Thiên Kim Trở Về

Chương 254: Chương 254: Hà khắc




Sau dạ yến, tiên sinh Tai Weire liền hẹn gặp Cố Trường Khanh. Cố Trường Khanh nắm bắt cơ hội này, trình bày kế hoạch của mình cho ông. Tiên sinh Tai Weire vẫn luôn chăm chú lắng nghe.

Chờ Cố Trường Khanh nói xong, Tai Weire liền đáp:

– Cố tiểu thư, kỹ thuật, kinh nghiệm của các vị tôi không quan trọng, những phương diện này chúng tôi có thể bù lại. Nhưng về mặt tài chính, ít nhất các vị phải có đủ con số này…

Tai Weire nói ra một con số khiến Cố Trường Khanh thầm kinh hãi, đây không phải là số tiền nhỏ.

– Các mặt khác, quan hệ của mọi người với chính phủ rất tốt, hơn nữa bản thân cũng tự có sức sống, quan trọng nhất là…

Tai Weire ngồi sau bàn làm việc của mình, nhìn Cố Trường Khanh đối diện mà cười cười:

– Quan trọng nhất là, tôi rất tán thưởng cô, cô rất biết nắm vững cơ hội, điệu Tango tối qua, cả đời này tôi và vợ tôi cũng sẽ không quên.

Ông hơi dựa mình ra trước, gõ gõ bàn làm việc, cười nói:

– Cảm ơn cô, Cố tiểu thư, cô đã giúp tôi và vợ mình có thể ôn lại hồi ức đẹp trong quá khứ!

Cố Trường Khanh cười cười nói:

– Tiên sinh không cần cảm ơn tôi, mục đích của tôi đã đạt được rồi.

– Cô thành thật như vậy, rất tốt!

Tai Weire cười lớn rồi sau đó lại nghiêm mặt nói:

– Quay về với chuyện chính, thực ra muốn hợp tác với chúng tôi cũng rất đơn giản, chỉ cần thực hiện được các điều kiện của chúng tôi là được. Thứ nhất là phải có nguồn vốn lớn. Thứ hai phải có quan hệ tốt với chính phủ. Thứ ba…

Ông thoáng dừng lại rồi nhấn giọng:

– Thứ ba, công ty hợp tác với chúng tôi, trước khi hết hạn hợp đồng thì không được tự mở công ty riêng, niêm yết cổ phiếu.

Cố Trường Khanh trố mắt nhưng nghĩ đến phong cách nhất quán của bọn họ thì cũng không lấy làm lạ.

– Thứ tư, kỹ thuật của chúng tôi sẽ chiếm 30% cổ phần, tài chính đầu tư 21%, nói cách khác, chúng tôi có 51% cổ phần.

Cố Trường Khanh lại ngẩn người, cái này không khỏi có phần ngặt nghèo, kỹ thuật coi như 30% nhập cổ, kỹ thuật của bọn họ bán được bao nhiêu tiền chứ…

Hơn nữa có trong tay 51% cổ phần cũng có nghĩa là bọn họ nắm quyền khống chế, Cố Thị không có tiếng nói gì đáng kể, lời của Tai Weire mới là lời nói quyết định.

Dường như Tai Weire cũng không cảm thấy mình có gì quá đáng, lại nói tiếp:

– Thứ năm, công ty hợp tác phải tiếp tục sử dụng danh nghĩa của Tai Weire.

Xem như Cố Trường Khanh đã hiểu vì sao Tai Weire lại hẹn gặp nhiều công ty như vậy, chắc chắn ông ấy cũng biết điều kiện của mình quá hà khắc cho nên mới muốn quăng mẻ lớn, nhất định sẽ có người tình nguyện mắc câu.

Như vậy mà nói, công ty hợp tác với bọn họ, ngoài bỏ tiền và được chia hoa hồng ra, muốn có quyền quyết định trong công ty hoặc muốn tham gia vào nghiệp vụ của công ty là không thể, về cơ bản chính là Tai Weire muốn làm gì thì làm, những người còn lại đều chỉ là con rối.

