Thiên Kỳ Truyện

Chương 44: Chương 44: Ý thức phiêu du đến Huyễn Băng giới (phần 5)




__Ngày đại hội Tam Pháp Dị Năng khai mạc__

Trời đêm nhạt dần, chân trời phía đông ửng hồng. Trời bây giờ chưa sáng hẳn. Thiên Kỳ đã thức dậy, tự sửa soạn rồi đi đến đại hội trước Ninh Nhiên. Đêm qua Ninh Nhiên ngủ muộn nên bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy.

Đến tập trung tại đại hội, cô gặp qua những đối thủ của mình. Hầu hết là nam nhân. Có người thấy cô cũng tham gia liền bĩu môi chê cười rồi cợt nhả:

- Tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc sao lại phải chen chúc nơi này, về làm thiếp của ca ca đây là nhàn nhã cả đời.

Thiên Kỳ bỏ ngoài tai mấy lời nói đó, mấy kẻ chỉ biết nói mấy lời như vậy không đáng để cô để mắt tới.

Đại hội khai mạc, bắt đầu với dàn pháo nổ tưng bưng, cùng điệu trống rộn ràng. Tam Chân Huyễn Túc đứng trên khán đài phổ biến thể lệ thi đấu. Theo lời hắn thì người tham gia sẽ bốc thăm đấu theo cặp, loại dần theo từng vòng đấu. Người chiến thắng là người đánh bại tất cả đối thủ của mình.

__Vòng đầu tiên__

Theo lượt bốc thăm đầu tiên, người mà Thiên Kỳ phải đấu chính là tên biến thái lúc nãy.

Bước lên sàn đấu, Thiên Kỳ ngồi trước Thanh Ngọc Băng cầm, cảm nhận âm hưởng của nó trong không gian. Tên biến thái kia lại tiếp tục cợt nhả:

- Này mỹ nhân, nếu thua thì về làm thiếp của ca ca, ca ca sẽ nhẹ tay a.

- Không cần vị đây nương tay đâu. – Thiên Kỳ nói với giọng đầy tự tin.

- Được, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.

Thiên Kỳ đã sớm nhận thấy sơ hở của hắn, sử dụng thanh âm của Thanh Ngọc Băng cầm có thể thay thế cho ngân châm, chỉ cần châm đúng vào huyệt vị này thì hắn chỉ có một cái kết duy nhất là thua trận.

Tên biến thái vẫn rất hống hách, hắn tự giới thiệu mình là thiếu chủ của Ô Miêu tộc. Hắn dương dương tự đắc, cho rằng Thiên Kỳ ngoài chơi đàn thì chả biết làm gì khác.

Thiên Kỳ vẫn ngồi đó, khe khẽ gảy một khúc đàn, tên biến thái kia không biết lượng sức, đến gần Thiên Kỳ, kề lưỡi đao to của hắn vào cổ cô, hăm dọa:

- Chịu thua đi, ta tha cho một mạng.

- Câu này ngươi không nên nói ra thì hơn.

- Chết đến nơi rồi mà con già mồm.

Thiên Kỳ nở một nụ cười đầy tự tin, ngón tay dứt khoát gảy dây đàn, âm thanh tạo ra nghe thật đanh thép. Âm thanh ấy biến thành những cây ngân châm, theo sự điểu khiển của Thiên Kỳ châm vào huyệt của hắn. Thiên Kỳ hết sức tập trung, vì những gì cô được học từ Họa Khiết sư mẫu mới chỉ là những thứ cơ bản, cô không muốn có bất cứ sai sót nào.

Sau khi châm trúng huyệt của hắn, Thiên Kỳ nhìn hắn với vẻ mặt đầy thách thức:

- Giờ thì ai mới là người phải cầu xin tha mạng đây?

- Ngươi làm gì bản thiếu chủ. – Hắn ta lắp bắp.

Huyệt mà Thiên Kỳ châm cho hắn chỉ làm hắn không thể cử động trong vài canh giờ nếu không được giải huyệt, không gây nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng bây giờ Thiên Kỳ có thể tự do chơi trò mèo vờn chuột với hắn. Bắt đầu bằng một câu nói nhẹ nhàng:

- Ta cho thiếu chủ đây một đường lui đó.

- Ngươi đừng vội đắc ý, người của ta sẽ…

- Sẽ làm gì, đang thi đấu, thiếu chủ lôi người của mình ra thì có hơi kì đó a.

- Ngươi…

- Nhận thua, ta cho ngươi một đường sống. – Thiên Kỳ với giọng nói đanh thép, tay đẩy lưỡi đao của hắn kề tới cổ của hắn.

- Ngươi được lắm.

- Quá khen.

Vậy là Thiên Kỳ thuận lời đi qua vòng đầu tiên của Đại hội Tam Pháp Dị Năng. Số người tham gia chỉ còn một nữa, độ hó cũng tăng lên.

__Vòng thứ 2__

Vòng đấu thứ hai của Thiên Kỳ, cô phải đấu với thuộc hạ của tên thiếu chủ kém coi ban nãy. Hắn có vẻ mạnh hơn chủ tử của mình. Mới lên khán đài hắn đã mắng chửi Thiên Kỳ:

- Con tiện nữ, ta phải lấy mạng ngươi, báo thù cho thiếu chủ.

