Chuyện đúng như Cố Trường Khanh dự đoán, càng lúc càng gay gắt.
Hôm sau, topic trên mạng càng sôi nổi, rất nhiều người biết Khổng Ngọc Phân cũng bắt đầu đăng đàn, có người như viết tiểu thuyết, kể lại quá khứ của Khổng Ngọc Phân, tỷ như Khổng Ngọc Phân chỉ là con riêng, nhờ mẹ nên mới được thành công chúa nhưng lại xấu xa đến độ đi cướp bạn trai của em gái mình, cướp được rồi còn bắt cá hai tay, kết quả mang thai, lúc bạn trai khó khăn nhất thì lại chia tay, còn tìm người cảnh cáo bạn trai không được nói ra chuyện đã đính hôn.
Người kể chuyện còn sống chết tự nhận mình là bạn cũ của họ Triệu, chính mắt anh ta nhìn thấy vết thương trên mặt của công tử họ Triệu, hơn nữa nghe chính miệng cậu nói là do Khổng Ngọc Phân này.
Tin tức này lại châm ngòi cơn giận của quần chúng, topic một ngày đạt đến mấy vạn lượt xem, đương nhiên đều mắng Khổng Ngọc Phân là loại vô sỉ, bỉ ổi.
Thế cho nên luật sư tuy tìm được trang web đầu tiên, yêu cầu họ dỡ bài nhưng dỡ một bài lại có thêm vài bài, cách chặn họng này lại càng kích động cơn giận của mọi người nên chuyện càng lúc càng lan rộng.
Đồng thời, các tạp chí, truyền thông thấy chuyện có sức hút như vậy thì cũng đều bâu vào, bọn họ đi phỏng vấn bạn bè của Khổng Ngọc Phân, còn đào ra được cả Lý Cương, thậm chí còn đến xin phỏng vấn cha của Lý Cương nữa khiến cho ông Lý giận đến độ muốn từ mặt con.
Sau đó lại có truyền thông bới móc, lật lại ảnh Khổng Ngọc Phân như nhà giàu mới nổi lần trước ra, sau đó còn tìm ra được cả tin Khổng Ngọc Phân là con của Khưu Uyển Di và một người đàn ông không rõ danh tính. Lần này xem như đã đánh trúng chỗ yếu hại, tất cả mọi người đều chĩa mũi dùi vào Khưu Uyển Di, nói mẹ nào con nấy, mẹ chẳng ra gì nên mới không dạy được con, Khổng Ngọc Phân chỉ là học theo mẹ mà thôi.
Khổng Khánh Tường dù là mình đồng da sắt thì cũng không thể chịu nổi những cú dội bom liên tiếp như vậy, cổ phiếu Cố thị vì chuyện này mà rớt giá thảm hại, trong công ty lại có vị cổ đông họ Chu vốn không vừa mắt với ông ta, suốt ngày lôi chuyện này ra châm ngòi thổi gió, đám cổ đông khác vốn vì cổ phiếu rớt giá mà bắt đầu nôn nóng, đều chất vấn Khổng Khánh Tường, nếu không vì ông ta có cổ quyền tuyệt đối thì chỉ sợ địa vị này đã không giữ nổi nữa.
Bên ngoài biệt thự họ Cố ngày nào cũng có một đoàn phóng viên bu kín, vừa thấy có người là sẽ xông lên, cho dù là người hầu ra ngoài mua đồ ăn cũng không tha. Mỗi lần Khổng Khánh Tường đi ra đi vào lại càng không chịu nổi sự phiền toái này nữa.
Lửa giận của Khổng Khánh Tường đương nhiên là phát tiết lên người mẹ con Khưu Uyển Di, nhất là Khổng Ngọc Phân, có một lần suýt bị Khổng Khánh Tường bóp chết, thế cho nên chỉ cần Khổng Khánh Tường vừa về nhà thì Khổng Ngọc Phân đã trốn biệt, không dám lộ diện.