Mọi người đều nói tiên sinh Tai Weire có tính khống chế rất mạnh, là người bá đạo, ngang bướng, cuối cùng Cố Trường Khanh cũng đã được lĩnh giáo.

Chỉ là, điều kiện hà khắc như vậy, thực sự sẽ có người đồng ý sao?

Tai Weire dựa vào ghế dựa, cười nói:

– Cố tiểu thư, tôi rất cảm ơn tâm ý của cô, chỉ cần cô đồng ý với điều kiện của chúng tôi, công ty chúng tôi hợp tác ở thị trường Trung Quốc sẽ chính là công ty của cô.

Nghe qua thì như thể đang tạo cơ hội cho cô, đương nhiên cô biết, có lẽ thực sự chính là như vậy, nhưng điều kiện hà khắc này khiến cô không thể tùy tiện quyết định. Cô phải quay về thương lượng với Hội đồng quản trị mới được.

Nhưng đến cô luôn mong muốn được hợp tác còn cảm thấy điều kiện này quá ngặt nghèo thì Hội đồng quản trị liệu có đồng ý không?

Công ty muốn hợp tác với bọn họ chủ yếu là vì muốn mượn điều kiện của bọn họ để đứng vững bước tại thị trường Trung Quốc, đồng thời có thể học được vài điều từ bọn họ, đến khi tự gây dựng được cho chính mình thì có thể dùng chính sức lực bản thân để chia sẻ thị trường.

Nhưng giờ xem ra, hợp tác với bọn họ ăn bản chính là phụ thuộc vào bọn họ, với Cố Thị mà nói, ngoài được số tiền lãi đó thì có ích lợi gì đâu?

Cố Trường Khanh rất thất vọng, đồng thời hỏi Tai Weire liệu có thể thương lượng không? Tỷ như về cổ phần?

Ai ngờ Tai Weire trầm mặt lại, từ chối ngay lập tức:

– Cố tiểu thư, điều kiện của chúng tôi sẽ không thay đổi, nếu bên cô không thể đồng ý cũng không sao hết.

Cố Trường Khanh vội vàng nói:

– Tôi không thể quyết định hết được, tôi phải về nước bàn thêm với công ty. Chúng tôi rất thành ý mong được hợp tác với quý công ty.

Sắc mặt Tai Weire hơi hòa hoãn lại:

– Hi vọng quý công ty có thể mau chóng đưa ra quyết định, trong thời gian này, chúng tôi sẽ liên hệ với các công ty khác.

Ý tứ là muốn bọn họ nên nắm bắt cơ hội, nếu trong thời gian này có công ty khác đồng ý với điều kiện của họ, phù hợp với yêu cầu của bọn họ thì bọn họ sẽ chọn hợp tác với công ty khác.

Cố Trường Khanh chào tạm biệt Wilson, trước khi đi, Wilson có nói, vợ ông ấy muốn mời cô đến nhà ăn tối. Cố Trường Khanh cười đồng ý, hai người hẹn thời gian.

Quay về khách sạn, trợ lý Chu Lệ Lệ cười rồi chỉ cho cô xem một clip trên mạng, thì ra vũ điệu Tango tối qua của cô và Hoàng Thao đã có vị khách quay lại rồi up lên mạng, bởi vì hai người đều đeo mặt nạ, người khác không thể nhìn ra được bọn họ nên Cố Trường Khanh cũng không để ý.

Nhưng cô cũng không ngờ được, có lẽ là vì trang phục của hai người rất kì lạ, có lẽ vì hai người đeo mặt nạ tạo cảm giác thần bí, có lẽ vì hai người quá ăn ý nên clip này up lên mạng chỉ trong một thời gian ngắn đã được chia sẻ rộng rãi. Rất nhiều người đều đoán già đoán non thân phận của hai người.

