Thiên Kim Trở Về

Chương 216: Chương 216: Phong ba




Bà Phùng thấy Phùng Tước nhìn bánh trôi mà ngẩn người thì cười nói:

– Thằng bé ngốc này, thất thần cái gì, mau nhân lúc còn nóng mà ăn đi.

Phùng Tước lấy thìa quấy quấy bánh, múc một thìa rồi lại buông. Anh buông thìa rồi quay đầu hỏi bà nội:

– Bà à, bà khuyên mẹ giúp cháu được không?

Bà nội nhìn anh một hồi rồi nói:

– Tiểu Tước, cháu đã thích Trường Khanh như vậy thì bà cũng sẽ thích Trường Khanh, bà cũng rất thông cảm với những gì con bé gặp phải nhưng với chúng ta mà nói, cháu mới là người quan trọng nhất, người chúng ta lo lắng đầu tiên là cháu.

– Nếu lo lắng vì cháu thì mẹ càng không nên phản đối, ngoài Trường Khanh ra, cháu sẽ không thích cô gái nào khác.

Phùng Tước thấp giọng nói.

– Nếu cháu thực sự nghĩ như vậy, bà sẽ thử khuyên nhủ mẹ cháu.

Bà thở dài một tiếng:

– Lời ông nội cháu nói tuy là đúng nhưng sao chúng ta có thể nhìn cuộc sống của cháu trở nên phức tạp? Tâm tình của mẹ cháu bà có thể hiểu…

Lúc này, bên trong vang lên giọng nói của ông nội Phùng Tước:

– Bà ơi! Bà ơi!

Bà nội anh cười cười, thấp giọng nói với Phùng Tước:

– Ông nội cháu lại bảo bà đọc báo cho ông ấy, ông già này cũng đâu phải không nhìn được, chỉ thích bắt nạt bà.

Nói xong đứng dậy đi ra khỏi bếp.

Phùng Tước nhìn bánh trôi trong bát, chẳng còn khẩu vị gì cả.

Hôm sau, một số tạp chí tài chính, kinh tế đều đăng tin Cố Trường Khanh thuận lợi gia nhập ban giám đốc Cố thị, tin tức đều tán dương Cố Trường Khanh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có phong phạm của Cố Kiến Quốc năm nào, đều là những tin tức có lợi cho Cố Trường Khanh. Thậm chí ở một diễn đàn nào đó còn có người viết truyện về cô.

Nhan đề là “Viên minh châu chốn thương trường – thiên kim Cố thị – Cố Trường Khanh”.

Bài viết kể về các kế hoạch của Cố Trường Khanh đã thực hiện với Cố thị, đặc biệt kể lại tường tận thành tích của Cố Trường Khanh với xí nghiệp nhựa Sao Đỏ, còn miêu tả cuộc sống huy hoàng của Cố Trường Khanh khi du học ở Mỹ, nhất nhất kể ra chuyện cô từng tham gia cuộc thi tennis dành cho học sinh, sinh viên ở Mỹ.

Lúc này, trong bài viết, Cố Trường Khanh quả thực chính là cô gái hiếm có, văn võ toàn tài.

Bài viết cùng các bình luận, đại đa số đều là tán dương và hâm mộ, dù có mấy câu nghi ngờ thì cũng đều nhanh chóng bị các bình luận khác đẩy trôi đi.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Cố Trường Khanh lặng lẽ trở nên nổi tiếng trong cả nước, thậm chí còn có đài truyền hình gọi điện thoại đến muốn xin phòng vấn.

Lý Giai chỉ vào bài viết, cười nói với Cố Trường Khanh:

– Không biết là ai giúp đỡ như vậy, tận lực tuyên truyền cho em, chẳng biết thì còn nghĩ rằng đây là tay sai của em đó.

