Vương Nhã Cầm vừa nói vừa liếc qua Triệu Nghị.
Sắc mặt Triệu Nghị hơi trầm xuống, nhìn Cố Trường Khanh. Đương nhiên cậu biết người này không phải mình. Trường Khanh từng hôn người con trai khác? Từ khi nào? Vừa nghĩ đến đây, lòng cậu rất không thoải mái.
Khổng Ngọc Phân lại quét mắt nhìn Triệu Nghị và Cố Trường Khanh vài lượt, sắc mặt u ám.
Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy đầu váng não căng, cô say khướt, cười cười nói:
– Em cũng học anh Phùng, cho mọi người nghẹn chết, chết cũng không nói.
Vương Nhã Cầm vung tay:
– Nha đầu chết tiệt kia, chuyện tốt thì chẳng thấy học theo, đúng là mất hứng.
Cố Trường Khanh lảo đảo đứng dậy, cầm túi xách đi ra ngoài, uống nhiều thế này, có hơi buồn đi toilet.
Ra khỏi cửa, Cố Trường Khanh vịn tường đi đến toilet, rửa mặt bằng nước lạnh để tỉnh táo hơn một chút nhưng đầu óc vẫn choáng váng.
Đi ra lại thấy một cậu bé con khoảng 3,4 tuổi đang khóc ở bên ngoài. Cậu bé kia người ngợm bẩn thỉu, mặt toàn nước mắt nước mũi, dù có rất nhiều người đi qua nhưng ai cũng chỉ đi vòng qua. Hình như rất sợ cậu bé bẩn thỉu này động vào người mình.
– Mẹ! Mẹ ơi!
Cậu bé khóc thật đáng thương.
Cố Trường Khanh cảm thấy rất lạ, ai lại đưa trẻ con vào quán bar?
Mỗi tiếng “mẹ” của cậu bé lại khiến Cố Trường Khanh nhớ về mẹ, bỗng nhiên cảm thấy đồng bệnh tương liên, đều là người mất mẹ.
Cô đi về phía cậu bé, ngồi xồm bên cạnh, nhẹ giọng nói:
– Em trai, chị đưa em đi tìm mẹ…
Có lẽ cậu bé thấy có người để ý đến mình, khóc càng đau lòng, hai tay nhỏ bé lập tức vươn ra chạm vào chiếc áo lông trắng tinh của Cố Trường Khanh, lập tức in thành hai dấu bàn tay bé xíu.
Chắc nó cũng biết mình gây họa, sợ tới mức vội ngừng khóc, trong mắt là sự sợ hãi vô cùng, như con thú con bị hoảng sợ.
Cố Trường Khanh sao còn nhẫn tâm trách móc gì, vội dỗ dành:
– Không sao, chị không giận.
Nói xong lại lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, lau nước mắt nước mũi cho cậu bé.
Đang định đưa cậu bé đi tìm người quản lý thì một người phụ nữ mặc đồng phục phục vụ chạy đến, đầu toát mồ hôi, nhìn thấy cậu bé thì mới khẽ thở phào.
– Nguy Nguy, không phải mẹ đã bảo con đừng chạy linh tinh, sao lại chạy đến đây! Mau đi cùng mẹ, nếu để quản lý thấy thì nguy rồi!
Ngẩng đầu lên lại thấy vết tay bẩn trên áo Cố Trường Khanh, cô biến sắc, đương nhiên cô hiểu giá trị của chiếc áo này, nhất thời hoảng hốt:
– Xin lỗi, xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện, cô đừng trách tôi. Tôi làm việc ở nhà bếp, không dám để con ở nhà một mình nên mới lén mang đến đây. Nếu để quản lý biết nhất định sẽ mắng tôi mất, cô đừng trách tôi! Tôi giặt cho cô, tôi sẽ giặt lại cho cô!
Cô hoảng hốt phát khóc.
Cố Trường Khanh vẫn nghĩ mình đã rất thê thảm rồi nhưng giờ mới biết được, có một số người còn khổ hơn mình rất nhiều, ít nhất cô không cần khóc vì những chuyện thế này.
– Không sao, cái áo này cũng không đáng tiền, không có vấn đề gì.
Cố Trường Khanh nhẹ giọng trấn an. Đối phương sống đã rất vất vả, sao còn để cho cô ấy thêm áp lực hơn.
