Thiên Kim Trở Về

Chương 16: Chương 16: Quái nhân




Triệu Nghị lại giới thiệu Khổng Ngọc Phân với Phùng Tước.

Khổng Ngọc Phân thấy Phùng Tước tuy cao lớn, anh vĩ bất phàm nhưng chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần bò của nhãn hiệu trong nước, không thể so được với Triệu Nghị mặc hàng hiệu được. Lòng cũng bớt hứng thú, chỉ thản nhiên chào hỏi.

Phùng Tước vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như trước.

Giới thiệu xong, Triệu Nghị cười nói:

– Giờ chúng ta đi thôi, có người đang đợi rồi.

Cố Trường Khanh cười hỏi:

– Còn ai nữa?

– Đều là người quen, đến lúc đó em sẽ biết.

Cố Trường Khanh đi cùng Triệu Nghị, đằng sau là Phùng Tước, ba người cùng đi ra ngoài. Khổng Ngọc Phân tuy rất muốn đi theo nhưng vì chưa được mời nên chỉ thẫn thờ nhìn theo bóng bọn họ.

Triệu Nghị đi được hai bước, bỗng nhiên quay đầu nhìn Khổng Ngọc Phân:

– Khưu tiểu thư không đi sao?

Khổng Ngọc Phân liếc nhìn Cố Trường Khanh, nhẹ giọng nói:

– Mình có thể đi sao?

Cô mở to đôi mắt thanh thuần, ngây thơ như con nai con.

Cố Trường Khanh thầm nghĩ, đúng là mẹ nào con nấy, Khổng Ngọc Phân còn nhỏ mà đã biết quyến rũ đàn ông, chả trách kiếp trước mình thất bại thảm hại.

Cố Trường Khanh vẫy tay với Khổng Ngọc Phân, cười nói:

– Cùng đi đi!

Khổng Ngọc Phân vô cùng vui vẻ bước tới, đứng bên cạnh Triệu Nghị.

Bên trái Triệu Nghị có Cố Trường Khanh nói cười thân thiết, bên cạnh có tiểu mỹ nhân Khổng Ngọc Phân thỉnh thoảng mỉm cười nhìn mình, bước chân Triệu Nghị nhẹ bẫng như đi trên mây.

Mà Phùng Tước theo sau bọn họ vẫn chỉ yên lặng không nói gì.

Trước sân là xe BMW của Triệu Nghị và một chiếc xe Cát Lợi Kiệu (Tên 1 hãng xe ở TQ). Lái xe của Triệu Nghị thấy bọn họ ra thì vội xuống mở cửa xe.

Phùng Tước chào Triệu Nghị rồi đi về phía chiếc xe Cát Lợi, vẻ mặt thoải mái như thể chẳng thấy Cát Lợi và BMW có gì khác biệt.

Cố Trường Khanh thì chẳng sao, người chẳng liên quan cô cũng không quan tâm nhưng Khổng Ngọc Phân nhìn chiếc xe Cát Lợi rồi bĩu môi. Động tác nhỏ này không bị Triệu Nghị phát hiện nhưng lại bị Cố Trường Khanh trông thấy. Cô cười lạnh nghĩ, còn chưa vào nhà họ Cố mà đã nghĩ mình là thiên kim tiểu thư đi coi thường người khác sao?

Triệu Nghị để hai cô gái ngồi đằng sau, mình ngồi đằng trước. Lái xe khởi động xe, cùng với Phùng Tước, một trước một sau rời khỏi biệt thự nhà họ Cố.

Trên xe, Cố Trường Khanh phát hiện, Triệu Nghị thỉnh thoảng lại nhìn Khổng Ngọc Phân qua gương chiếu hậu, Khổng Ngọc Phân cũng thỉnh thoảng mỉm cười nhìn Triệu Nghị.

Cố Trường Khanh nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình, lòng buồn cười nghĩ, hay là mình chen ngang một chút cho vui.

Cô nghiêng người nói với Triệu Nghị:

– Triệu Nghị, bao tay lần trước anh tặng em dùng thích lắm, cảm ơn anh.

Triệu Nghị nhìn cô mỉm cười, gương mặt tuấn tú chói mắt như ánh mặt trời:

– Em thích là được rồi, khi nào lại đến nhà anh chơi tennis?

– Hay là mai tan học đi? Đã lâu rồi chưa chơi tennis với anh!

– Lần trước bảo em đi em lại không đi?

– Lần trước em không vui nên không muốn đi.

– Vì sao lại không vui, đã xảy ra chuyện gì?

– Đừng nói nữa, dù sao cũng đã qua rồi!