Thời gian này, kế hoạch của Cố Trường Khanh và Lý Giai, Từ Khôn là đề nghị hội đồng quản trị thu hồi quyền tổng giám đốc của Khổng Khánh Tường, tin tức này đưa ra hoàn toàn là sự trợ giúp hữu ích.

Cố Trường Khanh cũng thấy kỳ quái, Cố thị ở Bắc Kinh mà nói thì không nhỏ cũng chẳng quá lớn, còn lâu mới bằng được những công ty tài sản hơn mấy ngàn triệu. Bản thân mình là người thừa kế Cố thị, vào hội đồng quản trị được các tạp chí tài chính kinh tế đưa tin còn nói thông chứ trong thời gian ngắn như vậy có thể làm cho nhiều người chú ý thì không khỏi quá kì quái. Thực sự như có ai cố ý làm, như người đó tuyệt đối không phải là cô, thế thì là ai được?

– Không phải là anh đấy chứ?

Lúc hẹn hò với Phùng Tước, cô đùa hỏi anh.

Phùng Tước lắc đầu nói:

– Em cũng biết anh rồi đó, anh không phải là kiểu người như vậy.

Thấy Cố Trường Khanh nhíu mày thì lại nói:

– Sao thế? Em đang nghi ngờ điều gì sao?

Cố Trường Khanh gật đầu nói:

– Khác thường là vì em vốn không phải là ngôi sao điện ảnh gì cả, cũng chẳng làm chuyện gì kinh thiên động địa, sao đáng để người ta bỏ công lớn ra mà cổ xúy, em cảm thấy có chút khả nghi.

Phùng Tước ôm cô vào lòng an ủi:

– Đừng nghĩ nhiều, có lẽ thực sự có người sùng bái em đó.

Tuy rằng anh nói vậy là để Cố Trường Khanh được thoải mái nhưng vẫn nhờ bạn bè giúp đỡ điều tra thân phận người viết bài kia, nhưng chưa đợi bạn tra ra kết quả thì trên Internet đã có chuyện lớn.

30 tháng 1

Sáng sớm Phùng Tước nhận được điện thoại của Tiểu Tam.

Trong điện thoại, giọng nói của Tiểu Tam rất vội vàng:

– Tước gia, mau mở máy tính lên mạng đi.

Phùng Tước khó hiểu hỏi lại:

– Sao thế?

– Có người phát tán một đoạn clip về bạn gái cậu lên mạng… tóm lại cậu cứ xem đi thì sẽ biết.

Lòng Phùng Tước căng thẳng, liên tưởng tới dư âm vang dội của bài viết vừa rồi, cảm giác bất an khiến anh bất chấp mọi thứ, vội bật máy tính lên.

Trên mấy trang web lớn đều có đăng một đoạn clip…

Phùng Tước nhìn nhìn, bất tri bất giác mà biến sắc.

Cùng lúc đó, Cố Trường Khanh vào công ty, vừa vào đến cửa đã thấy có chút kỳ quái, dường như mặc kệ đi đến đâu mọi người cũng đều dùng ánh mắt khác lạ nhìn cô, mấy lần cô dừng bước quay đầu lại còn có thể thấy mấy người đứng đằng sau châu đầu ghé tai, khe khẽ thì thầm, nhưng thấy cô nhìn qua thì lại giả vờ như không có việc gì, tách ra.

Cố Trường Khanh vô cùng nghi hoặc, nhất thời không rõ là đã xảy ra chuyện gì, cô cảm thấy buồn bực, mãi đến khi tới văn phòng, Lý Giai chẳng gõ cửa phòng đã xông thẳng vào, vẻ mặt lo lắng thì Cố Trường Khanh không nhịn được mà hỏi.

– Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, một đám người đều thật kì quái, cả chị nữa, Lý Giai, sáng sớm ra sao đã như gặp tai vạ lớn vậy.

Vừa nói chuyện cô vừa cởi áo khoác, đi ra sau bàn làm việc.