- Bắt đầu đi. – Thiên Kỳ bình tĩnh, không chút xao nhãng, không chút để ý mấy lời nói kia của hắn.

Trận đấu bắt đầu, tên này khó nhằn hơn chủ tử của hắn nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của Thiên Kỳ. Dùng tâm linh dị năng thuật cô đã biết được chiến thuật của hắn, hắn đang nhắm tới Thanh Ngọc Băng cầm, vì nghĩ rằng không có cầm, thì một cầm sư như cô sẽ khoanh tay chịu trói. Vậy là Thiên Kỳ đã cất Thanh Ngọc Băng cầm đi, chơi tay không với hắn. Nói tay không thì không đúng lắm, nói đúng hơn là dùng độc dược.

Đối thủ thấy Thiên Kỳ không dùng đàn thì đắc ý:

- Biết sợ rồi sao, ngoan ngoãn đầu hàng cũng thông minh đấy.

- Ta không dùng đàn đâu có nghĩa ta chịu thua.

- Hờ, để xem người làm sao thắng nổi kiếm pháp của ta.

Hắn nói xong thì liền xông tới, kiếm pháp của hắn cũng khá ổn nhưng mà vẫn kém xa Lệ vương a. Đường kiếm không tồi, nhưng Thiên Kỳ có thể né được hết. Việc của cô hiện tại là né đòn của hắn, rồi tìm cơ hội hạ độc là xong. Hắn đã sơ hở, khi tiến lại gần Thiên Kỳ; cô giả vờ vấp ngã, hắn xông tới không chút nương tay định đâm thẳng thanh kiếm đó vào Thiên Kỳ. Cô nhẹ nhàng né qua một bên, khua vòng tay chứa độc dược. Trong một tích tắc, trên môi Thiên Kỳ thoáng xuất hiện một nụ cười.

Độc dược trong chiếc vòng Thiên Kỳ đeo chỉ đơn giản là thuốc ngủ mà thôi, dùng quá liều cùng lắm chỉ là ngủ hai ngày không gây nguy hiểm gì cả.

Sauk hi bị hạ độc, hắn thấy cơ thể mình mềm nhũn, mí mắt như muốn sụp xuống, hắn gằn giọng, lấy chút sức cuối cùng mà chửi mắng:

- Nữ nhân đáng chết, ngươi làm gì ta.

- Ngươi nhiều lời quá, ngủ một chút đi.

Nói xong thì hắn gục xuống ngay tại sàn đấu. Nhiều người sau khi thấy Thiên Kỳ thắng một cách quá nhẹ nhàng thì xì xào bàn tán.

Và cứ tiếp tục như thế Thiên Kỳ đã tới được vòng đấu bán kết. Lần này đối thủ của cô là một nữ kiếm sĩ.

Bước lên sàn đấu với dáng vẻ tự tin, một phong thái khiến người khác phải kính nể, nữ kiếm sĩ kia chính là Kỷ đại tiểu thư. Nàng ta là con gái ruột của Kỷ nguyên soái, một vị tướng rất được Hoàng thượng trọng dụng. Ông vốn nổi tiếng là người cương trực, thẳng thắn, cũng không lạ gì khi đích nữ của ông có được phong thái này. Tuy ngưỡng mộ là thế nhưng Thiên Kỳ không thể nhường.

Hai bên giao chiến, Thiên Kỳ ngồi bên Thanh Ngọc Băng cầm chơi những khúc đàn, truyền năng lượng của mình vào đó tạo thành những đòn tấn công. Từng nốt nhạc của Thiên Kỳ khi thì uốn lượn như tấm lụa, khi thì sắc đanh thép sắc hơn kiếm.

Kỷ đại tiểu thư dùng kiếm đỡ đòn của Thiên Kỳ. Kĩ năng dùng kiếm của cô ấy rất tốt, đường kiếm nhanh, gọn, chuẩn xác, không thể hiện sự yếu mềm của nữ nhân.

Kỷ đại tiểu thư vừa đấu vừa tám chuyện:

- Ta là Kỷ Tuyết Như. Cô tên thật là gì?

- Tư Thiên Kỳ.

- Ồ, Tư Thiên Kỳ sao.

- Phải là ta.

- Nghe danh đã lâu giờ mới có dịp gặp mặt.

- Kỷ đại tiểu thư – Kỷ Tuyết Như ta sẽ nhớ cái tên này.

Tiếp tục giao đấu, trận đấu gần như không có hồi kết nhưng cứ tiếp tục Thiên Kỳ sẽ thua. Giờ đây trận đấu này biến thành trận đấu về sức bền chứ không phải là kĩ năng nữa. Thiên Kỳ chỉ mới hồi phục, không thể dùng sức quá nhiều, phải tìm cách kết thúc trận đấu này.

