Mặc dù mới vừa rồi Đàm Lăng Việt ở bên cạnh dựng râu trợn mắt uy hiếp hắn đi chỗ khác, bất quá Tần Lam Gia nếu không nhìn y, y cũng sẽ không làm gì được.
Tần Lam Gia cười thầm, hắn biết Đàm Lăng Việt sẽ không khi dễ mình.
Đàm Lăng Việt không phải là loại bắt nạt kẻ yếu, ngược lại, y ở trong lớp rất yên lặng, mỗi lần có chuyện lớn xảy ra thì đối tượng bị y xử lý cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.
Tần Lam Gia một mặt cảm thấy y là người có chuẩn tắc riêng, vì thế cũng rất vui mừng, ít nhất chứng minh được mình không có nhìn sai người. Một mặt lại lo lắng cho y, đây là xã hội pháp luật, dùng luật giang hồ là không thể được.
Hắn “yêu thương” y như vậy, nhưng sao lại có cảm giác như đang lo lắng cho con cái quá vậy? Những chuyện này các bậc cha mẹ thường hay quan tâm, Tần Lam Gia khổ não cắn đầu bút.
Chuông lớp đã reng, mà người bên cạnh vẫn không thấy. Tần Lam Gia nhìn chỗ ngồi trống không kế bên, không khỏi nhíu mày.
Mặc dù Đàm Lăng Việt căn bản không vô cớ trốn học, cho dù không nghe giảng bài y cũng đến lớp ngồi, dù phiêu phiêu ở trên mây hay là ngủ, thỉnh thoảng trừng Tần Lam Gia một cái, có chút trẻ con. Chính là một khi y không đi học là sẽ có sự cố xảy ra. Cho nên y không xuất hiện làm Tần Lam Gia có chút lo lắng.
Hiện tại là học kỳ 2 lớp mười một rồi, Đàm Lăng Việt một chút khẩn trương cũng không có, chẳng lẽ y nghĩ cả đời học lớp mười một sao. Hắn ban đầu chỉ nghĩ là do vấn đề học hành, muốn khích lệ y một chút,… Chính là y luôn đối với mình có địch ý, mỗi lần nhắc nhở y nghe giảng liền trừng lại mình.
Tần Lam Gia có chút buồn rầu tự hỏi, trong phòng học lại đột nhiên ồn lên, có người: “Đàm Lăng Việt lại ở cổng trường gây chuyện nữa.”
Tần Lam Gia vừa nghe, chợt đứng dậy, ngay cả cái ghế ngồi ngã xuống cũng chẳng thèm quan tâm kéo lên, vội vàng chạy ra khỏi phòng học.
Các học sinh trong lớp sau khi yên lặng, hai mặt nhìn nhau, có người nhỏ giọng nói: “Lớp trưởng đại nhân lại đổi tính?”
Tần Lam Gia một đường chạy ra cửa chính, quả nhiên thấy một nhóm người vây lại cách đó không xa ven đường.
Tần Lam Gia chạy tới, liền thấy Đàm Lăng Việt ném cặp qua một bên, vẻ mặt không bất bình xô đẩy với một đôi vợ chồng trẻ.
Đôi vợ chồng này nhìn rất giống người đứng đắn, bên cạnh lại có một chiếc xe hơi đang dừng, Đàm Lăng Việt sao lại có thể cùng họ gây mâu thuẫn? Tần Lam Gia không hiểu ra sao, hai bên cũng không ai can ngăn, lấy thêm can đảm tiến lên hai bước nói: “Khụ, mọi người đừng gây, tôi là lớp trưởng của … ” đáng tiếc không có chút âm thanh nào tồn tại được, Đàm Lăng Việt nhìn cậu một cái, như có tồn tại hay không cũng không liên quan tới y.
Tần Lam Gia nghẹn đỏ mặt, không biết tiếp tục thế nào. Bên cạnh có người đi chợ ngang qua, liền kéo hắn nói: “Này cậu bé cậu biết đứa nhóc này a, mau đưa cậu ta đi đi, có chuyện lớn gì đâu a, sao lại cùng người khác gây lộn, bị phạt rất không đáng giá nha.”
“Chào dì, dì có biết chuyện gì xảy ra không ạ? ” Tần Lam Gia nhìn vẻ mặt nàng có vẻ biết chuyện, liền mở miệng hỏi.
“Là do vợ chồng này đi xe vứt con chó nhỏ kia ra đường, con chó kia hình như bị bệnh rồi, đi còn không vững. Nam nhân kia nhìn còn đá thêm mấy đá, đúng là thằng thất đức, lúc ấy trên đường cũng có người khuyên. Còn cậu học sinh này đi ngang qua, tính tình đặc biệt nóng, nói không nghe, liền cùng nam nhân kia ầm ỹ. Cứ như muốn đánh nhau, cháu nhanh chút đem cậu học sinh đó đi đi, không khéo để các thầy giáo thấy.”
Tần Lam Gia cảm ơn bác gái nhiệt tình này, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy hai người đều xăn cổ tay áo rồi, người vợ trẻ đứng bên cạnh nhìn lại chửi ầm lên. Hình thức bên ngoài thật dọa người mà. Người bu xung quanh cũng là các cô dì chú bác lớn tuổi thức sớm đi chợ, chỉ dám đứng bên ngoài can, không ai dám đi vào kéo người ra.
