Thiên Kim Trở Về

Chương 191: Chương 191: Ngoại tình




Xe của Phùng Tước vẫn là hãng Cát Lợi nhưng là chiếc xe mới, màu đen, dáng giọt nước trông mốt hơn chiếc cũ nhiều, cũng mạnh mẽ hơn nhiều.

Phùng Tước thấy Cố Trường Khanh nhìn xe của mình thì cười nói:

– Mấy năm nay Cát Lợi phát triển rất nhanh, theo nguồn tin đáng tin cậy thì bọn họ đang định mua lại hãng xe Volvo của Thụy Điển, nếu thành công thì đây chính là hạng mục thu mua lớn nhất của xí nghiệp ô tô Trung Quốc với ô tô nước ngoài.

Cố Trường Khanh cười nói:

– Hình như anh rất chú ý đến hãng xe này.

Phùng Tước mở cửa xe cho cô, quay đầu cười nói:

– Anh thích tất cả những nhãn hàng có khả năng độc lập, tự chủ.

Hai người lên xe, thấy cách đó không xa, Lý Giai cũng lên xe ông Vương, trước khi đi Lý Giai còn vẫy tay chào hai người.

Phùng Tước khởi động xe, đi về phía biệt thự họ Cố.

Trên đường đi, Cố Trường Khanh nhìn phong cảnh bên ngoài:

– Mới ba tháng không về mà cảm thấy Bắc Kinh lại thay đổi không ít.

Phùng Tước cười cười:

– Em mới có ba tháng, anh đã ba năm không về rồi, chẳng qua là lúc sinh nhật ông bà nội hoặc tết nguyên đán mới về.

Nói đến đây, anh như nhớ ra điều gì đó:

– Đúng rồi, 20 tháng này là sinh nhật bà nội anh, anh muốn nhân dịp này giới thiệu em cho người nhà anh, em thấy sao?

Gia đình anh biết chuyện lần trước anh không để ý đến an nguy của chính mình mà đi cứu một cô gái nên đều rất tò mò về người con gái này. Bà nội anh nói:

– Lúc đầu bà con định chờ cháu về thì sẽ giới thiệu cho cháu một cô gái tốt, cháu đã có người mình thích rồi thì không thể để cháu nói mọi người không dân chủ, ép duyên được, để chúng ta gặp qua cô gái đó kia rồi quyết định đi!

Tạm thời Phùng Tước không nói thân phận của Cố Trường Khanh cho gia đình vì anh biết, người nhà sẽ không ủng hộ anh lấy vợ là con nhà thương nhân, bởi vì điều này sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ làm quan của anh, có quan hệ thân thiết với thương nhân đều phải bị dò xét. Giống như quyết định mà Thượng Hải vừa mới ban hành, cán bộ cao cấp, những người thân thích là thương nhân đều phải trình báo lại, có thể thấy mọi người mẫn cảm với vấn đề này cỡ nào.

Ngay từ đầu khi anh quen Cố Trường Khanh thì đã biết đến điều này nhưng anh cảm thấy thanh giả tự thanh, không cần vì ánh mắt của người khác mà bỏ qua người mình yêu. Anh cũng chẳng có dã tâm gì lớn với con đường làm quan này, có thể đi đến đâu thì đến, làm tốt chuyện của mình, không làm thất vọng lương tâm của mình là đủ rồi. Nhưng làm thế nào để mọi người trong nhà chấp nhận Cố Trường Khanh thì lại cần một kế hoạch chu đáo. Vốn bà nội anh bảo anh mau dẫn Cố Trường Khanh về nhưng anh cảm thấy bữa tiệc đông người sẽ khiến đôi bên thoải mái hơn nhiều. Để mọi người biết Trường Khanh, thích Trường Khanh rồi chấp nhận Trường Khanh rồi thì sẽ không quá để ý đến thân thế của cô.

Anh không nghĩ rằng gia đình sẽ không thích Trường Khanh, mọi người thương anh thì cũng sẽ thương người anh thương.