– Thực sự không sao? Tiểu thư sẽ không trách cứ tôi?
Người phụ nữ kia có chút khó tin.
– Không đâu.
Cố Trường Khanh mỉm cười trả lời. Rất chắc chắn.
Người phụ nữ kia thở phào, rối rít cảm ơn rồi bế đứa bé rời đi.
Nhìn bọn họ đi rồi, Cố Trường Khanh xoay người đi về phòng, vừa đi qua chỗ rẽ đã thấy Phùng Tước đang khoanh tay trước ngực, dựa vào tường. Nhìn thế kia chắc hẳn đã đứng đó được một lúc lâu, chuyện khi nãy nhất định là anh ta đã thấy.
Lòng Cố Trường Khanh có chút mất tự nhiên, cô gọi một tiếng “Anh Phùng” rồi định đi qua Phùng Tước.
– Vừa rồi còn tưởng là anh nhìn nhầm người.
Anh bỗng nhiên lên tiếng.
Cố Trường Khanh quay đầu lại, thấy anh chậm rãi đi về phía mình, lúc đi lại bả vai anh rất bằng phẳng, bước chân thong dong lộ ra khí thế của quân nhân, tư thế đẹp không nói nên lời.
– Em rất thích trẻ con?
Cố Trường Khanh cười cười:
– Cũng không phải là rất thích…
Nửa năm qua, sự chán ghét của cô dành cho anh cũng dần phai nhạt, hơn nữa, giờ cô càng biết che dấu cảm xúc của mình hơn trước kia.
– Anh thấy em rất kiên nhẫn với trẻ con.
Anh đi đến bên cạnh cô, bóng dáng cao lớn đen đặc như bao phủ lấy cô.
Cố Trường Khanh cúi đầu, thản nhiên nói:
– Thằng bé tìm mẹ rất đáng thương, tuy mẹ em không thể tìm được nữa nhưng mong có thể giúp nó tìm được mẹ…
Giọng nói của cô thoáng chút ưu thương.
Người con trai gia thế lớn này tính cách quang minh lỗi lạc, nhất định cũng giàu lòng thương người. Cô hi vọng có thể gỡ bỏ thành kiến của anh đối với mình.
Phùng Tước giật mình, nhớ lại mấy năm trước cô đã mất mẹ…
– Nhưng vẫn may, mẹ nó tìm được nó rồi.
Anh lại nghe thấy cô nói. Anh quay đầu lại nhìn vào nụ cười của cô. Tuy cô không quá xinh đẹp nhưng nụ cười cũng rất rạng rỡ khiến cho người ta cảm thấy có sức sống.
– Cố Trường Khanh, em đúng là khiến người ta không thể hiểu rõ được. Anh nhìn cô, thấp giọng nói.
Ánh đèn bên hành lang chiếu sáng, có thể thấy rất rõ vẻ mặt của anh.
Cô thấy anh đang cười, tuy chỉ là nụ cười thản nhiên nhưng có nụ cười này cũng khiến cho vẻ mặt vốn luôn nghiêm túc của anh dịu đi rất nhiều.
Khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt dịu dàng, giọng nói trầm ấm, khí chất cao quý, nghiêm cẩn, dáng người cao lớn tao nhã, chàng thiếu niên 18 tuổi tỏa ra một ma lực khiến cho nơi vốn ồn ào này lại trở thành chốn mộng ảo thanh tĩnh, u nhã.
Cố Trường Khanh cảm thấy nhất định là mình uống say. Lại đi có cảm giác vớ vẩn này.
– Anh Phùng, vì sao anh muốn hiểu rõ em? Cố Trường Khanh nhìn anh, hơi mỉm cười.
Cô xoay người sang chỗ khác, không để ý tới anh đứng phía sau nữa, chậm rãi đi về phòng.
Đúng vậy, vì sao anh muốn hiểu cô, sau khi cùng bọn Lý Tư quay về phòng mình, Phùng Tước luôn luôn suy nghĩ vấn đề này.