Lý Giai không nói gì, đi thẳng tới bàn làm việc, vội vã mở máy tính, suốt quá trình đều rất nghiêm túc, vẻ mặt nặng nề.

– Hôm nay tất cả mọi người trong công ty đều nhận được một email.

Vừa nói chuyện, máy tính vừa khởi động, chỉ chốc lát sau, thông báo có email hiện ra.

Cố Trường Khanh thấy vẻ mặt Lý Giai trịnh trọng như vậy thì biết nhất định không phải là việc nhỏ, tâm tình không khỏi nặng nề.

Cô nhìn Lý Giai mở mail, trong mail không có gì, chỉ có một địa chỉ trang web, Lý Giai ấn vào link, đó là một topic trên diễn đàn nổi tiếng.

Tiêu đề topic là “Người hầu trong gia đình hào môn vạch trần chân tướng: bộ mặt thật của thiên kim hào môn.”

Nội dung trong đó là: “Tôi là người giúp việc làm công ở Cố gia nhiều năm, với một số tin tức ở Cố gia tôi hiểu rất rõ, lúc trước thấy không ít người ca ngợi thiên kim Cố thị là Cố Trường Khanh, nhất thời không nhịn được. Chân tướng về Cố tiểu thư có thực sự là người khôn ngoan, có năng lực, có phải là viên minh châu trong chốn thương trường hay không, tôi không đi học nhiều, không hiểu nhiều về phương diện này nhưng về con người của Cố tiểu thư thì tôi có clip dưới đây để làm bằng chứng.”

Phía dưới là một đoạn clip, Lý Giai mở ra, đoạn video bắt đầu chạy.

Cố Trường Khanh nhìn chằm chằm vào màn hình.

Địa điểm trong clip là Cố trạch, mà cô đang đi từ ngoài vào, trên người mặc áo khoác lông dê trắng, Cố Trường Khanh nhận ra đây là quần áo cô mặc hôm tham gia đại hội cổ đông.

Nhớ lại hành động của mình ngày đó, Cố Trường Khanh không nhịn được mà nhíu mày.

Clip vẫn tiếp tục, như ngày đó, cô đi vào, Khổng Khánh Tường gọi cô, cô không để ý tới, sắc mặt rất lãnh đạm. Sau đó cô dừng bước, Khổng Khánh Tường chỉ trích cô, sau đó Khưu Uyển Di đứng lên chỉ vào cô mà nói: “Tao nghĩ mày chỉ ác độc với mẹ con tao mà thôi, không ngờ mày cũng nhẫn tâm với cha mày như thế!”

Cố Trường Khanh nhớ rõ vốn Khưu Uyển Di còn nói cả câu, “Cố Trường Khanh, mày không phải là người”, nhưng rất rõ ràng, những lời này đã bị cắt rồi.

Sau đó, Cố Trường Khanh nhìn về phía Khổng Khánh Tường cười lạnh nói: “Tôi vào hội đồng quản trị là vì mọi người ủng hộ, sao các người không nghĩ đến vì sao mọi người lại chọn ủng hộ tôi?” Ngữ khí nghe vô cùng khinh thị và đầy ý khiêu khích, những lời phía trước đều bị cắt đi.

Khổng Khánh Tường giận dữ muốn đánh cô còn cô lại nhanh nhẹn tránh thoát. Khổng Khánh Tường thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Cố Trường Khanh cũng chẳng tỏ vẻ gì, càng không vươn tay ra đỡ.

Sau đó Khưu Uyển Di chỉ trích cô bất hiếu, vừa về đã muốn tước quyền của cha, còn Khổng Ngọc Phân cũng đứng lên chỉ trích cô: “, Cố Trường Khanh, giờ có phải mày đã chẳng coi cha ra gì nữa không? Chẳng còn vẻ bề ngoài đoan trang chút nào, thật muốn để cho mọi người nhìn thấy vẻ mặt của mày lúc này!” nhưng đoạn Khổng Ngọc Phân nhục mạ mẹ Cố Trường Khanh thì lại bị cắt đi.