Tuy rằng sớm biết anh sẽ dẫn cô về nhà nhưng lúc đối mặt, Cố Trường Khanh vẫn có chút lo lắng, ngay từ lúc đó cô vốn không cẩn thận suy nghĩ đến vấn đề gia đình của bọn họ, cô thích cảm giác ấm áp khi ở bên anh, cũng không nghĩ đến những thứ sẽ khiến cô phiền muộn nên theo bản năng luôn lảng tránh chuyện này.

Nhưng có một số chuyện lảng tránh được nhất thời nhưng không thể lảng tránh được cả đời, vẫn phải đối mặt, vẫn phải lấy ra dũng khí. Đối phương quan trọng cỡ nào thì dũng khí trong lòng cũng nhiều cỡ đó.

– Được!

Trường Khanh gật gật đầu, khi một chữ “được” đơn giản đó nhả ra lại có chút nặng nề, cô thở sâu.

Giây sau, cô cảm giác được tay mình đang được anh nắm lấy, bàn tay to lớn ấm áp hoàn toàn vây lấy bàn tay cô, da thịt tiếp xúc, cảm giác ấm áp truyền đến khiến cô thấy vô cùng an tâm.

Phùng Tước nhìn phía trước, đường cong của gương mặt vô cùng xinh đẹp, mũi cao khiến người ta có cảm giác kiên định, anh cười cười, nhẹ nhàng nói:

– Đừng lo lắng, có anh đây rồi!

Lòng Cố Trường Khanh buông lỏng, tay cũng nắm thật chặt tay anh tựa như hai trái tim đang gần sát bên nhau.

Xe dừng lại ở cổng biệt thự Cố gia, Phùng Tước nói với cô:

– Trước khi em gặp gia đình anh, anh không gặp người nhà em thì tốt hơn.

Cố Trường Khanh hiểu ý của anh, giờ gặp mặt, Khổng Khánh Tường nhất định sẽ điều tra rõ về Phùng Tước, khi ông ta biết thân phận của anh thì chắc chắn sẽ gây rối, khó tránh khỏi chưa gặp người nhà Phùng Tước thì đã có tin không hay truyền đến nhà họ Phùng, còn chưa gặp mặt đã khiến bọn họ không thoải mái. Vì thế tạm thời không để Khổng Khánh Tường biết thì hơn.

Cố Trường Khanh gật gật đầu, trong lòng cô, bọn họ không ai là người nhà của cô hết, cô và bạn trai mình chẳng liên quan gì đến bọn họ? Dựa vào cái gì mà phải dẫn anh đến gặp bọn họ?

– Đi đường cẩn thận!

Cố Trường Khanh nói xong thì xuống xe.

– Ngày mai anh sẽ qua tìm em!

Phùng Tước nói với Cố Trường Khanh qua cửa kính xe, Cố Trường Khanh cười cười.

Cố Trường Khanh nhìn Phùng Tước lái xe rời đi rồi mới vào nhà, vừa vào nhà đã thấy Khổng Ngọc Phân ngồi trên sân cỏ ở đằng trước, chỗ cô ta ngồi vừa khéo có thể nhìn thấy tình hình ở ngoài cửa lớn, cũng có nghĩa là tình hình khi nãy của Cố Trường Khanh và Phùng Tước đều đã lọt vào mắt cô ả.

– Anh ta là ai thế?

Khổng Ngọc Phân ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, hai tay ôm ngực nhìn cô cười cười.

Cố Trường Khanh mặc kệ cô ta, kéo hành lý đi vào, Khổng Ngọc Phân hừ lạnh một tiếng rồi đuổi theo.

– Là bạn trai của mày? – Cô ta lại hỏi.

Cố Trường Khanh bước lên trước, coi cô ta là người vô hình. Vừa về đã gặp phải người đáng ghét, thật phiền.

Nếu không phải sợ ảnh hưởng không tốt thì thật muốn đuổi hết mấy người này đi.

– Đã có bạn trai thì đừng có phóng điện khắp nơi, Cố Trường Khanh, tự ý thức lại hành vi của mình chút đi.

Khổng Ngọc Phân ở phía sau lạnh lùng nói.

Cố Trường Khanh dừng bước quay đầu nhìn cô ta, trong ánh mắt tràn ngập sự khinh thường.