Nửa năm trước, anh rất chắc chắn bản thân thực sự không thích cô gái này, thậm chí có thể nói là có chút khinh bỉ. Nửa năm qua, anh cũng thường nghĩ đến tối hôm đó, sự lỗ mãng khác thường của cô, cũng hận mình đã không tự giữ vững bản thân. Nhưng trong những suy nghĩ ấy còn có một cảm xúc không thể nói rõ, như một sợi dây mỏng manh quấn quanh lòng anh không rời, mỏng manh đến độ khiến người khác dễ dàng bỏ qua nhưng nó vẫn luôn tồn tại. Anh vẫn nghĩ mình chán ghét cô nhưng qua nửa năm, hôm nay gặp lại cô, thật bất ngờ khi anh không hề cảm thấy như vậy, thậm chí còn hay lơ đãng mà chú ý tới cô.
Vì sao?
Tính cách của anh là mỗi khi có nghi vấn thì nhất định phải tìm hiểu cho rõ ràng. Anh không thích trạng thái bối rối khó hiểu, trong thế giới của anh, mọi thứ đều phải ngay ngắn, có trật tự, trắng đen rõ ràng.
Cho nên anh cẩn thận phân tích, nhanh chóng tìm ra đáp án.
Vì cô gái này rất đặc biệt, có khi ngây thơ như trẻ con, có khi lại thâm trầm như trưởng giả, căn bản không giống như mới 15 tuổi!
Tất cả điều này đương nhiên sẽ khiến anh tò mò, không hề kì quái.
Chỉ là hôm nay xem ra, trước kia anh từng chỉ trích cô dường như là anh quá võ đoán. Người thân của anh luôn ở gần bên, cho nên có khi rất khó để hiểu được tâm tình này.
Mỗi người đều có sự khó xử của riêng mình, cô mất mẹ, lại có những người mới đến, luôn cần phải có quá trình để thích ứng, trong lúc đó sinh ra một số tư tưởng và hành vi lệch lạc… cũng là chuyện bình thường đúng không.
Trẻ con như vậy cần có người dẫn dắt.
Nói tới nói lui, có thể kiên nhẫn với trẻ con như vậy, chắc chắn sẽ không xấu xa.
– Tước gia, cậu còn định ở trong quân ngũ bao lâu nữa?
Hồ Đông ngồi bên rót cho anh ly rượu, cắt ngang suy nghĩ của anh.
– Còn nửa năm nữa!
Lý Tư ở đối diện nói:
– Lão gia tử nhà cậu cũng thật thú vị, về sau cậu cũng không làm trong quân đội mà còn cố đẩy cậu vào quân ngũ hai năm, nơi đó chính là địa ngục mà!
Lúc học đại học, Lý Tư từng chịu không ít vất vả trong thời gian tập quân sự, về sau chỉ cần nhìn thấy quân phục là đã thấy hoảng.
– Cái này cậu không hiểu rồi, đó là khóa huấn luyện ma quỷ. Muốn rèn luyện ý chí kiên cường cho Tước gia và cả sức lực cứng rắn như sắt thép, về sau bất kể đi đâu cũng có thể yên tâm! Cậu xem, giờ Tước gia cơ bắp như này…
Tiểu Tam ngồi bên vỗ vỗ ngực Phùng Tước rồi nói tiếp:
– Nghe nói giờ có thể đánh ngã được mấy người rồi đó!
Phùng Tước cười giữ tay Tiểu Tam lại.
– Vậy sau khi ra khỏi quân ngũ thì sao? Hồ Đông lại hỏi.
– Tiếp tục đi học. Có lẽ sẽ xuất ngoại một năm.
Phùng Tước uống một ngụm rượu
***
Qua tết Nguyên đán, Cố Trường Khanh bắt đầu có vấn đề khác để lo lắng. Nửa năm qua cô xem không ít sách về mặt kinh doanh. Tuy rằng không thể khiến cô có thể hiểu biết về thương trường ngay lập tức nhưng có một số việc cô cũng hiểu.
Nếu thực sự muốn giành lại Cố thị, đuổi Khổng Khánh Tường đi thì cần rất nhiều tiền, rất nhiều rất nhiều tiền.
Tiền hoa hồng, tài sản của cô đều ở trên tay Khổng Khánh Tường, trước khi 25 tuổi đừng hòng được sử dụng theo ý thích. Di sản cả chú Văn tạm thời cũng không thể chạm đến. Như vậy, cô phải lấy tiền từ đâu? Nhưng còn không được để cho Khổng Khánh Tường phát hiện?
Nhưng rất nhanh, cô thấy cơ hội đã đến.