Sáng sớm hôm sau, Nhược Hàn dạy rất sớm, cô kêu Sương nhi lấy cho mình một bộ y phục tùy ý, quả thực bộ y phục này vô cùng ‘thảm’, các bộ khác cũng chẳng khá hơn. Nhưng không hiểu sao cô vẫn vui vẻ mặc bộ y phục này như vậy. Vẻ mặt tươi cười, cô gọi Sương nhi:
- Sương nhi, chúng ta đi thỉnh an Tổ mẫu.
- Tiểu thư khoan đã, người định ăn mặc như vậy mà đi thỉnh an Tổ mẫu sao?
- Có chuyện gì không đúng hả?
- Người ăn mặc như vậy có hơi…
- Ta nghèo thì nên cho người ta thấy ta nghèo, chứ cứ giả bộ bình thường thì người ta nói giả trân đó.
- Mọi chuyện nghe theo ý tiểu thư.
- Ừm, đi thôi.
Bước vào Hoan Âm phủ, gặp ngay Tam di nương cũng đến thỉnh an, cô cười thầm, thời cơ tới rồi. Cô chậm rãi bước vào:
- Tiểu nữ xin thỉnh an Tổ mẫu.
- Ân.- Lão phu nhân nhẹ nhàng nói.
Nhìn thấy y phục Thiên Kỳ đang mặc, Lão phu nhân nhíu mày, như đang suy nghĩ chuyện gì đó, sau đó bà hỏi Thiên Kỳ:
- Không lẽ Tư Gia không lo cho con ăn no mặc ấm?
- Dạ không ạ.
- Y phục con đang mặc còn không bằng hạ nhân. Con được Hoàng thượng chỉ hôn là Lệ vương phi, ăn mặc như vậy người ngoài nhìn thấy sẽ nói Tư gia ngược đãi con.
- Dạ đây đều là y phục mà Tam di nương đưa đến cho con, con thực sự không còn lựa chọn khác.
Nghe xong câu nói của Thiên Kỳ, bà nhìn qua Tam di nương, trách móc:
- Ngươi quản gia như vậy sao, đến một tiểu thư nhỏ bé mà cũng không lo được chu toàn.
- Thiếp thân sẽ sắp xếp ổn thỏa, mong Lão phu nhân bớt giận. – Bà ta vừa lườm Thiên Kỳ vừa nói.
- Nếu ta còn thấy Thiên Kỳ như vậy một lần nào nữa, thì ngươi liệu mà vào Hàn Âm các thỉnh tội.
- Vâng.
Nét mặt lúc này của Lục thị thật khó coi, bà ta đang rất tức giận. Từ trước tới nay, bà ta đều lấy thêm được ngân lượng từ việc cắt xén bổng lộc của Thiên Kỳ, giờ thì mất nguyên phần ngân lượng đó, lại còn phải bỏ tiền túi ra để may mới hoàn toàn y phục cho cô. Quả thật lúc này bà chỉ muốn bóp chết Thiên Kỳ, mong cô sớm đi đoàn tụ cũng mẫu thân cô.
Thiên Kỳ lúc này đang mỉm cười, cô thấy mãn nguyện khi nhìn thấy nét mặt khó ở kia của Tam di nương. Cô thường xuyên tới chỗ Lão phu nhân chơi, kể chuyện cho bà nghe. Lão phu nhân rất quý Thiên Kỳ, khiến Tam di nương ngày càng ghét Thiên Kỳ hơn.
Mấy hôm sau đó, phần cơm của Thiên Kỳ cũng được chăm chút hơn nhiều, không còn đạm bạc như xưa nữa. Ngày trước, cô thường xuyên bị phòng bếp bỏ đói, có mang đến cũng chỉ là đồ ăn thừa nay thì đủ món ngon. Y phục mới cũng được đem đến. Mấy bộ y phục đều làm từ loại vải thượng hạn, màu sắc cũng rất đẹp nhưng cô vẫn thấy không vui:
- Sương nhi à, bộ ở thời này không có đồ mùa hè hả?
- Tiểu thư nói gì lạ vậy?
- À, không, không có gì.
- Vâng.
Cô nghĩ:
“ Thời cổ đại này thật phiền a, không có điện thoại, máy tính, hay ti vi. Trang phục thời cổ đại đúng là rườm rà nha, vừa dày, vừa dài lại còn nóng nữa chứ. Mặc dù mặc vào rất đẹp nhưng cũng phiền quá đi mà. Đi đứng không cẩn thận là bị vấp. Thật nhớ thời hiện đại tân tiến. Nhưng ở đây không khí trong lành, không như ở thế kỉ XXI, nhưng giờ còn chẳng biết mình ở thời đại nào nữa.”
Đã ngồi nghĩ ngợi thì Sương nhi bước vào, gọi cô với giọng gấp gáp:
- Tiểu thư, Lão phu nhân gọi người tới Hoan Âm phủ bàn việc.
- Ừm, đi thì đi. Sao muội phải hoảng hốt như vậy?
- Lần này không như những lần trước nữa đâu tiểu thư, là chuyện hôn ước của người đó.
- Cái gì?
Những ngày tháng yên bình đã làm cô quên mất chuyện quan trọng này. Vì cái hôn ước không mong muốn này mà nguyên chủ đã tự vẫn. Cô chỉ nghe lời đồn về Lệ vương chứ chưa biết rõ điều gì về người này. Nhưng lần này tới Hoan Âm phủ có lẽ không phải để kể chuyện phiếm nữa rồi.