Hai người đứng trong phòng khách, Phùng Tước ngạc nhiên nhìn Cố Trường Khanh, Cố Trường Khanh cúi đầu, lòng có chút lo lắng. Nhưng một lúc sau, Cố Trường Khanh điều chỉnh lại tâm tình bản thân, cô đi qua, đón lấy sách trong tay Phùng Tước, lại cất xuống bàn trà. Trong suốt quá trình, Phùng Tước không hề cử động cũng chẳng hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Cố Trường Khanh lại mời anh ngồi xuống, sau đó lấy từ trong phòng ra một lọ dầu mang từ Trung Quốc sang, bởi vì cô luyện võ sẽ hay bị thương nên Lý Giai chuẩn bị cho cô không ít. Cố Trường Khanh cầm lọ dầu ra, ngồi bên cạnh Phùng Tước rồi kéo cánh tay bị thương của anh qua.
Phùng Tước hiểu được ý tứ của cô, mặt hơi hơi nóng lên, nói:
– Không cần, chỉ là vết thương nhỏ, qua hai ngày nữa sẽ không sao…
Cố Trường Khanh kiên quyết:
– Bôi dầu sẽ tốt hơn đó.
Nói xong kéo tay anh qua.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo phông cộc tay màu trắng, bên trên có hình và chữ tiếng Trung, không cần đoán Cố Trường Khanh cũng biết đây là anh mua từ Trung Quốc mang đến.
Tay hiện rõ vết bầm, giờ sức lực của cô đã khá lớn, nếu không bôi thuốc chỉ sợ sẽ lâu khỏi. Cô đổ dầu vào vết thương, định xoa xoa cho anh, lại thấy không hợp nên bảo:
– Anh tự xoa đi để dầu ngấm vào.
Phùng Tước “a” một tiếng, chẳng hiểu sao lòng thoáng thất vọng.
Cố Trường Khanh nhìn anh tự xoa xoa, thở dài:
– Thôi để em làm cho, đó là anh bôi dầu chứ không phải là xoa.
Nói xong Cố Trường Khanh lại kéo tay anh qua, đổ chút dầu lên cánh tay anh rồi thuần thục xoa bóp.
Tay Phùng Tước bị cô cầm lấy, lòng bàn tay cô ấm áp, làn da bị cô xoa cho nóng lên khiến tim anh cũng như nóng lên theo.
Anh hơi hơi ngẩng đầu nhìn cô, cô ở cách anh không xa, cúi đầu, tóc dài rủ xuống, anh có thể nhìn được xoáy trên đỉnh đầu cô, trông thật khéo. Anh còn có thể nhìn thấy chóp mũi hơi vểnh lên của cô, thanh tú trông thật đáng yêu, sau đó là bả vai của cô, cô mặc áo cộc tay, cổ tròn, bả vai run run theo động tác của cô, anh bỗng cảm thấy vai của cô thật đẹp.
Khóe miệng Phùng Tước hơi nhếch, lẳng lặng mỉm cười.
“Trường Khanh là cô gái tốt, đáng tiếc Triệu Nghị nhà cô không có phúc khí, hi vọng sau này sẽ có chàng trai tốt chăm lo cho nó”.
Năm trước, anh và mẹ đi Canada thăm dì họ, vô tình nhắc đến Trường Khanh, dì đã nói những lời này.
“Đáng tiếc nó cũng không tốt số, mẹ mất sớm, cha lại lấy người đàn bà kia, bà ta rất tinh quái, sinh ra đứa con gái cũng chẳng ra gì. Người khác không biết nhưng nhà dì thì rõ nhất. Thật khó mà tưởng tượng Trường Khanh có thể sống an ổn với mẹ con nhà đó, còn không biết phải chịu bao nhiêu tủi cực…”
Mình lúc đó còn chỉ luôn chỉ trích cô, còn nói nhiều lời làm tổn thương người khác như vậy, có phải là rất quá đáng rồi không? Dù sao cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, thiếu sự quan tâm lại bị mẹ kế và chị kế bắt nạt thì đương nhiên dễ dẫn tới cực đoan, chỉ trích gay gắt cũng chỉ là vô dụng.
– Anh Phùng Tước, không ngờ anh còn có thể nói chuyện với em. Lúc đó không phải là anh rất ghét em, không muốn để ý đến em sao?
Cố Trường Khanh bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang suy tư của anh.
Phùng Tước nhìn động tác trong tay cô, cơ bắp trên tay mình được cô khẽ xoa xoa, độ mạnh yếu rất đều, hiển nhiên là rất nghiêm túc. Anh cười cười:
– Trường Khanh, nói chuyện phải nói bằng lương tâm, tuy rằng anh giận em nhưng chưa từng nói là sẽ không để ý đến em. Nhưng chính em ấy, đã làm sai lại còn hung hăng.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu định cãi lại đôi câu nhưng nhớ ra quả thật mình đã lợi dụng anh nên không nói gì thêm, chớp chớp mắt rồi lại cúi đầu.