Sau đó lại càng phấn khích.

Cố Trường Khanh tiến lên tát Khổng Ngọc Phân một cái, vừa độc vừa nhanh, Khổng Ngọc Phân khóc lóc ngã nhào xuống sofa, Khưu Uyển Di tiến đến đỡ, Cố Trường Khanh cũng độc ác đánh ngã bà ta xuống. Nhìn trong clip này, Cố Trường Khanh vô cùng hung ác.

Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân khóc lóc thê thảm, bộ dạng như thể luôn phải chịu đựng sự bắt nạt của Cố Trường Khanh.

Khổng Khánh Tường giận đến ôm ngực, như thể vô cùng đau đớn: “Đứa con gái bất hiếu này, từ sau khi mẹ mày chết, là ai chăm sóc mày, là ai đưa mày ra nước ngoài học hành, hết sức bồi dưỡng mày, giờ vừa mới học hành trở về đã muốn đuổi cha mình đi sao? Tao không có đứa con gái như mày!”

Cố Trường Khanh chỉ vào ông ta, lời nói sắc bén, thần sắc nghiêm nghị: “Đây là Cố thị, là tâm huyết của ông ngoại tôi, tôi mới là người họ Cố, họ Khổng nhà ông được như bây giờ đều là nhờ có họ Cố, ông đừng quá tham lam. ? Khổng Khánh Tường, da mặt ông không phải dầy bình thường đâu!”

Đến đây, clip hết.

Cố Trường Khanh xem xong thì cười cười, vừa cười vừa nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm đó, thì ra là bọn họ đã sắp đặt từ trước, mấy người này đúng là đồng tâm hiệp lực, một người nuôi trai bao ở bên ngoài, một người làm to bụng cháu gái của vợ nhưng khi đối phó với cô thì vẫn nhịp nhàng như vậy.

Cô sớm biết, người nham hiểm như Khổng Khánh Tường đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, chỉ là cô không ngờ động tác của ông ta lại mau lẹ như thế. Buổi chiều họp cổ đông, buổi tối đã định hạ bệ cô.

– Em đã nói mà, làm gì có ai tốt như vậy, tận lực cổ xúy tuyên truyền giúp em, thì ra là để làm bước đệm cho cái này. Qua quá trình tuyên truyền lâu như vậy, đã có rất nhiều biết em, lúc trước mọi người tán thưởng em cỡ nào thì giờ sẽ căm ghét em cỡ đó.

Cố Trường Khanh nhìn màn hình máy tính, nhẹ nhàng nói.

Lý Giai cảm thấy rất khó chịu, mọi người đều nghĩ tiểu thư họ Cố hưởng hết vinh hoa phú quý, cuộc sống nhất định rất vui vẻ nhưng đâu biết rằng với cô mọi chuyện đều chẳng được hài lòng? Người thân vì tiền tài mà nghĩ đủ mọi cách hại cô, dùng bất kì thủ đoạn đê tiện nào, công việc thì phải chịu đủ áp lực, từng bước gian nan, nếu không phải cô ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, âm thầm tích trữ lực lượng, kinh doanh lời không ít tiền, có thể nói, tiền cô kiếm được chỉ dùng để tiến vào hội đồng quản trị Cố thị. Nhưng cho dù là thế thì vẫn bị chèn ép đến vô tình, ngay cả chuyện tình cảm… Lý Giai nhớ tới những áp lực của gia đình Phùng Tước, lòng càng thêm khó chịu, rõ ràng là một cô gái đáng yêu, sao ông trời lại bất công với cô như vậy.

– Lý Giai, nếu không phải chị có quen biết với em, xem clip này xong chị sẽ nghĩ thế nào?

