Tần Lam Gia chuyên tâm nhìn Đàm Lăng Việt, chờ y mở miệng thẳng thắng. Đàm Lăng Việt trên mặt hiện ra thần sắc khó khăn, gãi gãi đầu, ưỡn người dựa vào ghế sô pha hừ hừ hai tiếng: “Không được, Gia Gia, cậu nhất định sẽ sinh khí!”
“Cậu sợ tớ tức giận mới không dám nói cho tớ biết? Tớ mới không tin cậu.”
Đàm Lăng Việt kéo tay Tần Lam Gia lắc lắc, cau mày nói: “Vốn chính là vậy a. Tớ cho tới bây giờ chưa từng sợ qua người nào, nhưng tớ chính là sợ cậu tức giận. Cậu nói cậu một tiểu tử, đánh còn không đánh lại tớ, tớ sợ cậu cái gì a.”
“Được rồi, Tớ không tức giận, cậu thẳng thắng sẽ được khoan hồng. ” Tần Lam Gia không khỏi khẽ cười nói, suy nghĩ một chút lại lắc đầu nói, “Cậu nghỉ hè liền mất tích, Đại học cũng không đi, Tớ cũng không tức giận, hiện tại không có chút hảo khí.”
“Ai nói tớ không có lên đại học. ” Đàm Lăng Việt la lên, “Tớ ở Mĩ cũng lên, nói ra hù chết cậu.”
“Miễn, cậu lần sau lại hù chết tớ đi, hiện tại nói về tài chính bất chính của cậu trước. ” Tần Lam Gia khiêu mi nói.
Đàm Lăng Việt thấy thật sự không tránh thoát, chỉ có thể thở dài, mặt nhận mệnh cúi đầu nói: “Trên thực tế, sau khi tớ đến Mĩ, mặc dù vẫn ở nhà Đàm Vĩnh Xương, nhưng ông ta xác thực không có cho tớ một phân tiền. Mẹ tớ chỉ cần có thể thấy ông ta liền mặc kệ hết thảy, gia gia nãi nãi có người nuôi, áo cơm không lo, cái gì đều không cần tự mình mua. Đàm Vĩnh Xương bị cái bà vợ cả quỷ quản rất chặt, tuyệt đối không cho bà hai có tiền trong tay, nàng là nghĩ ép mẹ tớ rời đi.”
Tần Lam Gia nghe lại mềm lòng, hắn không phân biệt được người trước mặt này đến tột cùng là đang giả bộ đáng thương hay không để hắn đồng tình, nhưng hắn thực đau lòng.
Mặc dù Đàm Lăng Việt chưa bao giờ nói, chính là Tần Lam Gia biết hắn đối với mẹ của mình rất yêu thương lại thông cảm. Mặc dù người mẹ kia cũng không là người mẹ tốt, một lòng chỉ vì chồng mà sống, hoàn toàn mặc kệ con trai ruột của mình. Chính là Đàm Lăng Việt cũng không hận nàng, ngược lại một mực yên yên lặng lặng chiếu cố nàng.
Lớp mười hai năm kia y đi Mĩ, Tần Lam Gia luôn tin tưởng, Đàm Lăng Việt ít nhất một phần nguyên nhân là vì mẹ của y suy nghĩ. Nói là mẹ muốn đi theo chồng, chính là nàng một người phụ nữ yếu đuối độc thân đi Mĩ, ăn nhờ ở đậu, đưa mắt không quen, có nhiều cảnh bi thảm nghĩ đến. Nàng phó thác hi vọng cho nam nhân đã sớm có gia đình riêng của mình, căn bản không thể vì nàng làm cái gì.
Nếu như không phải là vì giấc mộng viên mãn của mẹ, bảo vệ nàng khỏi bị người khác khi dễ, Đàm Lăng Việt chưa chắc sẽ đi theo.
Tần Lam Gia thầm cười nhạo chính mình thật đúng là bất trị, vốn là muốn bức bách Đàm Lăng Việt thẳng thắn có làm chuyện xấu hay không, hắn giờ lại không có nói gì, chính mình cũng đã thay y tìm một nghìn lý do để được tha thứ.