Tối hôm đó, Cố Trường Khanh gọi điện thoại liên hệ với Lý Giai và Từ Khôn, nói lại tình hình bên này cho bọn họ, Lý Giai kêu ầm lên:

– Bọn họ làm cái gì vậy? Tiền thì bắt người ta bỏ, bọn họ lại nắm quyền làm chủ? Cái này quá không công bằng!

Từ Khôn cũng nói:

– Tuy rằng kỹ thuật của bọn họ rất tốt nhưng chúng ta cũng không nhất thiết phải hợp tác với bọn họ, trên thế giới thiếu gì công ty tốt, rất nhiều người cũng muốn tiến vào thị trường Trung Quốc, chúng ta vẫn còn cơ hội! Hợp tác với bọn họ, về sau quyền kinh doanh, quyền quyết định đều nằm trên tay bọn họ, sự phát triển của công ty chẳng liên quan gì đến chúng ta, thế thì quá vô nghĩa. Nếu là thế, chúng ta chỉ cần mua cổ phiếu là xong, nhưng nếu chúng ta muốn đẩy nó làm hạng mục quan trọng để phát triển công ty thì không ổn.

Tuy rằng Cố Trường Khanh thấy bà nói rất có đạo lý nhưng lại cảm thấy bỏ qua cơ hội lần này thì rất đáng tiếc, tuy rằng có lẽ còn có cơ hội khác nhưng phải đợi bao lâu? Cho dù thực sự có công ty nước ngoài muốn tiến vào Trung Quốc, bọn họ liệu sẽ chọn Cố Thị? Không phải lần nào cũng có thể đi đường tắt như vậy. Đợi qua 1,2 năm nữa, có lẽ Cố Thị sẽ mất đi thời cơ tốt nhất.

Nhưng chỉ cần có thể hợp tác với Tai Weire, kỹ thuật của bọn họ dẫn đầu thế giới, có thể nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, gây dựng trụ cột cho Cố Thị, không có quyền quyết định thì có sao? Giai đoạn hiện giờ, bất luận là kinh nghiệm hay chuyên môn của bọn họ đều không thể so sánh với Tai Weire, để cho bọn họ làm chủ cũng không phải là không có đạo lý, Cố Thị có thể học hỏi được nhiều điều. Hơn nữa tuy bọn họ dùng danh nghĩa của công ty Tai Weire nhưng chẳng lẽ Cố Thị không tìm được cơ hội tuyên truyền cho chính mình sao? Có thể hợp tác với Tai Weire vốn đã là điều tốt nhất cho tuyên truyền. Bọn họ có thể giành được thời gian, chiếm được kỹ thuật mới của thị trường, tương lai vẫn có thể sáng tạo công ty của riêng mình.

Nhưng tất cả điều này phải được Hội đồng quản trị ủng hộ mới được, có thể đoán được rằng, nhất định Khổng Khánh Tường sẽ chống đối lại cô.

Tuy rằng để được Hội đồng quản trị ủng hộ sẽ rất khó khăn nhưng Cố Trường Khanh cảm thấy như vậy rất đáng. Cô đã đặt vé máy bay về nước, muốn mau chóng giải quyết việc này. Bởi vì ngày mai có hẹn với Julia nên cô đặt vé máy bay vào ngày kia.

Hôm sau, có tin tức truyền đến, mấy công ty lớn ở Trung Quốc đã đưa ra thông báo chính thức tỏ ý không chấp nhận được điều kiện của Tai Weire. Những công ty muốn thương lượng thêm, cũng chỉ nói với Tai Weire như Cố Trường Khanh, phải suy nghĩ một chút. Hoàng Thao cũng nói, Hoa Nhã rất khó chấp nhận được điều kiện của Tai Weire, bọn họ sẽ tìm kiếm công ty khác để đầu tư.

Đây với Cố Trường Khanh mà nói cũng chính là tin tốt, chứng tỏ Cố Thị bớt đi được mấy đối thủ cạnh tranh lớn.