Cố Trường Khanh hỏi Lý Giai. Lý Giai nhìn cô, thấy sắc mặt cô cũng coi như bình tĩnh, không khỏi bội phục sự kiên cường của cô, lúc cô mới xem clip này còn giận đến độ suýt thì đập vỡ máy tính. Cô nhẹ giọng nói:

– Nếu chị không biết rõ nội thì thì nhất định sẽ cho rằng cô gái trong clip là người bất hiếu, tính nết xấu xa.

Cố Trường Khanh quay đầu nhìn Lý Giai cười:

– Lý Giai, chị thật nhân từ…

Nụ cười bên môi cô dần tan biến, trở nên thật thê lương:

– Nếu là em, em sẽ cảm thấy cô gái này đại nghịch bất đạo, độc ác tàn nhẫn, vì tiền tài mà không nhận người thân, là kẻ vô đạo đức.

Clip cắt ghép chuẩn xác, nếu Cố Trường Khanh không phải là đương sự thì hoàn toàn không thể nhìn ra được sự khác thường trong clip đó. Có thể tưởng tượng những người không rõ nội tình sẽ có cảm giác gì.

Không ai có thể đoán được Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di lại làm chuyện này với cô nhưng tất cả mọi người đều có thể thấy Cố Trường Khanh lạnh lùng miệt thị cha đẻ, hung ác tàn bạo với mẹ con Khưu Uyển Di.

Mọi người sẽ nghĩ thế nào, quá rõ ràng.

Những bình luận ở dưới đã chứng thực điều này, 80% mọi người đều mắng mỏ Cố Trường Khanh, những lời khó nghe cỡ nào cũng có, có một vài người sẽ biện hộ cho Cố Trường Khanh đôi câu như: “Mọi người đừng chỉ nhìn bề ngoài, có lẽ trong chuyện này còn có uẩn khúc gì cũng nên.” Nhưng lập tức lại bị rất nhiều người công kích: “Mặc kệ có uẩn khúc gì, Khổng Khánh Tường là cha của cô ta mới là sự thật, cô ta có thể sang Mỹ du học, chơi tennis chính là nhờ có cha mình. Nhưng mọi người xem đi, Cố Trường Khanh chẳng hề cảm kích cha mình, dù có cãi cọ ầm ĩ với cha mẹ thì cũng thôi nhưng thấy cha mẹ sắp té ngã mà chẳng thèm đỡ, ngược lại còn đứng bên cười lạnh, nhìn cha mẹ làm trò hề sao?”

“Nếu là con gái tôi, tôi nhất định sẽ đánh chết nó, nuôi loại con cái thế này làm gì? Chẳng bằng nuôi chó, chó còn biết bảo vệ chủ.”

“Chẳng qua hào môn cũng còn rất nhiều tin tức không thể nói rõ, vì tiền tài mà cha con mâu thuẫn, anh em xích mích nhìn mãi cũng quen. Hơn nữa mâu thuẫn giữa mẹ ghẻ con chồng cũng là bình thường, tôi vẫn cảm thấy Cố tiểu thư không phải là người như vậy.”

“Bạn ở trên, bạn là Cố Trường Khanh thuê về sao? Cô ta cho bạn bao nhiêu tiền? Mời bạn ăn cơm à? Bạn có cần nói đỡ cho cô ta thế sao? Mẹ ghẻ con chồng có mâu thuẫn là chuyện bình thường nhưng bạn có thấy Cố Trường Khanh bị ngược đãi không? Bị đánh? Không được đi học? Hay là như phim Hàn, bị tai nạn xe cộ mà mất trí nhớ? Chúng tôi đều thấy Cố Trường Khanh khỏe mạnh, xinh đẹp sang trọng, cái gì cần cũng có, còn có thể sang Mỹ du học, giờ nghe nói còn có bạn trai là con nhà quan lại, đây là con chồng bị mẹ kế hãm hại sao? Mặc kệ thế nào, thứ bậc ở đó, chỉ cần một lời không hợp đã ra tay nặng thế sao? Tôi phỉ nhổ, giả tao nhã cao quý gì chứ, chẳng phải là con mụ đanh đá sao?”