Dốc hết sức lực cuối vào khúc nhạc cuối cùng này, từng thanh âm biến thành những tơ vô sắc, Thiên Kỳ nhắm mắt lại, cảm nhận nó. Vẫn tiếp đòn tấn công của Kỷ tiểu thư, nhưng Thiên Kỳ đã và đang thi triển một cái bẫy.

Thiên Kỳ bỗng dừng tay, suýt chút nữa lưỡi kiếm của Kỷ tiểu thư đã lấy mạng cô. Nhưng Kỷ tiểu thư bỗng ngừng lại, lưỡi kiếm đã sát cổ Thiên Kỳ.

Kỷ tiểu thư đã hoàn toàn vướng vào bẫy của Thiên Kỳ, từng sợi tơ đang níu chặt cô, khiến cô không cử động được. Giờ thì những sợi tơ đó đã hiện rõ, ai ai cũng có thể nhìn thấy. Kỷ tiểu thư cười nhạt:

- Là ta bất cẩn, không để ý rồi. Cô thắng ta rồi đó Tư Thiên Kỳ.

- Nhường rồi.

Trận đấu kết thúc, Thiên Kỳ đi vào trận cuối cùng. Thiên Kỳ lần này chưa chắc đã thắng một phần vì đối thủ, một phần vì đã hao tổn quá nhiều sức lực cho những trận đấu trước đó. Và đây chính là lúc mà Tam Chân Huyễn Túc ra tay.

Đứng trên khán đài hắn thông báo một chuyện:

- Luật thi năm nào cũng như vậy có lẽ chư vị sẽ thấy nhàm chán. Năm nay ta quyết định sẽ đổi luật một chút cho vòng cuối này. Bên trái của khán đài này có một cánh cửa dẫn đến một cơ mật, có hai lối đi, hai vị này mỗi người hãy chọn một lối vào đi vào, ai tìm được đường ra trước thì người đó thắng. Ta có chút cảnh báo cho hai vị, mật thất này có thông với một rừng đầy quái thú, hãy cẩn thận!

Thiên Kỳ có chút do dự khi bước vào cánh cửa kia. Đối thủ của cô, một nam nhân đã tự tin bước tới không chút do dự nào. Cuối cùng thì cô vẫn chọn bước tiếp vào trong.

Mới chỉ đặt chân vào đã cảm thấy bên trong rất lạnh. Cô bây giờ chẳng thể nhìn thấy phía trước có những gì, sương mù bao phủ khắp nơi. Cô cứ mò mẫm mà bước tiếp, trong đầu đang lo lắng không biết phía trước có gì.

Đi được một quãng thì cô thấy sương nhạt dần, ánh sáng phía trước thật mạnh quá khiến cô chói mắt. Cô đi tiếp thì thấy mọi thứ xung quanh trống trơn. Ở đâu không có bất cứ thứ gì, chân cô đang đứng trên một màn kính sao, nó trong suốt, bên dưới bên trên chẳng khác gì nhau. Nhìn tứ phương chẳng có đến một vật nào. Cô nghĩ rằng mình đang bị giam, nên đã dùng ngân châm thứ duy nhất trên người có thể dùng để thăm dò phóng ra. Ngân châm bay đi nhìn như bay trong không khí bay đến vô tận nhưng không nó đã dừng lại. Nó đã đâm thẳng vào một bức tường. Thì ra cô đang ở trong một cái tủ gương, bốn bề đều là ảo ảnh. Vết nứt nhỏ do ngân châm tạo ra dần mở rộng, cả bức tường gương nứt ra, từng mảnh ở phản chiếu hình ảnh của cô. Có một giọng nói vang lên trong đầu cô:

- Tư Nhược Hàn, sao cô ở đây.

- Ai đó?

- Ta chính là cô, cô chính là ta.

- Là sao chứ?

- Mau trở về đi, về với thế giới thực cô ở đây thế này là đủ rồi.

- Nhưng ta còn chưa lấy được…

- Băng Tinh Thiên Tỏa sao?

- Ờm.. ừm, đúng.

- Băng Tinh Thiên Tỏa nằm trong trái tim cô.

Giọng nói ấy cứ vang vọng, Thiên Kỳ bối rối không hiểu những gì mình nghe được, Băng Tinh Thiên Tỏa nằm trong trái tim nghĩa là gì chứ. Tại sao lại nói ở đây như vậy là đủ rồi? Những câu hỏi đặt ra ngày càng nhiều.

Đang bơ vơ đứng đó không biết làm sao, Thiên Kỳ cố gắng giữ bình tĩnh để tìm được đường ra. Có một người đã vào bên trong này cùng cô, hắn bước tới gần, đã rất gần rồi nhưng Thiên Kỳ vẫn chưa nhận ra. Tiếng bước chân to dần, Thiên Kỳ hoảng hốt quay lại:

- Ai đó?

Không có tiếng trả lời, Thiên Kỳ nghĩ mình đã nghe nhầm, bước thêm vài bước nữa thì cô cảm thấy phía sau có ai đó bước theo nhưng chưa kịp quay lại thì cô đã bị đánh ngất.

Nam nhân ấy mang cô đi, để rơi lại một sợi tóc màu trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.