Đồ Quang cùng Đàm Lăng Việt còn đang đấu khí lẫn nhau, vô luận khuyên như thế nào, muốn đem mọi chuyện nói rõ ràng thẳng thắng cũng không ai muốn nói. Tần Lam Gia không còn cách nào khác, không muốn bị kẹp giữa hai người, lại sắp đến giờ đi làm, liền mặc áo khoác cầm ba lô ra khỏi cửa, đem hai người đang tranh đấu nhau nhốt ở nhà, lúc đi ra có chút chóng mặt nhưng cũng phải nhanh chóng đến quán bar.
Xuống xe bus còn phải đi một đoạn đường rất dài, bởi vì chỗ quán bar ở hẻm tương đối vắng vẻ, gần nửa đường không có cửa hàng và khu dân cư. Nếu như đến trễ một chút, sẽ thấy người từ trong quán bar đi ngược lại, so với hiện tại náo nhiệt hơn một chút.
Tần Lam Gia đem ba lô khoác trên vai, ngẩng đầu nhìn sắc trời sắp tối dần, cất bước đến ngã ba trên đường đi tới.
Bình thường lúc tan việc con đường đi vô cùng quen thuộc, hôm nay lại cảm giác, cảm thấy có chút yên lặng khác thường. Tần Lam Gia nghi ngờ nhìn xung quanh, cũng không có ai khả nghi. Chỉ là đáy lòng mơ hồ có điểm bất an không cách nào biến mất, Tần Lam Gia chỉ có thể tăng nhanh cước bộ quẹo vào trong hẻm đến quán bar.
Lúc đi tới khúc quẹo, một trận gió lạnh đột nhiên đánh tới, Tần Lam Gia còn chưa kịp thấy rõ chuyện xảy ra trước mắt, chỉ cảm thấy trên trán đã bị đánh nặng nề một cái, tầm mắt thoáng cái như trời đất đảo ngược, Tần Lam Gia không nhịn được dựa lưng vào trên tường.
Sắc trời mờ mờ tối chỉ thấy mấy nam nhân cao lớn không có hảo ý đi về phía chính mình, trong tay lại cầm vũ khí giống như thiết côn. Tần Lam Gia co rúm lại nghĩ muốn chạy trốn, lại bi thảm phát hiện mình đã bị vây quanh ở góc tường.
Đụng phải ăn cướp sao? Tần Lam Gia có chút sầu lo mà nghĩ. Vô luận từ số lượng hay là thể trạng, mình cũng không phải là đối thủ của đối phương, nhìn bọn họ cầm lấy thiết côn cũng đủ đáng sợ, nhìn qua chính là một nhóm người cực kỳ hung cực kỳ ác. Tần Lam Gia không khỏi có chút hối hận, mới vừa rồi Đàm Lăng Việt cùng Đồ Quang muốn cùng đi ra ngoài, không nên ngăn cản bọn họ. Nhưng nếu bọn họ đi cùng mình, đại khái sẽ phải đánh nhau đi, đến lúc đó bị thương không chỉ là mình. Vừa nghĩ như thế lại cảm thấy không để cho bọn họ đi theo đúng là quyết định chính xác.
Tần Lam Gia nắm chặc dây balô trên lưng kéo xuống, đẩy về phía trước.
“Các người muốn tiền sao? Toàn bộ ở trong này, cầm đi đi. ” Tần Lam Gia cố gắng áp chế sự run rẩy trong thanh âm, tận lực tĩnh táo nói.
Nam nhân cầm đầu trong bốn người lại cười lạnh một tiếng: “Ai cần tiền của mày. Thật chẳng biết lão đại đang suy nghĩ gì, tao còn tưởng rằng là cái gì đại mỹ nữ. Ông ta lại muốn đem loại tiểu bạch này bắt về làm gì.”