Sau đó, cuối cùng Khổng Khánh Tường cũng nhờ được người trong chính phủ và bộ công an ra mặt thì mới khống chế được việc này, tin tức về Khổng Ngọc Phân trên mạng đều được dỡ hết xuống, báo chí cũng bị cấm không được soi mói đời tư của người khác gây ảnh hưởng bất lợi đến xã hội.
Nhưng trên có chính sách thì dưới sẽ có đối sách, truyền thông bắt đầu lập lờ, không chỉ mặt chỉ tên nhưng vẫn tiếp tục đưa tin liên quan, Khổng Khánh Tường cũng chẳng thể làm gì được, chuyện ồn ào này kéo dài gần một tháng, đến khi mọi người đều đã mất hứng rồi thì mới bình tĩnh lại.
Nhưng đương sự Khổng Ngọc Phân thì thiếu chút nữa đã nổi điên, nếu không phải Khưu Uyển Di luôn ở bên cạnh an ủi thì chỉ sợ đã phải đưa đến bác sĩ tâm lý rồi.
Lý Giai nói với Cố Trường Khanh:
– Em xem, Khổng Ngọc Phân cũng có phúc của cô ta, Khưu Uyển Di tuy rằng độc ác nhưng vẫn rất tốt với con mình.
Cố Trường Khanh lặng lẽ thở dài:
– Nếu ngay cả điều này Khưu Uyển Di cũng không có thì đúng là cầm thú cũng không bằng rồi.
– Vậy chẳng phải cha em chính là cầm thú cũng không bằng? Xem ông ta đối xử với con gái mình thế nào kìa?
Lý Giai thấy Cố Trường Khanh nhìn lại, nhớ lại Khổng Khánh Tường dù sao cũng là cha của cô, vội xin lỗi:
– Xin lỗi, chị không nên nói cha em như vậy.
Cố Trường Khanh lắc đầu, không hề để ý:
– Chị nói đúng, quả thật ông ta không bằng cầm thú.
Sau đó lại cười khổ một tiếng:
– Bản tính làm cha của ông ta chắc chỉ phát huy trước mặt con trai mình thôi.
– Cha em làm gì có con trai?
Lý Giai không cho là đúng.
– Sớm muộn gì chẳng có.
– Làm sao em biết được? Chuyện này không thể chắc chắn được, dù sao cha em cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa.
Cố Trường Khanh không lên tiếng, kiếp trước, qua nửa năm nữa Khưu Uyển Di sẽ phát hiện ra là có thai được hơn một tháng, nói cách khác, hơn bốn tháng nữa, Khưu Uyển Di sẽ thụ thai thành công.
Lúc trước, cô cũng từng nghĩ cách tránh thai cho Khưu Uyển Di nhưng chuyện giữa vợ chồng bọn họ cô đâu thể nhúng tay, mấy chuyện kê đơn thì quá mạo hiểm, tỷ như thuốc tránh thai thì phải ngày nào cũng dùng, cô có thể cam đoan sẽ không bị phát hiện? Cô cũng từng nghĩ tìm thuốc kháng độc tính của ung thư cho Khưu Uyển Di, trong nửa năm này chỉ lén dùng một chút là có thể khiến dù bà ta có thai thì thai nhi cũng sẽ bị dị dạng. Nhưng chuyện này quá vô nhân tính, cô không làm được.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cách rút củi dưới đáy nồi. Cô làm nhiều chuyện như vậy, một là để đả kích Khổng Ngọc Phân để xả giận cho chính mình, hai là xem nhân cơ hội này có thể đuổi Khưu Uyển Di ra khỏi Khổng Khánh Tường trước khi bà ta mang thai. Vậy là bà ta không thể mang thai, cũng sẽ chẳng có vốn liếng gì mà vùng lên được nữa.