Khó có cơ hội được nhìn thấy vẻ phục tùng của cô, tâm tình của Phùng Tước rất tốt.
– Anh cho rằng làm bạn là cả đời, anh coi em là bạn thì sẽ không vì chút sai lầm của em mà tuyệt giao với em. Em còn nhỏ, có một số sai lầm cũng không phải không thể tha thứ.
Cố Trường Khanh cười cười:
– Thật là lạ, em cũng chẳng biết sao mình lại vinh dự được trở thành bạn của anh.
Phùng Tước trầm mặc một hồi, nói:
– Năm trước anh từng qua thăm dì họ…
Thấy Cố Trường Khanh không hiểu thì lại giải thích: “Chính là mẹ của Triệu Nghị đó”.
Nghe anh nhắc đến bọn họ, Cố Trường Khanh liền hỏi:
– Bọn họ thế nào? Ở Canada sống có tốt không?
Phùng Tước gật gật đầu:
– Ừ, Triệu Nghị đang học trung học, thành tích rất tốt, môi trường giáo dục ở bên đó rất thích hợp với nó, dì có mở phòng vẽ, lúc trước cô học về hội họa.
Anh ngẩng đầu nhìn cô:
– Đến lúc đó anh mới nghe dì nói thì ra em đã giúp bọn họ 100 vạn. Tiểu tử Triệu Nghị kia có lẽ là xấu hổ nên mấy lần nói chuyện đều không nhắc đến, cũng là qua dì nên anh mới biết được. Trường Khanh, anh biết ánh mắt của anh không sai được, em là cô gái tốt, có lẽ là có nguyên nhân gì đó nên mới khiến em làm ra chuyện như thế, tuy đến giờ anh vẫn không ủng hộ thủ đoạn của em nhưng em oán hận bọn họ như thế chắc chắn cũng không phải là vô duyên vô cớ. Anh không nên nói những lời quá đáng như vậy với em.
Anh chậm rãi nói, trong giọng nói trầm thấp để lộ ra sự chân thành:
– Mọi người bên cạnh anh đều luôn theo ý anh cho nên cách nói chuyện của anh thường là nghĩ gì nói thế, rất ít khi bận tâm đến tâm tình của người khác, có đôi khi làm tổn thương người khác cũng không hề hay biết, nhưng mà…
Anh cười cười:
– Cũng chỉ có em lớn tiếng phản bác anh như vậy, nếu không anh cũng không biết mình đã làm em tổn thương.
Cố Trường Khanh cúi đầu lẳng lặng nghe, động tác trên tay càng ngày càng chậm lại. Ban đầu cô chỉ định lôi kéo làm thân sau đó khẩn cầu anh không nói ra bí mật của mình. Nhưng nghe những lời đầy thành ý này của anh, cô bỗng nhiên có cảm giác xúc động.
Bởi vì cô có thể cảm nhận được thành ý của anh, cho dù cô làm tổn thương anh, làm chuyện không tốt với anh rồi nhưng anh vẫn giữ vững tình cảm chân thành này với cô.
Còn mình đã làm gì với anh? Ban đầu là đề phòng, sau đó là lợi dụng, cuối cùng là trách móc… Mình có tư cách gì mà trách anh?
– Sau khi về anh định tìm em để xin lỗi nhưng lúc đó mới biết em xuất ngoại. Lúc trước anh giận nên không tìm hiểu tin tức về em cho nên qua lâu như vậy mới biết. Anh như vẫn luôn tự cho là đúng…
Anh lấy tay kia sờ sờ cổ như là rất ngượng ngùng.
– … Nhưng không ngờ lại gặp em ở đây… Có thể thấy, ngay cả ông trời cũng cảm thấy anh hẳn là nên xin lỗi em…
Về phần anh đổi Harvard thành Princeton thì cũng không thể không biết xấu hổ mà nói ra được.
– Anh không cần xin lỗi, quả thật em đã không tốt với anh, em đã lợi dụng anh. Cố Trường Khanh cúi đầu nói.
– Anh đã nghĩ, đúng là anh vẫn không thể khiến em tin tưởng anh, em không hiểu anh, nếu là bọn Tiểu Tam thì nhất định sẽ không làm vậy, chẳng qua, về sau không cần như vậy nữa. Có chuyện gì em có thể nói thẳng với anh, anh cũng không phải là người cổ hủ như vậy, có thể giúp được nhất định anh sẽ giúp. Người bạn học lần trước là vì chuyện nhà cậu ấy không đơn giản nên anh không thể đồng ý được.
Cố Trường Khanh cười cười, không biết nên nói cái gì. Cô đẩy tay anh về:
– Được rồi!
Phùng Tước xoay xoay tay hai lượt rồi cười nói:
– Quả nhiên không còn đau như vậy nữa.
Cố Trường Khanh cười cười.