“Đừng nói nhiều, nhanh đánh ngất xỉu rồi mang đi, ngay lập tức, chờ hắn tách riêng ra thật không dễ dàng. ” đối phương dường như đang thảo luận điều gì đó, khẩu khí đó làm cho đáy lòng Tần Lam Gia dâng lên sợ hãi. Những người này không phải vì tiền mà đến, mục tiêu lại là mình, hôm nay tuyệt đối không có cách thoả thuận rồi.
Từng có kinh nghiệm đáng sợ bị bắt cóc, Tần Lam Gia không bao giờ …muốn ôn lại nữa, huống chi những người này thoạt nhìn so với mấy tên côn đồ khi đó hung ác hơn, là phần tử ngoài vòng pháp luật.
Bốn người cao to vạm vỡ đi tới, dường như không hề sợ Tần Lam Gia sẽ phản kháng hay là chạy trốn. Ở trong mắt bọn họ, thể trạng nhỏ gầy như Tần Lam Gia đại khái một chút uy hiếp cũng không có.
Tần Lam Gia cắn chặc hàm răng, cả người căng thẳng lên, chọn đúng thời cơ, đem balô quăng vào mặt một người đàn ông, thừa dịp bọn họ luống cuống, thoát khỏi vòng vây, hướng về đường có nhiều người đi chạy thục mạng.
Phía sau vang lên âm thanh chửi mắng, lẫn tiếng bước chân hỗn độn đuổi theo.
“Phắc, không được cho nó chạy! Tiểu tử Đồ Quang kia là bọn cớm nội gián, thoát lần này sẽ không còn lần sau! ” có người gầm lên, ác ý trong đó để cho Tần Lam Gia nghe thấy liền cảm thấy tim đập nhanh.
Những người này mình một người cũng không nhận ra, hắn tới nơi này những ngày qua, cũng không có kết thù với ai a, Tần Lam Gia thật sự không nghĩ ra được những người này không lấy tiền lại muốn bắt hắn là vì cái gì.
Một thiết côn từ phía sau bay tới, sượt qua bả vai bay đến phía trước, mặt bị hung hăng ma sát. Địa phương bị xước qua rát đau, nước mắt thoáng cái liền không khống chế được bừng lên. Cũng không phải là yếu ớt muốn khóc, chỉ là quá đau, hắn lớn đến như vậy cũng chưa từng chịu đau đớn như vậy.
Tần Lam Gia cắn chặc hàm răng dùng khí lực toàn thân chạy về phía trước, nhưng càng lúc đuổi càng gần, nhiều lần cánh tay cũng sắp bị người chạm phải. Đang trong lúc tuyệt vọng, phía trước đột nhiên xuất hiện bóng dáng người đi đường khác. Một nhóm người đang vừa nói vừa cười đi về phía trước, vừa nhìn có mười mấy người cao to, hình như là nhóm sinh viên đang trên đường tới quán bar chơi.
Tần Lam Gia dùng hết sức mạnh vọt tới, chen vào trong đám người kia, ồ ồ thở hào hển, hướng về phía mọi người đang kinh ngạc khẩn cầu: “Có… Có mấy tên cướp đuổi theo tôi, thỉnh giúp đỡ chút!”
“Là Tiểu Tần sao? ” một thanh âm có chút quen thuộc vang lên, Tần Lam Gia quay đầu nhìn lại, liền thấy một thanh niên trẻ tuổi dán mặt lại đây.
“Là em a, là em, Tiểu An a. ” người trẻ tuổi le lưỡi, lấy tay chỉ quầng thâm trên hai con mắt, Tần Lam Gia mới phản ứng được, đây là một người ở trong quán rượu theo đuổi mình, chính là thanh niên thích trét son trét phấn kia, cậu ấy không trang điểm bộ dạng nhìn cũng là rất thanh tân khả ái.
Lúc nói chuyện mấy nam nhân đuổi theo Tần Lam Gia đã lao đến, thấy trước mắt có nhiều người như vậy tựa hồ sửng sốt một chút.
