Thiên Kim Trở Về

Chương 20: Chương 20: Dắt chó phải dắt mũi




Trong văn phòng, Khổng Khánh Tường nhìn văn kiện trong tay, đó là giấy xác nhận DNA của bệnh viện uy tín nhất thành phố B, bên trên có hai cái tên rất rõ ràng, là Khổng Khánh Tường và Khưu Ngọc Phân.

Tỉ lệ chính xác lên đến 95,999%.

Sắc mặt Khổng Khánh Tường xanh mét, vừa tức giận lại vừa hoảng hốt, vì để che giấu nỗi sợ này, ông ra sức ném tập giấy này lên bàn, chỉ vào Văn Kì Sơn, giận dữ nói:

– Văn Kì Sơn, anh làm cái này rốt cuộc là muốn gì? Anh cho rằng chỉ bằng những thứ này là có thể uy hiếp được tôi?

Văn Kì Sơn nghiến răng, tiến lên một bước, vung quyền đánh thẳng vào khuôn mặt anh tuấn của Khổng Khánh Tường, Khổng Khánh Tường lảo đảo ngã qua một bên, tay quệt qua khiến những món đồ vụn vặt trên bàn làm việc đều rơi xuống hết, vô cùng bừa bộn.

Khổng Khánh Tường ngã xuống đất, mắt nổ đom đóm, miệng chảy máu tươi.

– Quyền này là đánh thay Linh Lung! Mày là đồ khốn kiếp lòng lang dạ sói!

Văn Kì Sơn giận dữ quát, còn chưa chờ đối phương phản ứng lại thì đã lại xông lên trước, nắm cổ áo đối phương rồi lại đánh thêm một quyền nữa.

– Cái này là đánh thay Trường Khanh, mày là đồ cặn bã, căn bản không xứng để làm cha!

Khổng Khánh Tường bị ông đánh cho choáng váng đầu óc, không hề có khả năng chống trả.

Văn Kì Sơn đứng thẳng dậy, nhìn Khổng Khánh Tường, ngực phập phồng.

Bên ngoài, thư ký Hoàng nghe được tiếng đánh lộn trong phòng, kinh hãi gọi điện vào:

– Chủ tịch, có cần gọi cảnh sát?

Khổng Khánh Tường lắc lắc đầu, vịn vào bàn đứng lên nói qua điện thoại:

– Không cần, cô đừng xen vào.

Bên ngoài, thư kí Hoàng xoa xoa ngực, mắt nhìn mũi, mũii nhìn tim coi như chẳng biết.

Trong văn phòng, Văn Kì Sơn cười lạnh nhìn Khổng Khánh Tường.

Khổng Khánh Tường đứng thẳng dậy. Ông ta có thể đi đến ngày hôm nay một phần là nhờ tính nhẫn nại, bình tĩnh, chỉ cần một lát cũng đủ để áp chế sự giận dữ và khủng hoảng trong lòng, lạnh lùng nhìn Văn Kì Sơn.

– Anh muốn gì, nói đi!

Văn Kì Sơn đến đương nhiên là có mục đích, nếu chỉ để làm nhục mặt mình thì Văn Kì Sơn đã công khai bản xét nghiệm này là được.

Văn Kì Sơn cũng không rườm lời:

– Nhân tình của anh vĩnh viễn đừng mong được sống đường hoàng, càng đừng nghĩ muốn bước vào nhà họ Cố, thay thế vị trí của Linh Lung!

Để cho Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di chia tay thì thực sự là không có khả năng.

Khổng Khánh Tường lạnh lùng nhìn ông, vươn tay lau khô máu.

– Trường Khanh cũng biết việc này?

Văn Kì Sơn không hề biến sắc:

– Tao cũng rất muốn nói cho Trường Khanh để con bé thấy rõ bộ mặt thật của mày nhưng mày máu lạnh như vậy, tao không muốn để Trường Khanh phải đau lòng.

– Văn Kì Sơn, anh đừng lo chuyện bao đồng nhiều, anh cho anh là ai? Cầm tờ giấy này đòi khoa chân múa tay với tôi? Giờ là thời đại nào rồi, ai sẽ tin mấy cái này. Khổng Khánh Tường ra vẻ thoải mái nói.

Văn Kì Sơn khinh thường hừ lạnh một tiếng:

– Khổng Khánh Tường, mày nghĩ tao không dám? Nếu không phải vì Trường Khanh thì tao đã công khai cái này ra rồi. Tao không muốn để Trường Khanh biết thân nhân duy nhất của con bé là loại người vô sỉ như vậy! Hơn nữa…

Văn Kì Sơn nhìn chằm chằm Khổng Khánh Tường, ánh mắt như sói như hổ:

– Năm đó Linh Lung phẫu thuật, bác sĩ nói cơ hội hồi phục là 60% nhưng đêm đó lại đột ngột qua đời! Chuyện này càng nghĩ càng thấy khả nghi. Khổng Khánh Tường, việc này có liên quan gì đến mày không? Dù sao, Linh Lung mà chết thì người được lợi nhất là mày! Mày đã phản bội Linh Lung từ lâu, chưa biết chừng mày chỉ mong Linh Lung chết!

Khổng Khánh Tường hoảng hốt, vội xông lên túm áo Văn Kì Sơn, hung dữ nói:

– Văn Kì Sơn, đừng có nói lung tung! Có chứng cứ thì đi kiện tôi, không thì đừng võ đoán vớ vẩn.