“Chẳng biết cậu ấm kia thấy bộ mặt thật của Cố Trường Khanh thì có bỏ đi không?”

“Chắc chắn là bị vẻ bề ngoài của cô ta lừa gạt rồi.”

“Ông Cố đã qua đời, cũng nhờ cha cô ta chủ trì đại cục mới khiến Cố thị phát triển tốt như vậy, nghe nói đại hội cổ đông lần này, cô ta lợi dụng thân phận của bạn trai, cấu kết với các cổ đông nhỏ để khống chế hội đồng quản trị. Cô ta là con gái, có cần thiết vừa về đã truất quyền cha không? Chẳng thèm nể mặt? Hai chữ bất hiếu đã chẳng đủ để hình dung về cô ta rồi, cô ta đúng là độc ác bẩm sinh.

“Bạn ở trên, chuyện quan chức liên kết với thương nhân đã chẳng còn là chuyện gì lạ nữa. Còn chẳng biết nhà quan chức kia được bao nhiêu lợi lộc từ chuyện này nữa đó.”

“Bạn ở trên, cẩn thận cua đồng.”

Lý Giai ở bên thấy sắc mặt Cố Trường Khanh càng lúc càng trầm thì vươn tay tắt phụt máy tính đi, nói:

– Đừng xem mấy cái này nữa, những người này có khi là do Khổng Khánh Tường sắp xếp, cố ý kích động cảm xúc mọi người, hoặc là lũ GATO, đừng để ý.

– Quần chúng đông đảo như thế, đúng là chẳng nói sai…

Cố Trường Khanh vẫn kinh ngạc nhìn màn hình máy tính, chuyện này cô cũng từng làm, hiểu rõ uy lực của dư luận. Cô không muốn bị mọi người mắng nhưng ở trong mắt mọi người, Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di đều là người bị hại, điều này khiến cho cô không thể chịu đựng được.

Nhưng càng khiến cô lo lắng là, rất rõ ràng, chuyện này đã liên lụy đến Phùng Tước, thậm chí là cả nhà anh.

Cô thấp giọng nói:

– Không biết nhà bọn họ nhìn thấy thì sẽ có phản ứng gì?

– Em đừng lo lắng, Phùng Tước đã nói chuyện của em cho người nhà rồi…

Lý Giai thốt ra, sau đó mới nhớ lại là đã đồng ý với Phùng Tước là không nói chuyện này ra, cô vội bưng miệng.

Cố Trường Khanh quay đầu lại nhìn cô, mở to mắt:

– Chị nói cái gì? Phùng Tước đã đem chuyện của em nói cho người nhà? Lúc nào?

Lý Giai thấy không thể giấu diếm nữa thì dứt khoát kể hết mọi chuyện ra.

– Khưu Uyển Di rất ác độc, Phùng Tước thấy nếu không nói ra sự thật thì người nhà cậu ấy sẽ càng không thể thông cảm cho em nên đành nói ra chân tướng, sở dĩ chị biết là vì cậu ấy không tiện nói với em, sợ em lo lắng nên bảo chị ở bên nhắc nhở em đề phòng Khưu Uyển Di.

Tim Cố Trường Khanh như chìm xuống, thì ra trong thời gian này anh đã phải chịu bao áp lực như vậy… mình lại chẳng hề nhìn ra.

Đáng lẽ mình nên biết từ sớm hơn mới phải, quan hệ hai người công khai lâu như vậy, anh ấy chưa bao giờ dẫn mình về nhà đương nhiên là vì nhà anh ấy vẫn không đồng ý, nhưng mình quá bận rộn nên cũng đã xem nhẹ chuyện này.