Trong đám người có người cao giọng nói: “Ban ngày ban mặt đi ăn cướp a, còn có vương pháp hay không.”
“Ít nói nhảm, cùng tụi bây không có quan hệ, không muốn chết thì đem cái tên kia giao ra đây. ” một người đàn ông giơ thiết côn hung ác nói, trên người phát ra khí thế ác liệt làm cho người ta sợ, không hề giống tùy tiện dọa người.
Thanh niên chắn ở trước người Tần Lam Gia lấy điện thoại di động ra lớn tiếng nói: “Nga, nói rất lớn tiếng nha, gọi 110 gọi 110! Bản thân tôi cũng muốn nhìn xã hội đen có sợ cảnh sát hay không a!”
Mấy người đó dùng ánh mắt âm độc nhìn sang bên này, không biết là kiêng kỵ bên này người đông thế mạnh hay là sợ cảnh sát, cuối cùng là nhất thu hồi vũ khí, hung ác thả mấy câu tục tĩu liền rời đi.
Tần Lam Gia hướng về phía thanh niên vây bên cạnh mình cảm kích nói cảm ơn, đứa nhỏ tự xưng Tiểu An đưa tay sờ sờ gương mặt hắn, Tần Lam Gia cảm thấy một trận đau nhói.
“Bị trầy da a, thật đáng thương, có muốn đi bệnh viện hay không a. ” Tiểu An lo lắng nói.
Tần Lam Gia lắc đầu: “Không có chuyện gì, vết thương nhỏ thôi. Đúng rồi, điện thoại di động có thể hay không cho anh mượn a, của anh mới vừa rồi ném cho bọn họ.”
Tiểu An lấy điện thoại di động ra đưa cho Tần Lam Gia, Tần Lam Gia liền gọi điện thoại về nhà. Mặc dù không biết phát sinh chuyện gì, nhưng cũng cần cho Đàm Lăng Việt và Đồ Quang biết mới đúng.
Đàm Lăng Việt nghe điện thoại xong đùng đùng nổi giận mắng mấy câu, Tần Lam Gia không khỏi đem điện thoại cách xa lỗ tai, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, cậu rống với Đồ Quang có ích lợi gì, lại không phải lỗi của y. Cậu tức cái gì a, đem điện thoại cho Đồ Quang, tớ muốn nói chuyện với y.”
“Y chính là tai tinh, mau đem y đuổi đi. ” Đàm Lăng Việt bất đắc dĩ đô cho mấy câu, cuối cùng đem điện thoại giao cho Đồ Quang.
“Lam Gia, em sao rồi? ” Đồ Quang thanh âm có chút sa sút, cúi đầu hỏi.
Tần Lam Gia biết y đang tự trách, nhưng bây giờ không phải là lúc an ủi, chỉ có thể nói: “Tôi không sao, có chút trầy da mà thôi. Những người đó hình như là nhắm vào anh, anh gần đây phải cẩn thận một chút a, anh lúc ra cửa nhớ để cho Lăng Việt đi cùng.”
“Thật xin lỗi, Lam Gia, lại bởi vì anh mà đem em cuốn vào chuyện nguy hiểm. Anh…” Đồ Quang ảo não nói.
Tần Lam Gia đi theo nhóm người vào quán bar, người lui tới nhiều hơn. Mở cửa quán ra, mảnh tiếng động huyên náo ngày càng lớn. Tần Lam Gia che một bên tai lớn tiếng nói: “A, tôi vào trong quán rồi, không nói nữa, tôi chính là gọi điện thoại nhắc nhở hai người phải cẩn thận một chút, có việc trở về rồi hãy nói.”
Ngắt điện thoại cầm ở trong tay, Đàm Lăng Việt ngồi ở trên ghế sô pha ngẩng đầu nhìn y, hừ lạnh một tiếng.
Đồ Quang cũng không có tâm tình lại cùng y phân cao thấp, vẻ mặt tối tăm ngồi xuống, không nói một lời lấy ra điếu thuốc.