Đối phương đã không đáp lại, nhất thời Phùng Tước cũng không biết nên nói gì, anh đứng lên:
– Muộn rồi, anh… về trước, ngày mai lại nói chuyện.
Nói nhiều như vậy, anh đã tạm quên mất chuyện lúc trước.
Anh lướt qua cô đi về phía cửa, Cố Trường Khanh nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh.
Một năm không gặp, dường như anh càng thêm khôi ngô, trưởng thành…
– Anh Phùng Tước!
Cố Trường Khanh bỗng nhiên gọi, Phùng Tước quay đầu lại nhìn cô rồi cười nhẹ, Cố Trường Khanh nhìn anh.
Cẩn thận nhìn kỹ, một năm qua anh vẫn có chút thay đổi, tóc dài hơn một chút, kiểu tóc tự nhiên khiến anh không còn nghiêm túc, cứng nhắc như trước nữa. Đường cong trên mặt cũng trở nên thành thục hơn nhưng khi cười rộ lên thì vẫn mang theo nét ngây ngô của thiếu niên, cả người nhìn trông sáng láng, tự nhiên, rất hấp dẫn.
– Sao thế?
Anh cười hỏi, đôi mắt đen sâu thẳm hơi lóe lên dưới ánh đèn.
Cố Trường Khanh bước lên hai bước, đi đến bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn anh, lúc này cô không hề ngụy trang, hoàn toàn rất chân thật, xem như đáp lại anh.
– Anh Phùng Tước, em muốn nhờ anh một chuyện.
Phùng Tước gật đầu như thể cổ vũ cô nói tiếp.
Cố Trường Khanh nhìn vào mắt anh, gằn từng tiếng:
– Em xin anh đừng đem chuyện gặp em ở đây và những gì anh vừa thấy nói cho bất kì ai biết, mặc kệ đó là ai.
Phùng Tước hơi hơi nhíu nhíu mày như là khó hiểu, vừa định hỏi, Cố Trường Khanh lập tức nói:
– Đừng hỏi em vì sao. Lý do tạm thời em khó mà nói được nhưng em không muốn lừa gạt anh nữa. Cho nên anh không nên hỏi, anh chỉ cần biết, nếu nói ra ngoài thì sẽ thành bất lợi lớn cho em.
Bất lợi lớn? Lòng Phùng Tước thoáng rung động, cô trăm phương ngàn kế che giấu chính mình như vậy là đang đề phòng ai?
Anh nhìn cô, gương mặt cô vẫn rất non nớt nhưng trong đôi mắt như chất chứa rất nhiều chuyện cũ. Cô nhìn thẳng vào anh, vẻ ngây thơ đơn thuần ngụy trang đã biến mất, trong ánh mắt bao hàm đủ loại cảm xúc: đau xót, phẫn nộ, hoảng sợ, lo âu và cả sự bất đắc dĩ, kiên nghị.
Mỗi một cảm xúc đều như một chiếc búa tạ nện vào lòng anh.
Sau đó, những cảm xúc này dần dần rút đi, ánh mắt lại trở nên bình tĩnh. Nhưng sự bình tĩnh ấy lại khiến anh có chút đau lòng, phải cố gắng cỡ nào mới có thể che giấu nhiều cảm xúc như vậy?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô? Lòng anh như bị mèo cào, hận không thể lập tức hỏi cô tất cả.
Nhưng anh biết anh không thể hỏi, cô không muốn nói là vì cô còn không tin tưởng anh, đợi đến khi cô tin anh rồi tất nhiên cô sẽ nói hết cho anh. Không thể khiến cô tin tưởng anh cũng không phải là lỗi của cô.
– Được, anh đồng ý với em, anh sẽ không nói gì cả.
Phùng Tước thản nhiên cười cười, sau đó xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Đêm đó, Phùng Tước nằm trên giường lăn qua lộn lại, lòng vừa kích động lại vừa hưng phấn.
Đây dường như là một khởi đầu rất tốt.
Vì sao lại hưng phấn như vậy? Anh không rõ ràng lắm, anh chưa từng trải qua cảm xúc thế này bao giờ.
Anh chỉ biết, anh biết khi mình bị cô lợi dụng anh đã rất đau lòng, biết rằng cô sử dụng thủ đoạn không trong sáng thì anh rất phẫn nộ, rất thất vọng, nghe được cô nói không muốn gặp anh nữa thì rất nôn nóng, thất vọng, khi biết được cô cho dì 100 vạn thì lại rất vui vẻ, thực sự vui vẻ, sự vui vẻ không thể ức chế được. Sau đó anh bắt đầu kế hoạch tiến đến bên cô, chỉ là không ngờ lại trở thành hàng xóm của cô, dường như đến vận mệnh cũng đang giúp anh.
Về phần nguyên nhân, anh không muốn để ý, không muốn quan tâm, quản nó là vì nguyên nhân gì làm chi? Anh chỉ là muốn làm như vậy mà thôi.