Thiên Kim Trở Về

Chương 218: Chương 218: Giết không tha.




Từ “ma túy” ở Trung Quốc vô cùng mẫn cảm, bởi vì Trung Quốc từng chịu hậu quả nặng nề từ nó. Bất kể ai hay chuyện gì liên quan đến ma túy đều bị mọi người phỉ nhổ, mà Cố Trường Khanh từng có quan hệ với kẻ buôn ma túy, rất rõ ràng đã chạm đến thứ tất cả mọi người đều ghét.

Nếu chỉ là người bình thường đương nhiên mọi người sẽ mặc kệ nhưng thời gian này Cố Trường Khanh đột nhiên trở thành người nổi tiếng, bị rất nhiều người chú ý, vì thế mọi người đều phản cảm, đều chỉ trích chuyện này. Hơn nữa tâm lý GATO với những người giàu có quấy phá, cho nên topic này chẳng có lời gì hay ho, trong một ngày mắng chửi lên đến mấy trăm trang! Còn vang dội hơn cả siêu sao gặp scandal.

Cũng có một số ít người hiểu chuyện, thông qua nhiều mối quan hệ, tra ra được Cố Trường Khanh và Arce quả thực từng qua lại, trở thành công chúa và hoàng tử ở trường học. Sau khi Arce vào tù Cố Trường Khanh còn từng đến thăm, mấy tin này một khi tung ra lại càng tăng thêm tính chân thật cho sự việc. Hơn nữa lại thêm một số kẻ có lòng cố ý dẫn đường, khiến cho tất cả mọi người đều tin, Cố Trường Khanh biết rõ đối phương buôn ma túy nhưng vì bề ngoài tuấn tú của đối phương mà không thoát khỏi cám dỗ.

“Cho nên mới bảo, phụ nữ là không đáng tin nhất, đàn ông có bề ngoài vừa dụ dỗ thì đã có thể vứt bỏ thị phi đúng sai ngay được, người như vậy trở thành người thừa kế của Cố thị, điều hành việc lớn của Cố thị, tôi sợ sau này nếu xuất hiện tình huống tương tự, chỉ sợ vị Cố tiểu thư này cũng sẽ chẳng chút do dự mà bán đứng công ty, bán đứng lợi ích của các cổ đông mất. Ai dà!!! Tôi thật sự rất lo lắng cho các nhân viên và cổ đông của Cố thị.”

Cách nói này lập tức được rất nhiều người hưởng ứng, clip Cố Trường Khanh đánh người lại được nhắc lại, mọi người lại bắt đầu nghi ngờ topic lúc trước rốt cuộc có phải là sự thật hay không!

Thậm chí Cố Trường Khanh còn nhận được điện thoại của một số cổ đông, hỏi cô về sự thật. Các nhân viên trong công ty cũng dùng ánh mắt khác thường mà nhìn cô. Có lần cô đi toilet còn nghe được nhân viên lén bàn tán.

– Cậu bảo chuyện của Cố tiểu thư là thật sao?

– Đúng thế rồi, ảnh này, clip cũng có. Hào môn đúng là loạn, chuyện bát nháo gì cũng có. Nhưng so với Cố tiểu thư không chịu nổi sự cám dỗ của đàn ông thì mình càng ủng hộ Chủ tịch hơn, ít nhất ông ấy có sức tự chủ mạnh, sẽ không vì cám dỗ mà làm ảnh hưởng đến lợi ích của công ty! Như vậy công việc của chúng ta mới có thể ổn định được.

Cố Trường Khanh thấy tình huống như vậy thì lòng vô cùng giận dữ.

Khổng Khánh Tường này vì đạt được mục đích của mình mà đẩy công ty vào cảnh nguy hiểm!

Rất nhanh, ảnh hưởng của chuyện này đã bắt đầu biểu hiện rõ.

– Giờ nên làm gì đây? Giá cổ phiếu của công ty đã có biến động rồi, có người đang bán tháo cổ phiếu.