Khổng Ngọc Phân cười lạnh:

– Mày nhìn tao thế làm gì? Chẳng lẽ tao nói sai? Nếu đã có đàn ông rồi thì đừng như ruồi bọ dính lấy người khác, có phải hai tháng qua anh Hoàng đến huyện F tìm mày không.

Nói đến đoạn sau, giọng nói của Khổng Ngọc Phân tràn ngập sự ghen tuông. Hai tháng qua bọn họ đều ở bên nhau, đã xảy ra chuyện gì? Cô ta rất muốn qua tìm nhưng phải dùng lí do gì để qua đó, tùy tiện đến đó sẽ chỉ thành trò hề mà thôi.

Cố Trường Khanh lạnh lùng nhìn cô ta một hồi, bỗng nhiên mỉm cười, cô chậm rãi nói:

– Không sai, hai tháng nay Hoàng Thao đều ở huyện F nhưng anh ấy không phải đến tìm tôi, là vì công việc.

Khổng Ngọc Phân nghe đến đó thì sắc mặt mới hòa hoãn lại, lại nghe cô hỏi:

– Nhưng mà, Khổng Ngọc Phân, cô hỏi thế là vì thích Hoàng Thao sao?

Khổng Ngọc Phân hơi vênh khuôn mặt xinh đẹp kia lên:

– Chẳng lẽ không được.

Cố Trường Khanh mỉm cười, không chút để ý nói:

– Không phải là không được, chỉ là vì sao Hoàng Thao tiếp xúc với cô lâu như vậy mà hai người lại chẳng có chút tiến triển gì?

Cô vỗ vỗ vai Khổng Ngọc Phân, hơi cười nói;

– Khổng Ngọc Phân, căn bản là người ta chẳng coi cô ra gì cả, như ruồi bọ bám dính vào người khác không buông… hình như là cô…

Cố Trường Khanh lạnh lùng nhìn sắc mặt tái mét của Khổng Ngọc Phân, cười lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.

Quay về phòng, Cố Trường Khanh buông hành lý rồi đi tắm rửa, ra ngoài cửa sổ lại thấy Khưu Uyển Di đang đứng dưới một gốc cây, lén lén lút lút gọi điện thoại, nói bà ta lén lút là vì lúc gọi điện bà ta cứ nhìn trái nhìn phải như sợ bị ai phát hiện vậy.

Theo bản năng, Cố Trường Khanh nấp vào sau rèm cửa, lén lút nhìn chăm chú vào bà ta đã thấy lúc bà ta gọi điện thoại, miệng mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng, tay vô thức nghịch nghịch lọn tóc, bộ dáng như đang tâm tình với đàn ông vậy.

Trực giác nói cho cô, bà ta đang nói chuyện với đàn ông, hơn nữa người đó không phải là Khổng Khánh Tường.

Bởi vì lúc Khưu Uyển Di nói chuyện điện thoại với Khổng Khánh Tường thì vẻ mặt đều luôn khiêm tốn, cung kính, sớm đã chẳng có được vẻ nũng nịu này.

Cố Trường Khanh đảo mắt, một suy nghĩ nổi lên trong lòng.

Chẳng lẽ Khưu Uyển Di hồng hạnh vượt tường?

Cố Trường Khanh mỉm cười, chuyện càng ngày càng thú vị rồi, không thể không nói Khưu Uyển Di cũng thật to gan, bà ta không sợ bị Khổng Khánh Tường phát hiện? Để ông ta biết mình bị cắm sừng thì chắc Khổng Khánh Tường dám giết bà ta lắm.

Nhưng Khưu Uyển Di có thể nhẫn nhục như vậy giờ đã không nhẫn nổi nữa, có phải là Khổng Khánh Tường đã bức ép bà ta quá đáng rồi không?

Cũng không biết Triệu Chân Chân ra sao rồi?

Đang nghĩ thì lại thấy một dáng người bé nhỏ chạy về phía Khưu Uyển Di:

– Mẹ, mẹ!

Chính là Khổng Ngọc Long.

Khưu Uyển Di quay đầu nhìn Khổng Ngọc Long một cái, nói cho có lệ:

– Chờ một chút!