Đàm Lăng Việt nói sợ hắn tức giận, có lẽ là vì hắn cả đời này không có cách nào đối với người nam nhân này tức giận.
Đàm Lăng Việt nhìn Tần Lam Gia một cái, tiếp tục nói: “Tớ vốn có dành dụm một chút tiền, có thể đưa cho mẹ tớ chi tiêu hằng ngày. Nói người khác cũng không tin, ở nơi xa hoa, ngay cả ăn mặc cũng phải tính toán tỉ mỉ. Tớ nói Vĩnh Xương muốn lên đại học, coi như hắn có lương tâm, không có ngăn cản, học phí là ông ta chịu, thư ký ông ta trực tiếp chọn trường học, vợ hắn không quản được, mới không có biện pháp gian lận từ bên trong.”
“Lăng Việt, cậu tại sao không liên lạc với tớ, Tớ có thể giúp cậu. ” Tần Lam Gia nhẹ nhàng kéo tay Đàm Lăng Việt, thấp giọng nói.
Đàm Lăng Việt cười cười, tiếp tục nói: “Tớ ở trường học liền nói Đàm Vĩnh Xương cho tiền, tớ dành dụm mỗi tháng đưa cho mẹ tớ. Tớ không dám đưa cho nàng ngay, không khỏi sẽ bị người khác lừa gạt đi. ” Đàm Lăng Việt vừa bất đắc dĩ nói vừa thở dài, “Tóm lại tớ ở Mĩ sống không tính là khó khăn nữa, cậu không cần lo lắng.”
Tần Lam Gia gật đầu, nương đến bên cạnh Đàm Lăng Việt, đau lòng ôm thân thể cao lớn kia.
Đàm Lăng Việt thuận thế theo đến bả vai Tần Lam Gia, đem mặt chôn ở trên cổ của hắn loạn cọ. Tần Lam Gia bị hơi thở nong nóng kia biến thành ngứa, chụp y: “Đừng làm rộn.”
Đàm Lăng Việt bất động, Tần Lam Gia ôm y hồi lâu, mới đột nhiên phản ứng, một tay bứt y lên, nghiêm mặt nói: “Thiếu chút nữa bị cậu làm cho hồ đồ. Cậu đừng cùng tớ giả vờ ngu ngốc, nói, tiền cậu thuê phòng mua đồ ở đâu ra.”
Đàm Lăng Việt vẻ mặt đau khổ nói: “Cậu còn nhớ rõ a, Gia Gia, cậu tha cho tớ đi, Tớ cũng không dám xài tiền bậy bạ nữa còn không được ư?”
“Thẳng thắng sẽ được khoan hồng. ” Tần Lam Gia đẩy y có vẻ mặt không đứng đắn dựa tới ra, “Làm nũng vô dụng.”
Đàm Lăng Việt thở dài một hơi thật sâu, mới chấp nhận gật gật đầu, từ trong túi móc ra một cái USB.
“Đây là cái gì? ” Tần Lam Gia nghi hoặc nói.
“Một phần tài liệukỹ thuật của công ty Đàm Vĩnh Xương… ” Đàm Lăng Việt thấp thỏm nhìn sắc mặt Tần Lam Gia.
Tần Lam Gia không hiểu ra sao, nghĩ chốc lát mới bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi máu giận chạy lên não, nhìn chằm chằm Đàm Lăng Việt cả giận: “Cậu buôn bán tài liệu mật của người khác? Cậu… Cậu đây không phải là phạm pháp sao? ”
“Không sao, tớ cũng không có làm sao. ” Đàm Lăng Việt thật cẩn thận nhìn Tần Lam Gia, “Gia Gia, cậu không nên tức giận, vừa rồi không có người phát hiện.”
“Không ai phát hiện cũng là phạm tội a! ” Tần Lam Gia cả giận nói, “Cậu có biết cậu đang làm gì hay không a! Bị người khác phát hiện cậu còn có thể ngồi đây, sớm ngốc trong lao rồi!”