Lý Giai sốt ruột hỏi Cố Trường Khanh.

Thị trường chứng khoán rất mẫn cảm, người chơi cổ phiếu rất nhạy cảm, chỉ chút động tĩnh thôi cũng đủ để bọn họ bán tháo cổ phiếu để chạy thoát thân. Lúc trước chuyện Cố Trường Khanh đánh người tuy cũng là đề tài nóng nhưng chỉ khiến cho mọi người dao động. Đến khi chuyện Cố Trường Khanh có liên quan đến người buôn ma túy thì bọn họ như mất hết niềm tin vào Cố thị, đều bán tháo cổ phiếu trong tay!

Nhưng còn chưa tạo thành khủng hoảng, tình thế còn chưa quá nghiêm trọng.

Nhưng Cố Trường Khanh biết nếu không làm sáng tỏ chuyện này thì có lẽ mọi thứ sẽ phát triển đến mức không thể khống chế nổi.

– Không bằng tung tin Arce là do Khưu Uyển Di sai khiến đi? Lý Giai đề nghị.

Cố Trường Khanh nghĩ nghĩ, bỏ qua hậu quả là sẽ kéo theo hàng loạt chuyện xấu khác, dù chuyện Arce là do Khưu Uyển Di sai khiến có được phanh phui thì cũng chẳng thể nào rửa sạch chuyện Arce buôn lậu ma túy, ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy, Cố gia đều là những kẻ cấu kết với bọn buôn ma túy, càng bất lợi hơn cho đại cục.

Cô cảm thấy cách tốt nhất chính là bình tĩnh theo dõi việc này, ghìm tổn thất cho Cố thị đến mức thấp nhất.

Cô mở tài khoản của mình, viết một bài cảm nghĩ.

“Đối với một số lời đồn đại về tôi trong thời gian gần đây, tôi vốn nghĩ thanh giả tự thanh, không đáng để ý tới nhưng lời đồn này dường như đã ảnh hưởng đến niềm tin của mọi người dành cho Cố thị, là cổ đông Cố thị, đây là điều tôi không muốn nhìn thấy nên giờ tôi muốn làm sáng tỏ một chuyện.

Đương sự chuyện này, anh Arce đã qua đời, mặc kệ trước đó anh ấy có phạm phải lỗi lầm gì nhưng anh ấy cũng đã bị trừng phạt bởi lỗi lầm của mình, lúc này tôi nghĩ không nên nói những lời bất lợi về một người quá cố.

Chỉ là lúc ấy tôi mới 15,16 tuổi, còn chưa trưởng thành, chưa thể thấu rõ mọi chuyện xung quanh mình. Lúc ấy không chỉ tôi mà toàn trường đều rất bất ngờ với thân phận thật của Arce, tôi cảm thấy tôi không đáng phải nhận nhiều lời chỉ trích như vậy.

Cuối cùng, Cố thị là do một tay ông ngoại tôi – Cố Kiến Quốc gây dựng, là điều tôi rất quý trọng, tôi dùng hết sức lực, tâm huyết cả đời mình để bảo vệ nó, cho đến giờ tôi có thể nói là tôi chưa hề làm gì tổn hại đến Cố thị, đến lợi ích của các cổ đông, tương lai cũng là như vậy. Cho nên nếu có ai nghĩ tôi sẽ vì điều gì đó mà làm tổn hại đến lợi ích của Cố thị thì hoàn toàn không cần thiết.

Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến Cố Trường Khanh tôi như vậy!

Sau đó còn trích dẫn lại lời giới thiệu về Cố thị và báo cáo tài vụ từng quý của năm ngoái, lấy điều này để củng cố lòng tin của mọi người với Cố thị.

Bài viết vừa post lên cũng nhanh chóng được mọi người chia sẻ, cũng khiến rất nhiều người chất vấn.