Khổng Ngọc Long cầm một quyển sách trong tay, một tay dùng sức kéo quần áo bà ta:

– Mẹ mẹ, chỗ này con không biết vẽ.

Khưu Uyển Di lấy tay che điện thoại, cúi đầu nói với nó:

– Đi tìm chị con đi!

– Chị vừa ra ngoài rồi.

– Vậy đi tìm người hầu đi.

Khưu Uyển Di lại nói điện thoại mấy câu, tâm tư rõ ràng không để ý gì đến Khổng Ngọc Long.

Cuối cùng Khổng Ngọc Long không nhịn được mà nổi cáu:

– Con không cần người hầu, con không cần người hầu!

Vung bàn tay nhỏ đánh vào người Khưu Uyển Di.

Khưu Uyển Di có chút mất kiên nhẫn, cúp máy, cúi người vỗ vỗ mặt nó rồi dỗ:

– Giờ mẹ phải ra ngoài mua chút đồ, lúc về sẽ vẽ cho con, Ngọc Long ngoan, sẽ mua đồ ăn con thích về nhé.

Nói xong cũng mặc kệ nó phản đối, lập tức rời đi.

Khổng Ngọc Long nhìn theo bóng bà, giận dữ đến độ ném sách xuống đất.

Cố Trường Khanh liếc nhìn Khổng Ngọc Long một cái rồi quay mặt đi.

Khưu Uyển Di luôn coi trọng con trai, giờ ngay cả con trai cũng không có tâm tư để ý thì có thể thấy được vị trí của người đàn ông này trong lòng bà ta.

Không biết là ai đây, phải cẩn thận điều tra mới được.

Lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng khóc của Khổng Ngọc Long, Cố Trường Khanh không nhịn được lại nhìn ra, thấy nó đang ngồi bệt dưới đất mà khóc, người hầu ở bên không thể dỗ nổi.

Trong nháy mắt này, Cố Trường Khanh cảm thấy nó cũng rất đáng thương. Cha bận rộn làm việc, tuy yêu thương nó nhưng lại không có thời gian chơi với nó. Mẹ… mẹ lại có chuyện càng quan trọng hơn, dường như cũng không có tâm tư chăm sóc nó. Khổng Ngọc Long chẳng qua cũng là một đứa trẻ đáng thương.

Nhưng cô lại vội nhắc nhở mình, Cố Trường Khanh, cũng không nên thương hại kẻ thù, Khổng Ngọc Long là con của kẻ thù, không đáng thương hại, dù nó có đáng thương cũng không liên quan gì đến mày hết.

Nghĩ thế, Cố Trường Khanh kéo rèm cửa qua, ngăn cảnh tượng khóc lóc ầm ỹ của Khổng Ngọc Long lại.

Vừa định nằm xuống giường nghỉ ngơi một chút thì đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, Cố Trường Khanh nhìn nhìn, là một dãy số xa lạ, cô vẫn nhận.

– Alo?

– Trường Khanh, là mình, Chân Chân đây!

Trong điện thoại truyền đến giọng nói nặng nề của Triệu Chân Chân.

– Chân Chân?

Cố Trường Khanh đã đợi điện thoại của cô ả từ rất lâu rồi, cũng không phải cô không tra ra được số điện thoại của Triệu Chân Chân nhưng để cô nàng gọi đến thì tốt hơn nhiều, bởi vì nó chứng tỏ rằng cô ta cần cô giúp đỡ.

– Trường Khanh, giờ mình không biết nên làm gì cả, cậu giúp mình được không?

Cố Trường Khanh tỏ vẻ quan tâm hỏi:

– Chân Chân, sao lại lo lắng như vậy, cậu cứ từ từ mà nói, chúng ta là bạn, có thể giúp mình nhất định sẽ giúp.

– Trường Khanh, mình có thai rồi, mình không biết có nên nói với cha cậu không.

Suýt nữa thì Cố Trường Khanh đã bật cười.

Sao lại thế này? Từ sau khi trở về, chuyện tốt cứ đến dồn dập, đây chẳng phải chứng tỏ rằng ngày tháng của Khổng Khánh Tường đã sắp chấm dứt rồi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.