Thiên Kim Trở Về

Chương 18: Chương 18: Tôi sẽ theo dõi em




Cố Trường Khanh ra khỏi WC đã thấy Phùng Tước đang đứng dựa vào bức tường dán giấy hoa cách đó không xa.

Anh ta cúi đầu, khoanh tay trước ngực như đang tập trung tinh thần nhìn mũi chân mình. Trên đỉnh đầu có một chiếc đèn theo kiểu Châu Âu, ánh đèn mờ ảo chiếu lên người anh tạo thành ánh sáng nhu hòa.

Khuôn mặt anh chìm trong bóng tối không thể nhìn cho rõ ràng

Cố Trường Khanh nhìn anh một cái, chỉ nghĩ rằng anh đang đợi người, định chào hỏi nhưng lại thấy đối phương hoàn toàn không phát hiện ra mình nên định cứ thế đi qua.

Nhưng lúc vừa đi ngang qua người thì bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp, bình thản của anh:

– Cô gái trẻ tâm tư đừng quá phức tạp.

Tim Cố Trường Khanh đập lỡ một nhịp, cô dừng bước, chậm rãi xoay người qua chỗ khác, nhìn anh, ánh mắt như muốn nhìn thấu con người anh vậy.

– Em không hiểu ý của anh. Cô lạnh lùng nói.

Phùng Tước chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt anh khí bừng bừng vì bóng tối mà càng trở nên góc cạnh rõ ràng. Môi anh vì mím chặt nên càng lộ rõ vẻ nghiêm túc lạnh lùng.

Anh nhìn cô, hai mắt vừa đen vừa sáng.

– Tôi biết em hiểu ý tôi, tôi cũng biết em rất thông minh. Tôi mặc kệ em muốn làm gì nhưng không được làm tổn thương Triệu Nghị!

Rõ ràng là gương mặt 17, 18 tuổi nhưng giọng nói lại lộ vẻ trưởng thành và cả chút uy nghiêm.

Cố Trường Khanh như bị người dội gáo nước lạnh, không tự chủ được khẽ rùng mình, rốt cuộc anh ta là ai? Anh ta đã biết được những gì? Sao anh ta lại biết?

Cố Trường Khanh nhìn Phùng Tước, lòng nảy ra vô số nghi vấn, cũng trở nên cảnh giác vô cùng. Sau đó cô lại cười hồn nhiên rồi nói:

– Anh Phùng Tước, anh đang nói gì? Anh đang nói với em à? Sao em không hiểu gì hết?

Phùng Tước yên lặng nhìn cô một hồi, ánh mắt vô cùng lợi hại. Cố Trường Khanh vẫn luôn tươi cười dù rằng lưng đã toát mồ hôi lạnh.

Bỗng nhiên, Phùng Tước cười khẽ một tiếng, nhếch môi cười khiến môi cong cong, trong nháy mắt, khuôn mặt nghiêm trang trở nên nhu hòa lại. Anh đứng thẳng dậy, tiến lên vài bước, bước đến gần Cố Trường Khanh, bóng người cao lớn che khuất ánh đèn, Cố Trường Khanh chỉ đứng đến ngực anh, có cảm giác áp lực đè nặng, Cố Trường Khanh không khỏi lui về phía sau vài bước.

Cô lui bước nào anh tiến bước đó, cô nhìn dáng người cao lớn của anh, da đầu run lên. Theo bản năng lại lui về phía sau vài bước nhưng cuối cùng đã chạm vào tường, không còn chỗ để lui.

Cố Trường Khanh ngẩng đầu trừng mắt với anh.

Cũng may anh đã dừng lại, Cố Trường Khanh thoáng thở phào. Chỉ là dáng người cao lớn của anh vẫn là áp lực với cô.

Cố Trường Khanh không nhịn được vươn tay đẩy anh, đồng thời nói:

– Em muốn vào trong!

Nhưng nơi tay chạm đến như tường đồng vách sắt, vô cùng cứng rắn, cả người anh như núi Thái Sơn, không thể đẩy đi được.

Cố Trường Khanh nóng nảy, cô cũng không biết vì sao mình lại bối rối như vậy, chỉ là cảm thấy, ở trước mặt đối phương mình hoàn toàn không thể che giấu, đối phương dường như có thể dễ dàng nhìn thấu mình, cảm giác này không hề dễ chịu chút nào.

Dưới tình thế cấp bách, cô giả bộ sắp khóc, có đôi khi, nước mắt rất có tác dụng:

– Anh Phùng Tước, anh sao thế? Em sợ!

Phùng Tước bỗng nhiên cúi người nhìn vào mắt cô, ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt sáng và sâu của anh hiện rõ khuôn mặt cô.

Lòng Cố Trường Khanh thầm kêu không hay, quả nhiên nghe được tiếng anh cười lạnh:

– Cố Trường Khanh, em muốn lừa người thì phải tu luyện thêm nhiều, chút nước mắt cũng không thể nặn ra chẳng phải là quá dễ để vạch trần sao?

Cố Trường Khanh giận dữ nhìn anh, lòng vô cùng hận, cô chưa từng ghét ai như lúc này. Mẹ con họ Khưu không tính, bọn họ là hận thù!