Tần Lam Gia bắt đầu bực, xông ra, dùng một tay ngăn bả vai Đàm Lăng Việt: “Đàm Lăng Việt, đừng đánh nhau nữa, cậu đang bị phạt, còn gây nữa sẽ bị đuổi học…”
Lời còn chưa nói hết, bên tai nghe được âm thanh của cái tát vang lên, trên lưng truyền đến một trận đau đớn, Tần Lam Gia từ đó đến giờ không đánh nhau thiếu chút nữa té ngã.
Thì ra đối phương thấy có người ra can ngăn, lại đang nổi nóng, lúc này cũng không thèm quan tâm, liền nhào tới phía trước dùng chân tay chào hỏi, ngược lại ai ngờ lại trúng phải Tần Lam Gia đang kẹp giữa hai người.
Đàm Lăng Việt thấy Tần Lam Gia hô một tiếng, khuôn mặt nhỏ liền đỏ hoe, ngay cả hốc mắt đều ướt, thở mạnh lui về sau mấy bước, đem hắn kéo đến trước người: “Tần Lam Gia, cậu tới làm loạn cái gì vậy?! ” Một tay khác vòng qua lưng Tần Lam Gia ở trên chỗ hắn bị đánh, bị tát vuốt vuốt mấy cái.
Hết đau, thì chính là rát chết người, Đàm Lăng Việt lấy tay xoa xoa mấy cái, cũng xem như tạm ổn.
Đàm Lăng Việt thấy Tần Lam Gia mặt đỏ hồng nhìn mình, mũi hừ một tiếng nói: “Xoa vài cái, sau này sẽ không sưng.”
“Nha… ” Tần Lam Gia ấp úng ân một tiếng, ngoan ngoãn để Đàm Lăng Việt nửa ôm. Hắn cảm giác mình hiện tại như sắc mê tâm khiếu*, chỉ có như vậy thôi mà đầu óc không nghĩ ra được gì nữa, giờ phải xử lý thế nào đây? Dù sao cũng không thể để thầy biết, nếu không Đàm Lăng Việt chết chắc.
*sắc mê tâm khiếu: ở đây cứ hiểu như là dại trai đi =)))
Bất quá đôi vợ chồng trẻ kia thấy mình đánh trúng người vô tội, đầu óc đang bốc khói liền như được làm lạnh. Làm lớn chuyện như vậy đối họ không có lợi, bọn họ cũng không muốn gây chuyện thị phi. Xem ánh mắt mọi người xung quanh cũng biết bọn họ không được chào đón, liền lầm bầm mấy câu, lên xe chạy đi.
“Hừ, đám người cặn bã. ” Đàm Lăng Việt cũng không nói gì nữa, nhìn chiếc xe hơi chạy đi hừ lạnh một tiếng.
Mọi người cũng tản đi hết, sáng sớm cũng vắng nên chỉ còn hai học sinh cao trung, ven đường có một thùng giấy, nắp che lại, tối thui không thấy thứ gì.
Đàm Lăng Việt buông Tần Lam Gia đang ngây ngốc ra, từ trên đất nhặt cặp sách lên, nhìn thùng giấy kia, cau mày do dự chốc lát.
“Cậu nhanh lên trở về lớp đi, chuông reo hết rồi. ” Đàm Lăng Việt nói với Tần Lam Gia.
“Vậy còn cậu? Cùng đi a. ” Tần Lam Gia còn có chút không thoải mái mặt giật giật, mở miệng nói.
Đàm Lăng Việt vẻ mặt ghét bỏ: “Ngu ngốc, tôi đi theo cậu, bị đám bạn tôi thấy liền chết cười.”
Tần Lam Gia không vui bĩu môi, nhưng nhìn Đàm Lăng Việt bộ dạng cậu không đi tôi liền không đi, chỉ có thể thở dài, xoay người sang chỗ khác, lại dặn dò: “Tôi đi trước, cậu đi sau, nhất định phải lên lớp nha.”
“Dài dòng, đi mau đi mau. ” phía sau truyền đến âm thanh không kiên nhẫn, Tần Lam Gia chỉ có thể bất đắc dĩ đi thẳng về trước.
Đi mau đến cổng trường, Tần Lam Gia rốt cục không nhịn được quay đầu lại nhìn xem. Phía sau một chút âm thanh cũng không có, tên này hóa ra không có đi theo.
Phía sau đương nhiên không có ai, Tần Lam Gia chạy trở lại mấy bước, mới nhìn thấy hướng mà Đàm Lăng Việt đang đi.
“Người này!” Tần Lam Gia có chút tức giận, cũng không quản chuông vào học đã reo mấy phút đồng hồ, một đường chạy như điên đuổi theo, kéo lấy quay cặp Đàm Lăng.
“Đàm Lăng Việt! Cậu không lên lớp, ở lại làm gì?!”
Đàm Lăng Việt kinh ngạc quay đầu lại, hiển nhiên không nghĩ tới Tiểu lớp trưởng lại cứng đầu như vậy, còn đuổi theo mình.
Tần Lam Gia lúc này mới nhìn rõ, Đàm Lăng Việt trên tay ôm thùng giấy lúc nãy, bên trong là con chó nhỏ lông xù có chút bẩn đang nằm.
Chó nhỏ nghe được tiếng người, lấy lòng ngoắt ngoắt cái đuôi ngẩng đầu, le lưỡi. Tần Lam Gia mới nhìn rõ mắt chó nhỏ không mở ra được, một đống ghèn trên mắt, xem ra là bệnh rồi.