Cố Trường Khanh cố ý dẫn dụ Triệu Nghị nói chuyện phiếm với cô để Khổng Ngọc Phân cảm thấy quan hệ của bọn họ rất tốt, cô biết, như thế mới đủ để kích thích Khổng Ngọc Phân.

Cố Trường Khanh như lơ đãng liếc Khổng Ngọc Phân một cái, quả nhiên thấy Khổng Ngọc Phân đang nhìn bọn họ, mắt sáng long lanh, vừa nhìn đã biết trong lòng đang có chủ ý quái quỷ.

Triệu Nghị có lẽ phát hiện mình đã bỏ qua Khổng Ngọc Phân nên lại chuyển đề tài qua cô, cậu nhìn Khổng Ngọc Phân cười:

– Khưu tiểu thư, ngày mai cậu cũng đến chơi đi.

Còn chưa đợi Khổng Ngọc Phân đáp, Cố Trường Khanh đã cướp lời:

– Chị Ngọc Phân không học cùng trường với chúng mình, không tiện đâu!

– Khưu tiểu thư học ở đâu? Triệu Nghị hứng thú hỏi.

Khổng Ngọc Phân nói ra tên trường của mình, trường này tuy không phải là trường quý tộc nhưng cũng có danh tiếng trong thành phố B.

Triệu Nghị nghe xong, trong mắt có sự kính nể:

– Khưu tiểu thư có thể thi đậu vào đó, nhất định là học rất giỏi.

Ngoài miệng Khổng Ngọc Phân khiêm tốn đáp:

– Chỉ là may mắn thôi mà

Tuy nhiên ánh mắt vẫn toát lên sự kiêu ngạo.

– Nếu Khưu tiểu thư học cùng trường thì có thể thường xuyên gặp mặt rồi! Triệu Nghị thuận miệng nói.

Nhưng chỉ một câu nói tùy tiện của cậu đã khiến Khổng Ngọc Phân động lòng.

Cố Trường Khanh thấy rõ, cố ý ghen tị nói:

– Ngọc Phân học ở trường kia rất tốt rồi, sẽ không chuyển trường.

Nói xong bĩu môi nhìn Triệu Nghị, vẻ mặt ghen tuông vô cùng đáng yêu.

Triệu Nghị nhìn cô cười cười, nghĩ thầm, Trường Khanh có thể ghen vì mình chứng tỏ là vẫn rất để ý đến mình. Trong lòng lại dâng lên sự đắc ý.

Cố Trường Khanh dựa vào ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nếu giờ mình không tích cực một chút thì Khổng Ngọc Phân có tranh cướp thì có gì thú vị? Nếu có thể làm cho Triệu Nghị lưỡng lự giữa hai người thì chỉ e Khổng Ngọc Phân sẽ sử dụng đủ mọi thủ đoạn! Kiếp trước quan hệ bọn họ cũng không quá thân thiết, dù sao cũng còn nhỏ tuổi. Kiếp này, không biết…

Đến lúc đó, nhà họ Triệu phá sản, sắc mặt mẹ con Khưu Uyển Di nhất định là đẹp lắm đây!

Cho dù là cha thì cũng không nghĩ được đến mình!

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng mỉm cười. Lúc này, Phùng Tước bỗng nhiên lái xe lướt qua trước mặt cô, khi đi qua, Cố Trường Khanh như nhìn thấy anh ta quay đầu liếc nhìn mình một cái.

Ánh mắt này khiến Cố Trường Khanh có chút khó chịu, cảm giác như mình đang bị rình rập.

Cô không nhịn được hỏi Triệu Nghị:

– Triệu Nghị, Phùng Tước kia là họ hàng thế nào của anh?

Trong trí nhớ không hề có sự xuất hiện của anh ta.

Triệu Nghị quay đầu lại nói:

– Nếu nói huyết thống thì anh ấy chỉ là một anh họ xa của anh thôi nhưng hai nhà quan hệ gần gũi nên rất thân.

Nói xong lại cười:

– Anh họ anh thú vị lắm, chỉ thích hàng trong nước, chưa bao giờ dùng hàng nhập khẩu. Sở dĩ thích Cát Lợi cũng là vì thế, anh ấy từng nói, Cát Lợi là hãng xe Trung Quốc tự sản xuất, giữa thời buổi trên đường toàn chạy xe nhập ngoại mà vẫn tự sản xuất được như vậy rất đáng quý. Cho nên anh ấy mới mua xe Cát Lợi.

Khưu Ngọc Phân gật gật đầu, cười nói:

– Thì ra là như thế.

Trong lòng lại nghĩ, nhất định là không mua nổi xe sang nên mới tự dát vàng lên mặt, giả vờ gì chứ.

Cố Trường Khanh lại nhìn chiếc xe đằng trước qua cửa sổ, thầm nghĩ: Đúng là quái nhân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.