– Cố Trường Khanh, ngoan ngoãn chút đi, tôi sẽ theo dõi em! Anh bỗng nhiên ngừng cười, lạnh lùng nói.

Sau đó anh xoay người rời đi, bình thản, thoải mái.

– Liên quan gì đến anh!

Cố Trường Khanh lạnh lùng nhìn theo bóng dáng anh, nói.

Phùng Tước dừng bước, hơi quay đầu qua, ánh đèn bên tường phủ lên người anh tạo thành lớp hào quang.

– Nếu em làm tổn thương Triệu Nghị thì là việc của tôi! Tuy rằng em là công chúa Cố gia nhưng nếu tôi muốn dạy dỗ em thì sẽ có cách thôi, tin hay không tùy em!

Nói xong, không dừng lại mà nhanh chóng rời đi, bước chân vững vàng như giẫm vào lòng Cố Trường Khanh.

Cố Trường Khanh nghiến răng nghiến lợi nhìn theo hướng anh rời đi.

Người này rốt cuộc từ đâu chui ra, khẩu khí cũng lớn thật!

Quay về phòng, Cố Trường Khanh nhìn quanh, phát hiện Phùng Tước vẫn ngồi trong bóng tối như trước. Mà ở bên này, Triệu Nghị và Khổng Ngọc Phân đang hát song ca. Hai người hát một bài tình ca, lúc hát còn bốn mắt nhìn nhau khiến các cậu ấm ở bên ghen tỵ muốn chết.

Cố Trường Khanh cười lạnh, Khổng Ngọc Phân thật biết nắm thời cơ! Nhưng cũng phải cần Triệu Nghị chịu phối hợp mới được.

Cô ngồi xuống cạnh Vương Nhã Cầm, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, vươn người ra khẽ hỏi:

– Phùng Tước kia rốt cuộc là ai? Vì sao mọi người coi trọng anh ta như vậy?

Vương Nhã Cầm nói vào tai cô:

– Mình cũng chả rõ, có điều đến cả Hoa thiếu cũng tôn trọng anh ta như thế thì chắc chắn là lai lịch không đơn giản. Nếu cậu muốn biết thì hỏi ngay Triệu Nghị ấy!

Hoa thiếu là cậu ấm lớn tuổi nhất trong bọn họ, là con nhà danh gia vọng tộc ở thành phố B, nhà họ Cố còn chưa sánh bằng nhà Hoa thiếu.

Lòng Cố Trường Khanh đã thoáng có đáp án.

Thời gian sau, quả thật Cố Trường Khanh cũng thu liễm đi không ít, nếu đối phương đã là người mình không thể trêu vào thì nên thức thời một chút, ít nhất là không nên công khai chống đối anh ta!

Như luôn thấy có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, như thợ săn rình mồi khiến cho cô đứng ngồi không yên. Một lát sau, cô thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa, đứng lên nói với Triệu Nghị vừa hát xong:

– Triệu Nghị, em không khỏe lắm, em về trước.

Triệu Nghị thấy vẻ mặt cô không ổn, nghĩ cô nói thật nên bảo:

– Để anh đưa em về.

Tuy rằng Cố Trường Khanh chẳng có hảo cảm với Triệu Nghị nhưng không thể không thừa nhận người này rất gallant, đặc biệt thấu hiểu cảm giác của nữ sinh. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Triệu Nghị được đám nữ sinh rất hoan nghênh.

Bên cạnh, Khổng Ngọc Phân nghe thấy cũng vội cầm túi nói:

– Để chị về cùng luôn.

– Cậu cũng về? Triệu Nghị có chút tiếc nuối.

Khổng Ngọc Phân chưa muốn về nhưng Cố Trường Khanh đi rồi, một mình cô đối mặt với đám cậu ấm cô chiêu này thực sự là không nổi.

– Ngày mai còn đi học, không chơi khuya được.

– Nói đúng lắm. Triệu Nghị cười nói: – Để mình qua nói với anh họ một tiếng.

Nói xong xoay người qua nói với Phùng Tước một câu, bên này Cố Trường Khanh và Khổng Ngọc Phân cũng chào các bạn.

Ba người ra khỏi phòng, lên xe Triệu Nghị. Vì nhà Khổng Ngọc Phân gần nên Triệu Nghị đưa cô về trước. Đến khu chung cư, Khổng Ngọc Phân xuống xe chào tạm biệt Triệu Nghị, cũng rất thân thiết nói tạm biệt với Cố Trường Khanh.

Nhìn Khổng Ngọc Phân lên nhà rồi Triệu Nghị mới bảo lái xe đi.

Trên đường, Cố Trường Khanh hỏi về thân phận của Phùng Tước, Triệu Nghị thoáng do dự rồi nói:

– Anh họ anh không thích nói chuyện này với người ngoài nhưng em không phải người ngoài, nói với em cũng không sao…

Cậu thoáng dừng rồi thấp giọng nói:

– Nhà anh họ làm ở Trung ương….

Thì ra đúng là con nhà quan lớn, thảo nào to mồm như vậy! Cố Trường Khanh hừ nhẹ một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.