Ngồi đi, uống chút gì đó đã.

Cố Trường Khanh đón lấy ly rượu, ngồi xuống chiếc sofa màu café bằng da thật của anh ta.

Hoàng Thao đi đến bên bàn làm việc, gọi điện thoại bảo nhân viên mang tài liệu lên.

Cố Trường Khanh quay đầu nhìn anh ta, đằng sau anh ta là bức tường thủy tinh, ánh mặt trời chiếu vào tạo thành đường viền vàng xung quanh người Hoàng Thao. Trong ánh sáng rực rỡ đó, gương mặt Hoàng Thao không thể nhìn rõ ràng nhưng lại vẫn khiến người ta cảm thấy chói mắt.

Anh cúp máy, ngẩng đầu lên, Cố Trường Khanh vội quay đi.

Hoàng Thao cười cười, không hiểu sao cảm thấy tâm tình đột nhiên thật thoải mái. Anh bưng ly rượu đi tới ngồi xuống đối diện cô.

– Rất nhanh sẽ mang lên!

Anh nhìn Cố Trường Khanh cười.

Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, Cố Trường Khanh vẫn hiểu đạo lý này, lúc này cô có chút mất tự nhiên.

Cô lắc lắc ly rượu trong tay, ly thủy tinh lóe ra ánh sáng trong suốt dưới ánh mặt trời, chất lỏng bên trong lấp lánh.

Mùi hương thơm ngát.

Cố Trường Khanh nhấp một ngụm, gật gật đầu, lộ vẻ vui mừng:

– La Romanée-Conti!

Đây là loại rượu đệ nhất thiên hạ, hàng năm sản xuất khoảng 6000 chai, số lượng ít nhưng chất lượng cao, giá khá chát lại không bán lẻ.

– Không sai, đương nhiên tôi phải dùng rượu ngon nhất để chiêu đãi khách quý chứ!

Anh lắc lắc ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ sóng sánh theo ngón tay thon dài của Hoàng Thao.

Cố Trường Khanh cười cười, cô tin lời anh ta mới là lạ, cô lại nhìn quanh:

– Vừa làm việc vừa giải trí, Hoàng Thao, anh rất biết hưởng thụ cuộc sống.

– Đương nhiên, nếu không tôi kiếm tiền làm gì? Kiếm tiền chẳng qua là để hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp. Chỉ lo kiếm tiền mà không hưởng thụ thì chính là bỏ gốc lấy ngọn.

Lời anh ta nói khiến Cố Trường Khanh có chút cảm xúc, mấy năm qua cô một lòng một dạ kiếm tiền, giăng bẫy, trả thù, ngay cả chơi tennis cũng là có mục đích khác, sao có tâm tư hưởng thụ cuộc sống?

Những ngày khiến cô thực sự thoải mái không phải không có, chỉ là… quá ngắn ngủi…

Bất tri bất giác lại chạm đến nơi sâu kín nhất, trong mắt cô thoáng chút muộn phiền.

Hoàng Thao nhìn thấu vẻ mặt của cô, anh cảm giác được cô đang bất an, tâm tình thoải mái khi nãy giờ đã hoàn toàn biến mất.

Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, Hoàng Thao nói:

– Vào đi!

Hai chữ đơn giản nhưng đầy uy nghiêm.

Một cô gái xinh đẹp thanh tú đi vào, Cố Trường Khanh biết đây là thư ký của Hoàng Thao.

– Tổng giám đốc, dưới lầu mang tài liệu lên.

Hoàng Thao vẫn nhàn nhã ngồi đó:

– Mang tài liệu vào cho Cố tiểu thư.

Thư ký đáp lời, đưa tài liệu cho Cố Trường Khanh rồi rời khỏi văn phòng.

– Cô nhìn xem có phải thứ cô cần không?

Hoàng Thao thản nhiên nói.

Cố Trường Khanh mở ra xem, cảm thấy nội dung bên trong rất có ích với cô. Giảm đi cho cô không ít việc, bất tri bất giác lòng có chút cảm kích với Hoàng Thao. Bất kể đối phương xuất phát từ mục đích gì, mình vẫn đã nhận ân tình này của anh ta. Lấy được thứ cần, Cố Trường Khanh không định ở lâu, cô đứng lên nói:

– Cảm ơn anh, đây là thứ tôi cần, lần khác sẽ mời anh ăn cơm.

Thấy cô đạt được mục đích rồi thì vội vã muốn chạy như thể ở thêm một giây sẽ là lãng phí, Hoàng Thao rất không thoải mái, anh uống cạn ly rượu rồi cười lạnh lùng:

– Không cần, người muốn cùng Hoàng Thao này ăn cơm còn rất nhiều!

Cố Trường Khanh nhíu mày:

– Thế thì thôi, tóm lại vẫn cảm ơn anh.

Nói xong xoay người bỏ đi.

Thấy cô thoải mái bỏ đi như vậy, Hoàng Thao lại càng không thoải mái, không nhịn được buột miệng:

– Vậy cuối tuần này đi!

Cố Trường Khanh quay đầu lại nhìn anh ta.

– Cảm thấy cứ thế bỏ qua cho cô thì quá lợi cho cô rồi!

Anh mỉm cười như thể đó là chuyện đương nhiên.

Miệng Cố Trường Khanh giật giật không biết nên nói gì.

Có tập tài liệu này, kế hoạch tiếp theo của Cố Trường Khanh thuận lợi hơn nhiều. Có đôi khi cô sẽ đến chỗ Lý Giai làm, Lý Giai cũng có thể giúp cô một số việc.

Lý Giai nhìn bản kế hoạch của cô thì líu lưỡi:

– Thanh tra thấy bản kế hoạch này của em chỉ sợ rớt mắt luôn thôi!

Cố Trường Khanh cười nói:

– Thực ra cũng không đến mức như vậy, có một số phương pháp là em đã nghĩ từ trước, lúc ở Mỹ từng thử qua.

– Nhưng với bọn họ mà nói, sợ là khó có thể tưởng tượng được… ngay cả như vậy cũng rất khó…

Lý Giai sợ hãi than.

Sau đó lại hưng phấn:

– Lần này nhất định có thể làm cho Khổng Ngọc Phân thua te tua, thích quá!

Cố Trường Khanh nói:

– Nhưng em nghĩ Khổng Ngọc Phân cũng sẽ dốc hết sức. Nhưng mặc kệ là thế nào… em nhất định sẽ thắng.

Cô mỉm cười tự tin.

Thời gian cứ thế trôi qua, Cố Trường Khanh dần phát hiện một chuyện, trong công ty, bàn làm việc và máy tính của mình thường có dấu vết bị động chạm, đương nhiên cô biết là đã xảy ra chuyện gì, may mà cô không làm kế hoạch ở công ty, cũng không mang đến công ty nên không ai biết nội dung bản kế hoạch của cô hết.

Có lẽ động tác của cô quá bí ẩn nên khiến không ít kẻ phải bất an, tối hôm nay, quân địch phái gián điệp đến đây dò la tin tức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.