Thực ra cô cũng từng nghĩ, giữ Khưu Uyển Di ở bên cạnh Khổng Khánh Tường không phải không có lợi, ít nhất Khưu Uyển Di không có thực lực, không thể giúp gì Khổng Khánh Tường trên mặt sự nghiệp, nếu Khổng Khánh Tường ly hôn với bà ta, rút kinh nghiệm xương máu, nhất định sẽ lấy danh môn thục nữ. Đến lúc đó, ai biết kế hoạch của mình sẽ bị thay đổi đến mức nào?
Nhưng, Cố Trường Khanh vẫn muốn cố gắng một lần, lòng cô thoáng chút lo lắng, cô chỉ muốn xem, mình cố hết sức rồi liệu có thể thay đổi quỹ đạo của vận mệnh hay không, điều này rất quan trọng với cô!
Bên kia, chắc chắn Khổng Khánh Tường đang tích cực điều tra việc này. Chuyện lần này ảnh hưởng nặng nề, gần như là đánh cho ông ta không còn sức hoàn trả, kế hoạch chu toàn như vậy, từng bước từng bước chắc chắn, ông ta rất muốn biết rốt cuộc là ai ra tay. Lời Khưu Uyển Di nói luôn vang vọng bên tai khiến ông ta trở nên bất an.
Hôm nay, trợ lý Tống Trí Hào đi vào văn phòng của ông ta.
Từ khi ông vào Cố thị, Tống Trí Hào vẫn luôn theo ông, giúp ông rất nhiều việc, có thể nói, ông ta có thể đạt được địa vị như ngày hôm nay, công của Tống Trí Hào không phải là nhỏ. Nếu cố ép Khổng Khánh Tường nói ra một người ông ta tin tưởng thì Tống Trí Hào miễn cưỡng tính là người đó.
– Trí Hào, chuyện tôi bảo anh điều tra thế nào rồi?
Khổng Khánh Tường nhìn Tống Trí Hào đang đi đến bàn làm việc của mình.
Tống Trí Hào lớn hơn Khổng Khánh Tường hai tuổi, khuôn mặt gầy gò, gò má cao, môi mỏng, khuôn mặt không có hậu.
Nhưng lại là người rất khôn ngoan, có năng lực.
– Chủ tịch, đã tìm ra được một chút.
– Nói mau!
Khổng Khánh Tường ngồi thẳng dậy.
Tống Trí Hào vẫn bình thản nói tiếp:
– Bên công an đã tra ra ID của người gửi tin, giống như bên chúng ta, đều là sử dụng mạng ở sân bay. Tôi đã sai người điều tra về người quản lý internet ở sân bay, không hề liên quan gì đến nhà họ Khổng, họ Triệu, thậm chí là cả nhà họ Lý cũng vậy, hoàn toàn không phải là những người gần gũi chúng ta.
– Thế có nghĩa là chẳng tra được cái gì?
Khẩu khí của Khổng Khánh Tường không tốt cho lắm.
– Cũng không hẳn thế.
Tống Trí Hào đặt một tập văn bản trước mặt ông ta, lại nói tiếp:
– Sau đó điều tra một lượt, phát hiện hôm đó cũng là ngày Triệu Nghị và mẹ xuất ngoại, thời gian bay vừa vặn là lúc tin được đăng lên mạng được vài phút. Tôi cảm thấy có chút liên quan.
– Triệu Nghị?
Ánh mắt Khổng Khánh Tường hơi lóe lên, nhăn mày.
Không sai, Triệu Nghị là người đáng nghi nhất.
– Tôi còn điều tra cẩn thận những bức ảnh này, tôi tra được, lúc trước Triệu Nghị phát hiện đại tiểu thư và Lý Cương có quan hệ nhập nhằng thì có chụp lại ảnh, điều này đã được đại tiểu thư xác nhận. Hơn nữa trong những người viết bài, không ít ID đều nhận là bạn bè thân thiết với Triệu Nghị, đây là điều không thể nghi ngờ.
Khổng Khánh Tường lật tập tài liệu trước mặt, trầm giọng nói:
– Ý anh là, chuyện này do Triệu Nghị gây ra?