Có người hỏi cô: “Cho dù người khác không biết nhưng cô và anh ta có quan hệ thân mật như vậy, chẳng lẽ không biết sao?”

Cố Trường Khanh đáp lại: “Quên không nói, quan hệ của tôi và anh Arce không thân thiết như mọi người tưởng tượng, Arce là người cùng câu lạc bộ với tôi, còn từng cùng nhau tạo đôi nam nữ đánh tennis, quan hệ chắc chắn là thân thiết hơn người bình thường nên những bức ảnh kia cũng chẳng có gì là lạ, tin chắc mọi người điều hiểu, với văn hóa Mỹ mà nói, nếu thực sự là quan hệ thân mật, bị người có lòng chụp được ảnh thì sao chỉ chụp được mấy bức ảnh kiểu này?”

“Cố tiểu thư, ý của cô là có người cố ý hãm hại cô sao? Kể cả clip lần trước?”

“Tôi chỉ có thể nói, tình hình hiện tại của tôi quả thực rất dễ gây thị phi. Tôi không thích giải thích nhiều, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Cố thị là công ty có danh tiếng bao năm qua, tin chắc sẽ không bị ảnh hưởng bởi những lời đồn đại vô vị này.”

Người đưa ra nghi vấn rất nhiều, kẻ bới móc cũng không ít, chửi ầm ỹ, công kích gia đình cũng chẳng thiếu. Nhưng Cố Trường Khanh nói chuyện với mọi người vẫn rất bình tĩnh, thoải mái trả lời nghi vấn của mọi người, dù bị mắng cũng không giận dữ, quan trọng nhất là từ đầu đến cuối cô không hề công kích, chỉ trích ai. Dần dần, thái độ lý trí của cô đã lấy được thiện cảm của rất nhiều người.

Những lời đối đáp này cũng đều bị đăng ra ngoài, chưa đến mấy tiếng đã lại trở thành tin hot trên các diễn đàn. Quần chúng vì không biết chân tướng nên rất dễ bị ảnh hưởng, một đám bị dắt mũi, dần dần lại có nhiều người bắt đầu đứng ra nói đỡ cho Cố Trường Khanh.

Phùng Tước khen cô:

– Xử lý như vậy rất tốt, vừa làm sáng tỏ sự thật cũng chẳng khiến mọi chuyện phức tạp hơn! Qua thời gian này, lời đồn đại sẽ dần nhạt đi.

Cố Trường Khanh hỏi anh:

– Gia đình anh…

Phùng Tước ôm cô vào lòng:

– Em đừng lo lắng chuyện này, nhà anh không sao cả.

Đương nhiên anh sẽ không nói cho cô rằng ở cơ quan anh không thiếu những lời xì xào, cũng chẳng nói với cô rằng mẹ anh vì nghe những tin đồn bên ngoài mà sắc mặt càng thêm khó coi, ngay cả cha anh cũng có chút khó chịu. Anh không thể hiểu, vì sao rõ ràng bọn họ đã biết rõ chân tướng mà lại không chịu lượng giải?

Đương nhiên không thể nhắc tới chuyện này với cô, giờ cô đã có quá nhiều chuyện phiền lòng rồi.

Cố Trường Khanh cũng nhận được điện thoại của Hoàng Thao từ Hong Kong, sau đại hội cổ đông, anh đã trở về tổng công ty báo cáo công tác, thời gian này vẫn ở lại Hong Kong.

– Trường Khanh, tôi vừa mới biết tin tức bên đó, em không sao chứ!

– Tôi không sao, cảm ơn đã quan tâm. Giờ tình hình Cố thị có chút bất ổn nhưng tin chắc sẽ vẫn thuận lợi vượt qua thôi.

Hoàng Thao cười nói qua điện thoại:

– Tôi biết em rất kiên cường…

Anh lại nói:

– Nhưng mấy ngày nữa là họp hội đồng quản trị đầu năm, chỉ sợ chuyện em được bầu vào vị trí tổng giám đốc sẽ bị ảnh hưởng.