– Chúng ta nên phản kích thế nào, những người này đáng giận như vậy, nghe nhìn lẫn lộn, đổi trắng thay đen, chẳng lẽ để mặc bọn họ kiêu ngạo, thực hiện được mục đích sao?

Lý Giai càng nói càng giận, nắm chặt tay lại.

– Công khai thân thế của Khổng Ngọc Phân, công khai chuyện của Khổng Khánh Tường và Triệu Chân Chân.

Lý Giai đập bàn, nghiến răng nghiến lợi:

– Xem những kẻ cặn bã này định giải thích thế nào.

Trong lòng Cố Trường Khanh có một ngọn lửa bốc lên, trong nháy mắt này, cô cũng hận không thể công khai tất cả, để chuyện xấu của bọn họ sáng tỏ trước mặt mọi người.

Nhưng mà…

Nếu thực sự làm như vậy, nhất định Phùng Tước sẽ càng vất vả… Nếu mình muốn ở bên anh thì sao có thể để mặc anh một mình gánh vác tất cả…

Nghĩ vậy, lửa giận trong lòng lại dần dịu lại.

Nếu nhà bọn họ đã biết nội tình, không cần thiết phải làm lớn chuyện…

– Thanh giả tự thanh, em là người thế nào, những người biết em đương nhiên sẽ hiểu, không biết em cần gì em phải quan tâm? Chỉ cần chúng ta không đi tranh cãi lại, một thời gian sau sẽ yên tĩnh lại thôi mà.

Cố Trường Khanh xoay ghế, nhẹ nhàng nói.

Bên kia, Khổng Khánh Tường và Khổng Ngọc Phân ở trong văn phòng chủ tịch, thưởng thức kiệt tác của bọn họ qua máy tính.

– Cha, cha xem, bọn họ mắng Cố Trường Khanh thật lợi hại, thật đã đời, chỉ mong bọn họ mắng nhiều thêm vào, con muốn nó bị tất cả mọi người phỉ nhổ, xem nhà kia có còn cần đứa con dâu làm xấu mặt này không.

Khổng Ngọc Phân nhìn những kẻ chửi bới trên mạng, hưng phấn mà mắt sáng bừng lên.

– Không ngờ Cố tiểu thư lại chẳng có động tĩnh gì cả.

Tống Trí Hào ở bên nói.

Khổng Ngọc Phân cũng có chút buồn bực, cô ta còn tưởng rằng Cố Trường Khanh sẽ công khai thân phận của cô ta ngay lập tức, như thế là cô ta có thể thuận nước dong buồm, trở thành thiên kim tiểu thư thực sự, không ngờ Cố Trường Khanh lại yên lặng như vậy, thật khiến người ta buồn bực.

Khổng Khánh Tường cười lạnh:

– Nó sợ to chuyện thì tiếng xấu càng nhiều, càng bất lợi cho hôn sự của nó và họ Phùng kia, nó vì họ Phùng kia có thể chịu đựng như vậy, để xem xem nó chịu được bao lâu.

Nói xong quay đầu bảo Tống Trí Hào:

– Đến lúc chúng ta đi mua chuộc lòng người rồi.

Buổi chiều hôm đó, Khổng Khánh Tường phát biểu cái nhìn của mình trên tài khoản mạng cá nhân.

“Đầu tiên, tôi cảm thấy rất tiếc vì chuyện này, người hầu trong nhà lại dám tuyên truyền chuyện riêng của chủ ra ngoài, việc này tôi rất không đồng ý, tôi đã sa thải người hầu này bởi vì cô ta không có đạo đức nghề nghiệp.