– Theo điều tra của tôi thì đúng là như vậy.
Khổng Khánh Tường mệt mỏi gật gật đầu, thấp giọng nói:
– Bọn họ chụp được ảnh Ngọc Phân phá thai chỉ sợ là có mưu đồ khác, chưa biết chừng cha Triệu Nghị muốn dùng cái này để khống chế tôi, đáng tiếc ông ta không ngờ được rằng mình lại chết nhanh như vậy, công ty đóng cửa trong chớp mắt, mấy thứ này không thể phát huy công dụng.
Tống Trí Hào nói:
– Đây là điều rất có thể, là âm mưu từ trước, nếu không tuyệt đối sẽ không chụp được ảnh như vậy. Sau nhất định là Triệu Nghị phát hiện được những bức ảnh này hoặc cũng có thể, cậu ta đã sớm biết sự tồn tại của những bức ảnh đó.
Khổng Khánh Tường tiếp lời:
– Sau này Triệu phu nhân từng đến tìm tôi, có lẽ là muốn dùng những bức ảnh này để ép tôi giúp đỡ nhưng tôi lại không gặp bà ta. Sau này Hằng Thực phá sản, bọn họ thẹn quá hóa giận nên trả thù chúng ta!
Tống Trí Hào do dự một hồi rồi mới nói:
– Không chỉ như vậy, tôi còn điều tra được, sau khi Hằng Thực phá sản, phu nhân còn từng sai người đánh Triệu Nghị, cảnh cáo cậu ấy không được nói lung tung, tôi nghĩ đây mới là điều khiến bọn họ giận dữ, nếu không bọn họ có thể đem ảnh đến tống tiền chứ không đến mức không chừa đường lui như vậy, trước khi bỏ đi đã công khai mọi thứ.
– Cái gì?
Khổng Khánh Tường giận dữ, mặt biến thành màu gan lợn, giận không thể kiềm chế, đập bàn ầm ầm.
– Con đàn bà chết tiệt này! Được việc không được, hỏng việc thì thừa! Trường Khanh nói đúng lắm, mẹ con nó chính là tai họa, chỉ khiến tôi thêm phiền phức.
Ông vung tay, giấy tờ trên bàn bay hết xuống đất, sau đó cầm áo khoác, xông ra ngoài.
Cùng lúc đó, Cố Trường Khanh nói với Lý Giai:
– Em từng đọc một cuốn sách, trên đó có viết, mọi người thường thích lấy mình hiểu người, cảm thấy mình làm gì thì đối phương cũng sẽ làm như vậy, cũng như Khổng Khánh Tường cả đời đều tính kế người khác nên luôn cảm thấy người khác cũng là người như vậy. Nếu ông ta tra được tin này, nhất định sẽ nghĩ chú Triệu từng định tính kế ông ta.
Lý Giai cười nói:
– Cách này rất hay, nếu không có người đứng mũi chịu sào, ông ta cứ nghi thần nghi quỷ thì sẽ không tin tưởng em. Đẩy Triệu Nghị ra là hợp tình hợp lý, cũng dễ dàng để ông ta tin tưởng.
– Hơn nữa dù có giận thì ông ta cũng không thể làm gì được Triệu Nghị, Khổng Khánh Tường lợi hại cũng chỉ là trong đất nước này mà thôi, ra khỏi Trung Quốc thì ai biết ông ta là ai? Triệu Nghị cũng không phải là người bình thường, anh ấy còn một số người quen có máu mặt, Khổng Khánh Tường không phải là không biết điều này, sao dám động chạm đến Triệu Nghị. Chẳng lẽ định thuê sát thủ bay qua Canada giết người? Khổng Khánh Tường sẽ không đào sâu vào chuyện đã qua, ông ta sẽ không vì chút việc này mà mạo hiểm như vậy. Cuối cùng, bao nhiêu giận dữ sẽ đều trút hết lên người mẹ con Khưu Uyển Di mà thôi!