Văn Kì Sơn hất tay Khổng Khánh Tường ra, Khổng Khánh Tường lảo đảo rồi ngã xuống ghế. Văn Kì Sơn tiến lên, cúi người không chế Khổng Khánh Tường, ông nhìn Khổng Khánh Tường, gằn giọng nói:

– Chỉ cần tao công khai tờ xét nghiệm này thì trong lòng mọi người đều sẽ nghĩ như vậy! Khổng Khánh Tường, mày đừng quên, mày làm thế nào đi được đến bây giờ! Mày dựa vào nhà họ Cố, dựa vào Linh Lung! Mày vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói như vậy, người đời sẽ coi mày ra gì? Không sai, tao không có chứng cứ nhưng sự khinh bỉ của mọi người đủ để hủy hoại mày rồi. Mày cũng không phải là không biết danh dự là quan trọng cỡ nào chứ! Thanh danh bị hủy, mày có thể đi được đến đâu?

Sắc mặt Khổng Khánh Tường trắng bệch, căm tức nhìn Văn Kì Sơn nhưng lại không nói được gì.

Không sai, Văn Kì Sơn nói đúng, một khi thanh danh bị hủy, sau này đường đi cũng rất gập ghềnh! Vất vả lắm mới đi được đến ngày hôm nay, sao có thể để mặc việc này xảy ra, mọi khả năng có thể tổn hại đến địa vị của ông ta thì ông ta đều không dám mạo hiểm. Cũng không thể mạo hiểm nổi!

– Nghe nói mày đang chuẩn bị hôn lễ, mày cũng biết nên làm gì rồi đấy! Ngày nào mày cưới con đàn bà đó vào cửa thì ngày đó tao sẽ công khai tờ xét nghiệm này!

Văn Kì Sơn buông ông ta ra rồi ném tờ xét nghiệm trên bàn vào mặt Khổng Khánh Tường:

– Đây chỉ là bản sao thôi, mày cứ giữ lại từ từ mà thưởng thức!

Nói xong lại nhìn Khổng Khánh Tường với vẻ khinh miệt rồi xoay người rời đi.

Vừa đi được hai bước lại nghe tiếng Khổng Khánh Tường sẵng giọng từ sau truyền đến:

– Sao anh biết việc này?

Đương nhiên phải biết việc này thì mới nghĩ ra việc xét nghiệm DNA. Khổng Khánh Tường tự thấy mình luôn làm việc kín kẽ, ngay cả khôn khéo như Cố Kiến Quốc còn bị ông gạt thì sao Văn Kì Sơn lại biết?

Văn Kì Sơn không quay đầu, cười lạnh:

– Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm! Khổng Khánh Tường, mày cho là mày làm khéo lắm sao?

Nói xong, mặt kệ Khổng Khánh Tường, đi ra khỏi văn phòng.

Khổng Khánh Tường bực bội vò nát tờ xét nghiệm kia rồi dùng sức đá đi.

***

– Khổng Khánh Tường sẽ làm theo lời chú sao?

Sau khi tan học, Cố Trường Khanh nhận được điện thoại của Văn Kì Sơn, biết được tin tốt này, cô vui mừng đến nhà Văn Kì Sơn.

– Cháu xem đi, không ngoài dự đoán của chú thì bắt đầu từ ngày mai, hắn ta sẽ hủy bỏ hết kế hoạch hôn lễ.

Văn Kì Sơn ngồi trên sofa nói.

Cố Trường Khanh ngồi bên cạnh ông, hưng phấn đáp:

– Sớm biết ông ấy sợ như vậy thì nên yêu cầu thêm chút gì đó!

Văn Kì Sơn nhìn cô cười:

– Cháu định bắt hắn làm gì?

– Ví dụ như bắt ông ấy phải nhổ ra một phần cổ phần của công ty!

Văn Kì Sơn cúi đầu, lắc lắc đầu cười khổ, sau đó thở dài một hơi:

– Trường Khanh, quả nhiên cháu vẫn chỉ là trẻ con.

Cố Trường Khanh đỏ mặt:

– Cháu nói gì sai sao?

Mình 24 tuổi thực ra cũng chẳng có gì nổi bật…

Văn Kì Sơn vỗ vỗ lưng cô, nhẹ nhàng nói:

– Sai cũng không sao, cháu còn nhỏ, tương lai còn dài, mỗi một sai lầm đều sẽ giúp cháu trưởng thành hơn.

Mặt Cố Trường Khanh càng đỏ.

Văn Kì Sơn nghiêm mặt nói:

– Sở dĩ hắn ta cố kỵ là vì hắn ta coi mọi thứ có được quan trọng hơn tất cả. Cho nên hắn ta có thể hi sinh những thứ còn lại kể cả lợi ích của mẹ con nhà kia. Nhưng yêu cầu của cháu lại ảnh hưởng đến lợi ích của hắn, như vậy chính là cháu đang dồn chó vào chân tường. Không phải cháu từng nói sợ bức hẳn ta quá, hắn ta sẽ được ăn cả, ngã về không mà bán hết cổ phần của công ty đi sao? Thực ra chính là đạo lý này.

Cố Trường Khanh gật đầu nói:

– Chú Văn, cháu đã hiểu, muốn thắng được đối thủ thì phải nắm bắt được đối thủ, nhất là nhược điểm của hắn thì mới có thể dắt mũi hắn!

Văn Kì Sơn vui mừng cười cười:

– Trẻ nhỏ dễ dạy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.