Đêm đó, Cố Trường Khanh được mời đến nhà Tai Weire làm khách, nhà Tai Weire rộng lớn, phu nhân thân thiết hiền lành, con cái đều đã trưởng thành đều đã lập gia đình riêng, trong nhà chỉ còn hai người bọn họ. Julia cùng đầu bếp chuẩn bị bữa tiệc phong phú, ba người ngồi ăn không nói chuyện công việc, chỉ thưởng thức bữa tối, cùng nhau trải qua một buổi tối vui vẻ.

Julia rất thích Cố Trường Khanh, ăn tối xong, giữ cô ở lại, cùng ra hoa viên nói chuyện phiếm, Julia kể cho Cố Trường Khanh nghe chuyện cũ của bà và Tai Weire, Cố Trường Khanh rất thích thú. Lúc rời đi, Julia lưu luyến vô cùng, đưa cho cô đĩa CD quay lại những đoạn khiêu vũ của bà và Tai Weire.

– Cháu đã cho chúng ta được thưởng thức vũ đạo tuyệt đẹp, ta cũng cho cháu xem vũ đạo của chúng ta.

Cố Trường Khanh cười đón lấy, nói cảm ơn.

Hôm sau, Cố Trường Khanh lên máy bay về nước.

Cùng lúc đó, trong một lâu đài lớn ở vùng ngoại thành London, đó là sản nghiệp của gia tộc Sterling. Lâu đài rộng lớn, qua mấy lần tu sửa, bất luận là mặt nào cũng đều đạt đến tiêu chuẩn cao nhất.

Tường ngoài điêu khắc một chiếc huy chương lớn, trên đó khắc con rồng lửa đang giương nanh múa vuốt, oai phong lẫm lẫm.

Nhìn vào bên trong luôn có thể thấy được các vệ sĩ mặc áo vest đen, đeo kính râm đi tuần tra qua lại, chứng tỏ việc bảo an ở đây rất nghiêm mật.

Trong căn phòng rộng nhất lâu đài.

Phòng trải thảm lông dê, đồ đạc đều làm bằng gỗ, trên tường là một bức thư pháp cổ.

Brian dựa vào thành giường rộng, trên đùi là một chiếc laptop, mặc quần áo màu trắng, bên cạnh có một vị bác sĩ đang kiểm tra sức khỏe cho anh.

– Tiên sinh Sterling, thời gian này có phải là anh quá bận rộn, mệt mỏi rồi không? Phải chú ý nghỉ ngơi, còn nữa, nhất định phải uống thuốc đúng giờ.

Brian nhìn laptop trên tay, thần sắc lạnh lùng, không đáp lời, dường như là không nghe thấy. Bác sĩ như cũng quen với thái độ này của anh, chỉ xoay người qua chỗ khác, dặn dò trợ lý của Brian.

Trợ lý Jolson tiễn bác sĩ rồi quay về bên giường, thấy Brian đang vô cùng chăm chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trên màn hình chính là clip Cố Trường Khanh và Hoàng Thao nhảy Tango, mấy hôm nay Brian luôn xem clip này, nhưng lần nào xem tâm tình cũng rất tồi tệ.

Brian nhìn chăm chú vào hai người đang nhảy thật ăn ý trong màn hình kia, không thể không nói, họ nhảy rất đẹp, nhưng sự ăn ý và phối hợp đẹp như vậy của họ cũng khiến cho Brian rất khó chịu.

Cô ấy là của anh trai, chỉ có anh trai mới là người cô ấy yêu thương thật lòng, những người đàn ông khác đều không xứng!

Brian lạnh lùng dặn dò Jolson:

– Mau đi điều tra xem, hai người này rốt cuộc có quan hệ gì?

– Vâng!

Jolson gật gật đầu.

Brian lại chuyển mắt nhìn màn hình, anh nhìn chằm chằm Hoàng Thao mạnh mẽ tràn đầy sức sống trong clip, ánh mắt lại liếc qua ngón tay tái nhợt của mình và một đống thuốc bác sĩ để lại, lòng dâng lên cảm giác tức giận, bất bình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.