“Tớ mới không có ngu như vậy, tay chân rất lưu loát, bọn họ tra đến cuối cũng không tra được đến đầu tớ, nhiều nhất chỉ có thể tra ra được mấy thân phận giả người không tồn tại. ” Đàm Lăng Việt đắc ý cười cười, “Bảo đảm an toàn trăm phần trăm.”
Tần Lam Gia đối mặt y không biết nặng nhẹ, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải.
“Tớ biết rồi.”
“Đó là do tớ nói cho cậu a.”
Lại hoàn toàn tín nhiệm hắn như vậy, Tần Lam Gia không biết mình nên vui sướng hay là nên bi ai.
“Gia Gia, Tớ không lừa gạt cậu, Tớ hận Đàm Vĩnh Xương, hận toàn gia đình ông ta mắt chó nhìn người ỷ quyền thế hiếp người. ” Đàm Lăng Việt vuốt vuốt thiết bị nhỏ trong tay, mắt rũ xuống nhìn không rõ tâm tình, “Nếu như có thể phá nát Đàm Vĩnh Xương, mặc kệ chuyện gì tớ cũng dám làm. Những thứ này có là gì đâu.”
“Lăng Việt —— ” Tần Lam Gia khẩn trương đè lại cánh tay y, “Cậu đừng làm chuyện điên rồ, cậu —— cậu không cần làm chuyện trái pháp luật, như vậy chỉ hại bản thân cậu.”
“Tớ rất cẩn thận. ” Đàm Lăng Việt an ủi cười cười, “Vật này —— ” y giơ giơ USB ở giữa tay, “Thật ra không phải của tớ, cậu yên tâm đi, Gia Gia.”
“Cậu làm chuyện nguy hiểm như vậy, Tớ làm sao yên tâm? Tớ tốn nhiều khí lực như vậy mới đem cậu kéo ra được! ” Tần Lam Gia ngước mặt lên nhìn y, cắn chặt đôi môi mỏng, con ngươi đen sẫm nhìn hai mắt Đàm Lăng Việt.
Mặc kệ ban đầu Đàm Lăng Việt là vì trả thù cha mẹ không chịu trách nhiệm cũng được, là vì khiến cho mẹ y lạnh lùng không quan tâm y cũng được, y làm những việc ngốc kia đều là vì quá khứ của y. Nhưng hắn, Tần Lam Gia đưa y từ vực sâu kéo ra ngoài, hắn làm sao cho phép y lại bị cừu hận che hai mắt!
Đôi nam nữ này không thương y, mặc kệ y, đều không sao cả, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để cho Đàm Lăng Việt vì bọn họ lại phá hủy chính mình.
“Là tớ đem cậu kéo ra, tớ rốt cuộc sẽ quản cậu, Tớ không cho phép cậu làm chuyện như vậy. Trả thù Đàm Vĩnh Xương có rất nhiều cách, cậu cần gì dùng phương pháp ngu xuẩn nhất để tổn thương đến mình —— ” Tần Lam Gia nói còn chưa dứt lời, chợt bị ôm lấy, lực sau lưng bị siết chặt thậm chí làm hắn đau đớn.
“Lăng Việt? Cậu… Cậu làm sao vậy? ” Tần Lam Gia bị buộc ngửa đầu, cánh tay hạ xuống rồi giơ lên, không biết nên để vào đâu chần chờ một chút, mới nhẹ nhàng mà xoa vai Đàm Lăng Việt.
“Gia Gia, cậu là người duy nhất nói với tớ như vậy. ” Đàm Lăng Việt thấp giọng nói, “Không biết tại sao, tớ chính là muốn ôm cậu một cái.”
Tần Lam Gia giật giật, rồi lại bị Đàm Lăng Việt ôm chặt hơn: “Đừng động, để cho tớ ôm một lát.”
Tần Lam Gia chỉ có thể nhịn tư thế khó chịu, lẳng lặng không động đậy nữa.
.:.