Là một người cha, tôi xin mọi người đừng trách mắng con gái tôi, đương nhiên nó không đúng nhưng tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này, từ sau khi mẹ nó qua đời, tôi bận rộn công việc, cố gắng thỏa mãn nó trên phương diện vật chất nhưng lại xem nhẹ suy nghĩ trong lòng nó. Người tôi yêu là Khưu Uyển Di, vì thân phận nên cũng không tiện dạy dỗ nên mới khiến tính cách nó trở nên như vậy. Không phải là lỗi của nó, xin mọi người nể tình, đừng khiến con gái tôi đau lòng. Tôi tin rằng nó chỉ là cảm xúc nhất thời, cũng không có ý định đối xử với mọi người như thế.

Còn nữa, Trường Khanh, cha yêu con, cũng sẽ không trách con, đừng buồn, cha vẫn sẽ ủng hộ con.”

Bài diễn văn truyền ra, lập tức được những kẻ có lòng xung quanh đăng lại, vì có người cố ý nên chưa đầy 3 tiếng đồng hồ đã trở thành topic nóng hổi trên các diễn đàn. Mọi người thấy như vậy mà Khổng Khánh Tường còn nói đỡ thay con gái, ủng hộ, bảo vệ con gái thì không khỏi cảm thán: “Thật cảm động thay cho tấm lòng cha mẹ.” Mà những bài viết tỏ ý nghi ngờ cũng đều nhanh chóng bị gỡ xuống, hoặc là bị công kích. Dần dần, những người tỏ ý nghi ngờ hay nói đỡ cho Cố Trường Khanh càng ngày càng ít, dù sao, chuyện chẳng liên quan đến mình, cần gì phải tốn sức?

Bên này, Lý Giai thấy Khổng Khánh Tường làm vậy thì giận đến hộc máu, đến ngay cả Từ Khôn cũng không chịu nổi, gọi điện thoại đến cùng Lý Giai mắng chửi ông ta. Từ Khôn còn nói với Cố Trường Khanh, có thể thuê người mắng trả lại nhưng Cố Trường Khanh nói với bà:

– Cô à, cảm ơn ý tốt của cô, nhưng càng to chuyện thì càng ảnh hưởng hơn, tạm thời để mặc ông ta kiêu ngạo đi, ông ta có kiêu ngạo thế nào thì cũng chẳng thay đổi được sự thật là đã mất quyền khống chế Cố thị, các cổ đông đều là người sáng suốt, sẽ không vì chuyện này mà quay lại ủng hộ ông ta đâu.

Từ Khôn biết cô lo bên Phùng Tước, tuy rằng hơi sượng mặt nhưng vẫn có thể hiểu. Chỉ là sau đó bà nói với Lý Giai:

– Tuy rằng làm lớn chuyện sẽ khiến quan hệ của hai người gặp khó khăn nhưng Phùng Tước cũng không thể để mặc Trường Khanh bị bắt nạt thế chứ.

– Đúng thế!

Lý Giai hận đến ngứa răng:

– Trường Khanh vì cậu ấy mà bỏ qua mọi kế hoạch nhưng sao cậu ấy có thể thực sự ngồi yên nhìn mọi thứ như thế, thật khiến cháu thất vọng quá. Giờ cháu bắt đầu nghi ngờ, Trường Khanh hi sinh vì cậu ấy như vậy có đáng không? Chẳng phải là đàn ông sao? Trường Khanh một cước đá đi là được rồi còn gì?

Lý Giai đang nổi nóng, sao còn nhớ rõ điểm tốt của Phùng Tước? (Khổ thân anh Phùng Tước, thông cảm cho bà chị nóng tính này nhé J)

Cô chỉ là cảm thấy giờ Trường Khanh sống rất khổ cực, rất uất ức, bị người bắt nạt như vậy mà chỉ có thể chịu đựng, đàn ông như vậy thì có tác dụng gì?

Nhưng sự thật cho thấy, cô không hiểu gì về Phùng Tước cả.

Sau khi bài diễn văn của Khổng Khánh Tường post lên được 4 tiếng, trên Internet lại có một bài viết khác. Tiêu đề là “Chân tướng về Cố thị, lòng người xấu xa, đạo đức chẳng còn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.