Cố Trường Khanh thở dài một hơi, lúc này Khổng Khánh Tường làm ra nhiều chuyện như vậy, chỉ e cũng là vì mục đích này!

Nhưng hai ngày nay, vì cô bình tĩnh làm sáng tỏ mọi chuyện nên thị trường lại dần ổn định lại.

Nhưng một ngày trước cuộc họp, thị trường bỗng có người bán tháo số lượng cổ phiếu lớn, hành vi này ở trong giai đoạn mẫn cảm không khác gì đổ dầu vào lửa. Rất nhanh đã khiến không ít người chơi cổ phiếu lẻ tẻ và các cổ đông nhỏ bán tháo cổ phiếu theo, giá cổ phiếu sụt mạnh!

– Sao có thể như vậy?

Lý Giai nhìn giá cổ phiếu công ty không ngừng bị sụt giá mà la lên:

– Rõ ràng thị trường đã ổn định lại rồi cơ mà!

Cố Trường Khanh nắm chặt tay, đấm lên bàn:

– Nhất định là Khổng Khánh Tường đang giở trò quỷ! Ông ta vì làm cho các cổ đông không tín nhiệm em mà cũng tốn nhiều tâm cơ quá rồi!

Chỉ cần giá cổ phiếu sụt giảm thì các cổ đông sẽ đều nóng nảy mà chĩa mũi dùi vào Cố Trường Khanh. Lúc này sẽ chẳng nói cái gì mà quan hệ cũ, chỉ cần làm tổn hại đến lợi ích của bọn họ thì có là thâm giao cũng không được! Bọn họ sẽ không tiếp tục ủng hộ cô lên làm tổng giám đốc được!

Chỉ sợ ngoài Từ Khôn, công ty Simon thì sẽ chẳng có ai ủng hộ cô!

Nhưng nhìn tin tức trên thị trường thì Khổng Khánh Tường cũng đã bán tháo ít nhất 4% cổ phần rồi! Bán tháo tất nhiên sẽ gây ra tổn thất lớn, Khổng Khánh Tường vì đè ép cô mà đúng là bất chấp tất cả!

– Chủ tịch, như vậy có phải là quá mạo hiểm không?

Trong văn phòng Chủ tịch, Tống Trí Hào đứng bên cạnh Khổng Khánh Tường, nhỏ giọng nói:

– Vạn nhất khiến các cổ đông khác hoảng sợ, bán tháo số lượng lớn…

Khổng Khánh Tường cười lạnh:

– Thương trẻ con thì sẽ chẳng làm được sói! Nếu giá cổ phiếu không sụt giảm mạnh thì đám cáo già kia sao biết đau!

Ông ta đứng lên, đi về phía cửa sổ thủy tinh, nhìn cảnh mây đen giăng kín trời.

– Chỉ cần qua cuộc bầu chọn ngày mai, tôi mua lại cổ phiếu, sẽ chẳng gây tổn thất gì hết.

Khổng Khánh Tường lạnh lùng nói.

Lúc này ông ta không vồ mồi thì chẳng lẽ đợi Cố Trường Khanh chia quyền ông ta, đuổi ông ta đi?

Chỉ cần Cố Trường Khanh bước lên nắm giữ thực quyền thì sẽ đẩy ông ta qua một bên, nếu cô vẫy tay có khi đám thủ hạ của ông ta còn chạy theo cô nữa. Bọn họ đi theo ông ta lâu như vậy, biết rất nhiều bí mật của ông ta, một khi bị Cố Trường Khanh biết được thì sẽ rất bất lợi, chỉ khi nào ông ta vẫn mãi mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ được tất cả mọi thứ đáng có!

Giống như hoàng đế thời cổ, sợ nhất chính là có người đoạt quyền, cướp vị của mình, cho dù người đó có là cốt nhục của hắn thì cũng chỉ có một con đường duy nhất.

Giết không tha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.